Chương 1595: Máu Không Thể Chảy Vô Ích
Chương 1595: Máu Không Thể Chảy Vô ÍchChương 1595: Máu Không Thể Chảy Vô Ích
Tí tách, tí tách, tí tách...
Thiên Cơ phủ, bên ngoài phòng lớn, Từ Ngôn ngồi ở trong sân nhìn chằm chằm cổ tay mình.
Trên cổ tay có một vết thương, vết thương đang chảy máu, máu tươi đỏ thắm nhỏ xuống trong chậu gỗ lớn trước mặt, trải qua nửa ngày thời gian, máu tươi trong chậu gỗ đã qua nửa chậu, chừng mười mấy cân.
- Chủ nhân, ngươi còn tốt đó chứ?
Tiểu Thanh ngồi xổm ở đối diện chậu gỗ, nhìn máu chảy hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu lên hỏi một câu.
- Còn tốt, chính là choáng đầu.
Sắc mặt Từ Ngôn rất tái nhợt, hắn cắt máu chảy vào chậu cũng chỉ có một nguyên do, dùng để phân biệt Vô Cực nhân ma.
Biện pháp phân biệt Vô Cực nhân ma thật ra không khó.
Theo lời Ma hồn nói, Vô Cực nhân ma thân là Hỗn Thiên Linh Bảo, có được thọ nguyên vô tận, tựa như Tán Tiên chân chính, căn bản sẽ không chết, mà khí huyết ngập trời, có thể xưng máu chảy không hết.
Lực lượng khí huyết của Vô Cực nhân ma cực mạnh, đổ máu rất nhiều cũng sẽ không chết, tuyệt không phải Nhân tộc Yêu tộc cùng Ma tộc những sinh linh hậu sinh này có thể so sánh, mà loại đặc thù này trở thành biện pháp tốt nhất phân biệt Vô Cực nhân ma.
Biện pháp của Ma hồn thật ra có chút hố người, đơn giản mà thô bạo, đó chính là lấy máu.
Chỉ cần lấy máu đến tình trạng không ai có thể thừa nhận được, còn không chết, đó chính là Vô Cực nhân ma không sai.
Mặc dù biết rõ là cái hố, Từ Ngôn cũng kiên trì nhảy vào. Đó là thân thế của hắn, hắn nhất định phải xác nhận mới được.
Mình rốt cuộc là tàn hồn Ngôn Thông Thiên chuyển thế, hay là Vô Cực nhân ma.
Từ Ngôn bối rối nghi hoặc nhiều năm, theo gương mặt Từ Ngôn càng ngày càng không có màu máu, sắp không còn chút máu nào, thời gian dần trôi qua, trong mắt của hắn xuất hiện tơ máu, bờ môi trắng bệch.
- Chủ nhân, ngươi còn tốt đó chứ?
Tiểu Thanh trở nên lo lắng, xê dịch tới gần Từ Ngôn, nói:
- Tiểu Thanh cảm giác được sinh cơ của chủ nhân đang bắt đầu tiêu tán, mất máu quá nhiều, sẽ chết người đấy.
- Mới nửa ngày mà thôi, hơn mười cân máu... Tiểu Thanh, ngươi thấy ta giống bộ dáng sắp chết hay không?
Giọng Từ Ngôn khàn khàn ngẩng đầu hỏi.
- Không giống, mà là sắp chết thật, máu của chủ nhân cũng sắp chảy hết rồi!
Tiểu Thanh rất lo lắng, thế bắt đầu thổi bong bóng.
- Sắp chết thì tốt rồi, chí ít ta không phải Vô Cực nhân ma...
Từ Ngôn lắc lắc ung dung đứng người lên, nuốt mười mấy hạt linh đan bổ máu, thật lâu mới khôi phục khí sắc.
- Về sau ai dám nói ta là Vô Cực nhân ma, ta sẽ cho người đó đẹp mắt.
Mang theo một thân nộ khí, Từ Ngôn trở lại phòng lớn, ngồi xếp bằng, thần về mắt trái, đi tìm Ma hồn tính sổ sách.
Không duyên cớ xả máu nửa ngày, nếu không phải thể chất cường đại, đổi thành Nguyên Anh khác đều phải ngất đi, Từ Ngôn không có ý định buông tha cho Ma hồn.
Chủ nhân rời đi, Tiểu Thanh ở trong viện trở nên bị làm khó nhìn chằm chằm nửa bồn nước máu trước mặt, do dự hồi lâu, không biết nên đi đổ qua, hay là giữ lại.
Ngồi xổm ở bên cạnh chậu gỗ, Tiểu Thanh một bên do dự, một bên phun bong bóng, có mấy cái bong bóng rơi vào trong chậu gỗ, dung nhập ở trong máu tươi đỏ thắm.
Một khi bong bóng lọt vào huyết thủy, không có vỡ tan, mà bị nhiễm lên tâng một quang trạch, vốn nên là màu máu đỏ tươi, không biết vì sao Tiểu Thanh nhìn thấy lại là bong bóng màu lục.
- A2
Tiểu Thanh giống như phát hiện kỳ quan ngoẹo đầu nhìn chằm chằm huyết thủy trong chậu gỗ, mấy bong bóng màu lục sau khi không lâu cũng sẽ vỡ vụn, thế là Tiểu Thanh lại lần nữa phun ra bong bóng, nhìn bong bóng rơi vào bên trong huyết thủy lại bị nhiễm lên tâng một ánh sáng màu xanh lục.
- Trong máu có khí tức sinh cơ, có thể nuôi cây nấm.
Tiểu Thanh giống như là hài đồng vui vẻ không thôi phun bong bóng, cuối cùng nghĩ tới điều gì, lấy xuống kén quái phía sau, cất vào trong chậu gỗ.
Khoan hãy nói, chậu gỗ to làm kén quái không tệ, không sai biệt lắm vừa phù hợp.
- Nhất định sẽ có càng nhiều cây nấm.
Tiểu Thanh cao hứng, bưng lấy chậu gỗ to nhanh như chớp chạy trở về hồ nước của nàng, nghiên cứu cây nấm của nàng.
Dù sao chủ nhân không muốn máu, Tiểu Thanh tìm được một nơi tốt để nuôi cây nấm, nàng lại không biết chủ nhân kia của nàng lúc này đang nổi giận đùng đùng chửi mắng Ma Vương chỉ hồn bị nhốt ở bên trong trứng rồng do Hắc Long hóa thành, đang bị từ từ thôn phệ.
- Ta không có lừa ngươi! Vô Cực nhân ma có khí huyết vô tận! Đừng nói mười cân hai mươi cân máu, lưu mấy trăm cân máu cũng không chết được! AII! Đừng cắn!!! Bỏ qua cho ta đi!!
Thế giới trong đáy mắt.
Nguyên thần Từ Ngôn dung nhập vào trong trứng rồng, khống chế long thể Tiểu Hắc, giương nanh múa vuốt xé rách một đoàn hắc vụ của Ma hồn.
Lấy Từ Ngôn cùng Tiểu Hắc tâm thần tương liên, đủ để cho hắn thu hoạch được quyền khống chế thân rồng, điểm này cũng là địa phương lợi hại giữa bản mệnh Linh thú cùng chủ nhân, nếu là Linh thú bình thường mặc dù có thể ra lệnh, nhưng rất khó làm được đến trình độ thần hồn của mình để khống chế thân thể Linh thú.
Nếu quả thật có ngoài ý muốn xảy ra, tổn thất cũng không phải một chút nửa điểm lực lượng nguyên thần.
Hóa thân Hắc Long, Từ Ngôn ở bên trong trứng rồng gầm thét liên tục, căn bản không nghe Ma hồn giải thích, nửa bồn máu kia có thể nào chảy vô ích, ít nhất phải khiến Ma hồn mất một nữa cái mạng mới được.
Cắn nuốt nửa ngày, hắc vụ phát ra tiếng kêu rên liên tục, khí tức của Ma hồn trở nên vô cùng suy yếu.
Hắc Long rốt cục dừng lại nanh vuốt, Ma Vương hồn là chất dinh dưỡng, không thể hủy đi quá nhiều, Từ Ngôn còn muốn mượn nhờ đầu Ma hồn này nuôi Tiểu Hắc của hắn.
- Ngươi ở nơi nào thấy qua Vô Cực nhân ma, Ma hồn kia dáng vẻ là như thế nào, hết thảy nói rõ cho ta! Còn có, ta không phải nhân ma, cũng không phải khôi lỗi, mà là người! Ta là Nhân tộc!!!
Răng nanh Hắc Long khép mở, phát ra tiếng gầm thét của Từ Ngôn, dọa Ma hồn liên tục lùi bước.
- Tốt tốt tốt, ngươi là người ngươi là người, ngươi là người được rồi!
Ma hồn cũng không hiểu thấu, không biết Từ Ngôn vì cái gì nổi điên, thế mà ngay cả nguyên thần đều trốn vào trứng rồng, mặc dù bị thôn phệ xé rách, lực lượng Ma hồn giảm bớt không ít, nhưng hắn rốt cục thấy được một chút hi vọng sống.
Từ Ngôn có thể đi vào, còn có thể ra ngoài, như vậy Ma hồn hắn có cơ hội mượn nhờ nguyên thần Từ Ngôn chạy khỏi nơi này.
Một bên suy tính tâm tư, Ma hồn một bên giảng thuật.
- Vô Cực nhân ma của Bắc Châu vực là của Ma Đế, ta từng gặp qua Vô Cực nhân ma bên người Ma Đế mấy lần, ngàn năm trước Ma Đế cùng Thông Thiên Tiên Chủ đại chiến, song song vẫn lạc, ta đoán Vô Cực nhân ma không chết, không biết rơi xuống nơi nào, từ khi nhìn thấy thế giới đáy mắt của ngươi, mới kết luận ngươi chính là Vô Cực nhân ma của Ma Đế đã thất lạc sau khi đại chiến cùng Tán Tiên.
Nguyên lai Vô Cực nhân ma là dị bảo của Ma Đế, điểm này Từ Ngôn ngược lại không nghĩ tới, nghĩ lại, cũng hợp tình lý.
Bắc Châu vực là địa bàn của Ma tộc, Ma tộc lấy Ma Đế đứng đầu, Vô Cực nhân ma xuất hiện ở Bắc Châu vực, tự nhiên sẽ bị Ma Đế thu lấy, nếu như Tây Châu vực xuất hiện Tiên Thiên Linh Bảo, cũng nhất định sẽ rơi vào trong tay tu sĩ Nhân tộc.
- Ngươi nhìn thấy Vô Cực nhân ma, là bộ dáng gì.
Từ Ngôn trầm giọng hỏi.
- Khôi lỗi nhìn như người bình thường, không có ngũ quan, tóc cũng mọc ra ở phía sau đầu, nhưng rải rác vài sợi tự như dùng mấy bút điêu khắc ra, hành tẩu như gió, có thể miệng nói tiếng người, bất quá rất ít mở miệng, ở trước mặt những Ma Vương chúng ta, Vô Cực nhân ma xưa nay không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng sau lưng Ma Đế.
Ma hồn miêu tả Vô Cực nhân ma, thật ra không có gì khác biệt thiết nhân ma, kim nhân ma do Từ Ngôn luyện chế.
Mặt của khôi lỗi đều đơn giản hoặc dứt khoát không luyện chế ngũ quan, bởi vì khôi lỗi chính là một loại công cụ chiến đấu, không sai biệt lắm pháp bảo phi kiếm, lại xinh đẹp cũng vô dụng, không có chút nào gia trì về chiến lực.
Mà luyện chế ngũ quan hao phí thời hao, căn bản là một hành động phí sức lại không có kết quả tốt.
Tu sĩ cho Nên tinh thông luyện chế khôi lỗi, luyện chế ra khôi lỗi cơ hồ đều cùng một bộ dáng, không kém quá nhiều Thạch Đầu Nhân.
- Sau mọc ra tóc? Ngươi đã thấy Vô Cực nhân ma, chẳng lẽ ban sơ là một tên đầu trọc?
Từ Ngôn nghe được một điểm quái dị ở trong lời nói của Ma hồn, đó chính là sau mọc ra tóc, thế là hiếu kì hỏi thăm.