Chương 1613: Hồng Vũ không bay thấp.
Chương 1613: Hồng Vũ không bay thấp.Chương 1613: Hồng Vũ không bay thấp.
Nam Châu vực ít ai lui tới, là thổ địa cố hương của Yêu tộc, bên trên mảnh đại địa hoang vu này, cũng không phải không có bóng người.
Một trấn nhỏ tu kiến ở chỗ sâu trong núi hoang, cư trú chút ít Nhân tộc, cũng có một chút tu sĩ tồn tại, tiểu trấn như thế, xem như chỗ đặt chân cho tu sĩ Nhân tộc ở Nam Châu vực, phần lớn do tu sĩ đời trước bôn ba đến đây tạo thành.
Trong tiểu trấn có một tửu quán giản dị, chiêu bài cũ nát bị gió núi thổi bay phất phới, chữ rượu trên đó bởi vì năm tháng quá lâu, gió núi lại lớn, đã mài đi mất một nửa, nhìn không giống chữ rượu, giống như chữ Tây trong Tây Thiên.
- Hắn tự xưng cái gì, Vạn Hồng Vũ? Một giới Yêu tộc sẽ còn tự phong họ Vạn, hắn muốn làm đứng đầu vạn thú, nếu không phải trốn nhanh, tiễn hắn đi gặp lão tổ tông Yêu tộc.
Trên bàn rượu không tròn không vuông, Chu Tình Thiên tức giận không thôi, một bộ dáng hạ thủ lưu tình, cũng không biết câu trốn được nhanh này nói đến cùng là cường giả Yêu tộc hay là chính hắn.
- Hóa kiếm đạo của Chu huynh quả nhiên huyền bí, tốc độ rất nhanh, đến, tại hạ kính ngươi một chén.
Ngôn Thông Thiên giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Khó có được thời gian chỉnh đốn, du lịch ba năm tại Nam Châu vực, Ngôn Thông Thiên lần đầu tiên có cơ hội ngồi xuống uống rượu.
- Có thể không nhanh à, nơi này cũng không phải đông tây hai châu, không nhanh sẽ bị đám Yêu Vương kia xé tan.
Chu Tình Thiên lân nữa rót đầy chén rượu, nói:
- Gia hỏa họ Vạn thật lợi hại, hai chúng ta liên thủ đều đấu không lại hắn, nếu thành tựu Hóa Vũ, không chừng có thể trở thành Yêu Thánh chân chính, nhìn ra được lực lượng huyết mạch của hắn không, lại là liệt diễm loại, còn là liệt diễm màu vàng cực mạnh, thật sự rất khó giải quyết. - Nếu là màu vàng, có thể nói rõ độ nóng của liệt diễm đã mạnh đến cực hạn, lực lượng huyết mạch của hắn kích phát liệt diễm, đều không kém hơn địa hỏa mạnh nhất.
Ngôn Thông Thiên nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
- Không nghĩ tới không chỉ Đông Châu xuất hiện Ngôn lão đệ như ngươi, ngay cả Nam Châu đều đi ra loại cường giả như Vạn Hồng Vũ, xem ra Chân Võ giới bây giờ là năm tháng mà anh tài xuất hiện lớp lớp.
Chu Tình Thiên thổn thức cảm khái, nói:
- Đúng rồi Ngôn lão đệ, ngươi đến Nam Châu vực làm cái gì, sẽ không phải vì linh thảo hiếm thấy kia chứ.
- Ta đến ngắm trăng.
- Người ngay không nói lời mờ ám, chẳng lẽ mặt trăng ở Đông Châu vực không giống trong Nam Châu vực?
- Không giống, nghe nói Huyễn Nguyệt Cung là vòng trăng sáng thứ hai, muốn thưởng thức trăng sáng chân chính, cần đi vào Huyễn Nguyệt Cung mới được.
Ngôn Thông Thiên vuốt vuốt cái chén trống không trong tay, ánh mắt trở nên thâm thuý, nói:
- Nơi đó có một khối đá dùng để ngắm trăng, đứng trên đá ngắm trăng thưởng thức trăng sáng, mới thật sự là ngắm trăng.
- Ngắm trăng trong động phủ Tán Tiên, ngươi thật sự có can đảm, đến, huynh đệ ta chúc ngươi có thể thưởng thức được trăng sáng chân chính!
Chu Tình Thiên nâng chén lại kính, uống xong nhỏ giọng thầm nói:
- Chính ngươi thưởng đi, ta không hứng thú gì với trăng sáng.
- Ta cũng không hứng thú!
Một tiếng ầm vang lên, cửa lớn quán rượu bị chấn vỡ tan, thân ảnh cao lớn cất bước đi đến, tráng hán cao hơn hai trượng ngồi ở đối diện Ngôn Thông Thiên cùng Chu Tình Thiên, cầm lên cái đĩa trên bàn, há miệng một cái nuốt cả một con cá lớn vào bụng. - Ta thích mặt trời, bởi vì liệt diễm bên trong mặt trời đủ nóng! Hắc hắc hắc hắc, hai vị, chạy rất nhanh nha, có thể đào thoát trong tay Vạn Hồng Vũ ta, bản sự của các ngươi không nhỏ!
Tiếng nói của tráng hán như hồng chung, toàn thân lộ ra từng cục cơ bắp, khí thế kinh người, hai bàn tay to như kìm sắt, nhìn thằng hai người khác ngay trên bàn.
- Cái tên nhà ngươi thế mà thật đuổi theo, chúng ta cũng không phải dễ trêu.
Chu Tình Thiên nhếch miệng, khí tức toàn thân trở nên lăng lệ, giống như lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.
- Tới chính là khách, Nhân tộc ăn uống ngon và đẹp nhất, Yêu tộc các ngươi làm không được, chủ quán, mang thức ăn lên.
Thần sắc Ngôn Thông Thiên từ đầu đến cuối không thay đổi, không chỉ không có kinh ngạc, ngược lại an ổn như chủ nhà.
- Làm sao ngươi biết ta thích ăn đồ ăn do Nhân tộc các ngươi làm?
Vạn Hồng Vũ mở to miệng rộng lại nuốt một mâm mỹ vị.
- Thiên hạ sinh linh đều ngưỡng mộ Nhân tộc, Yêu tộc các ngươi cũng không ngoại lệ, nếu không ngươi sẽ không gọi Vạn Hồng Vũ, mà sẽ gọi là Vạn Miêu Vạn Cẩu Vạn Thú mấy cái tên đại loại như thế.
Ngôn Thông Thiên vẫn vuốt vuốt ly rượu không như cũ, ngữ trọng tâm trường nói:
- Hồng Vũ không bay thấp, tân long lượn chỗ cao, người giúp ngươi lấy tên, học vấn không cạn, Vạn Hồng Vũ, tên rất hay.
- Ngươi nhìn! Ta đã nói rồi. Cái tên của ta nhất định là tên rất hay! Vì lấy tên, ta cố ý đi vào Đông Châu vực, đám Yêu Vương già kia còn không tin cái tên này của ta là cầu đến từ Đông Châu xa xôi vạn dặm, hắc hắc chờ ta thành tựu Hóa Vũ, Vạn Hồng Vũ cái tên này nhất định vang vọng thiên hạ.
- Không sai không sai, nếu ngươi thành Hóa Vũ, nhất định chấn nhiếp một châu, nêu ngươi thành Yêu Thánh, thiên hạ nhất định sẽ sợ hãi.
Chu Tình Thiên lúc này giống như nhìn ra dụng ý của Ngôn Thông Thiên, chen lời ni: ~
- Hôm nay vừa hay ba người chúng ta gặp nhau, cái gọi gặp nhau tức là duyên phận, tới tới tới, bình linh tửu này Nữ Nhi Hồng mười tám năm được ta xem như là bảo vật, dù sao ta không có Nữ Nhi, hôm nay liền uống nó! Chu Tình Thiên ta tự gọi là kỳ tài kiếm đạo, nếu thành tựu Tán Tiên, sẽ gọi Tây Thiên Kiếm Chủ Chu Tình Thiên! Tới tới tới uống hất.
Chu Tình Thiên lấy ra linh tửu, hương thơm thuần tung bay, hắn uống một hớp cạn hết rượu bên trong ly, rống lớn một tiếng thống khoái.
Cho dù là cừu địch, ở trong thời khắc như thế cũng bị phóng khoáng lây nhiễm, nhất là mùi rượu thơm xông vào mũi, Vạn Hồng Vũ ngửi thôi đã thèm nhỏ dãi.
- Rượu là gan anh hùng, gan lớn có thể bao trùm cả trời, người tu luyện chúng ta không cần kiêng kị cái gì, nâng cốc cùng dị tộc, lên chín tầng trời nhìn trăng!
Ngôn Thông Thiên giơ cao chén rượu, cũng phóng khoáng quát:
- Nếu ta có một ngày Tán Tiên đại thành, nhất định phải gọi là Thông Thiên Tiên Chủ Ngôn Thông Thiên! Uống cạn.
Hai người nhao nhao uống rượu, Vạn Hồng Vũ thấy thế vò đầu bứt tai, một tay nâng bình rượu, quát:
- Ngay cả đám Nhân tộc nhỏ yếu như các ngươi đều phóng khoáng như thế, hắc hắc, ta há có thể là người ở sau? Ban đầu ở Đông Châu vực mới gọi uất ức, bằng cảnh giới Yêu Vương của ta cũng không dám hiển hiện trước mặt người khác, tên tuổi của Đạo phủ thực sự quá dọa người, vì cầu được cái tên hay, ta giúp đỡ một vị tiên sinh dạy học làm người hầu nửa năm, Hồng Vũ không thấp bay, tân long lượn chỗ cao, hắc hắc rốt cục để cho ta lấy được cái tên rất hay này, đáng giá.
- Yêu Vương làm người hầu? Tiên sinh dạy học kia là cường giả Hóa Thần?
Chu Tình Thiên nghe thế hiếu kì không khỏi hỏi một câu.
- Cái gì Hóa Thần, chính là một lão đầu phàm nhân, bướng bỉnh tính thối!
Vạn Hồng Vũ giống như rất đắc ý, gật gù nói. - Thì ra là thế, chắc hẳn cuối cùng lão đầu kia hài cốt không còn, tiến vào bụng của ngươi nhỉ?
Chu Tình Thiên lắc đầu thở dài.
- Tiến vào bụng ta làm cái gì, ta ăn lão đầu kia làm chi, tên kia bây giờ còn sống thật tốt, hiện tại hẳn là còn chưa có chết đâu.
Vạn Hồng Vũ lườm đối phương một cái, khinh thường đáp.
- Ban tên tuy nói không tính là ân tình, Vạn huynh có thể khúm núm làm người hầu nửa năm, lại không thương tổn lão giả kia, tại hạ bội phục.
Ngôn Thông Thiên đứng dậy chắp tay, thần thái ngưng trọng.
- Ha ha! Nhân tộc các ngươi có đại nho, Yêu tộc chúng ta cũng không phải tất cả đều là hạng người ăn lông ở lỗ, đáng giết thì giết, không nên giết há có thể giết loạn, hôm nay cao hứng, hai người các ngươi đều có xưng hào, không được, ta cũng phải có! Thời khắc ta thành tựu Yêu Thánh, liên gọi, liền gọi...
Vạn Hồng Vũ nghĩ không ra quá cái tên bá khí, người ta hai người một người chọn Tây Thiên Kiếm Chủ, một người lấy Thông Thiên Tiên Chủ, hắn nhất thời nghĩ không ra, có chút nóng nảy.
- Nam Thiên Yêu Chủ, Vạn Hồng Vũ.
Ngôn Thông Thiên nói ra một câu, Vạn Hồng Vũ nghe được đại hỉ, vỗ bàn một cái quát:
- Tên rất hay! Nếu như ta thành Yêu Thánh, cứ gọi là Nam Thiên Yêu Chủ - Vạn Hồng Vũ.
Ùng ục ục, một vò linh tửu bị tráng hán uống một hơi cạn sạch, chờ hắn ợ to một tiếng khen rượu ngon, trên bàn đâu còn có người, hai vị kia đã sớm chuồn mất.
- Người... Người đâu, đau đầu quá, rượu này, nồng độ thật lớn...
Phù phù một tiếng, Vạn Hồng Vũ say ngã trên mặt đất, tiếng ngáy vang lên.
- Còn Nam Thiên Yêu Chủ, Nam Thiên đồ đần thì có, rượu độc cũng không nhìn ra. - Chu huynh hảo thủ đoạn, trình độ âm hiểm của ngươi đã đến đăng phong tạo cực.
Trên phi kiếm đi xa mặc dù chỉ có một người đang đứng, lại truyên đến âm thanh hai người đối thoại.
- Đều như nhau, Ngôn lão đệ cũng không phải hạng người bình thường, hỏa hầu hố người của ngươi cũng không cạn.
- Không so được với Chu huynh, à đứng rồi, tốc độ của Chu huynh cần nhanh hơn nữa, chỉ sợ Vạn Hồng Vũ rất nhanh sẽ tỉnh, nếu để cho hắn đuổi kịp, không còn là ăn uống, mà là chém giết.
- Yên tâm, độc dược bên trong bình linh tửu kia có thể để cho hắn ngủ say ba ngày, muốn đuổi kịp, không thể nào, ai, ngươi làm sao không mang giày, hóa kiếm pháp của ta là lấy thân làm kiếm, ngươi bây giờ coi như là đang giẫm ở trên mặt của ta đó, có biết không?!
- Biết, dùng giày giãm mặt ngươi là bất kính, cho nên mới không mang giày.
- Ngôn lão đệ, vì sao ta biết rõ giải thích này của ngươi là đánh rắm, hết lần này tới lần khác nghe qua lại cảm thấy tương đối dễ nghe đây...