Chương 1618: Dạ Nhãn Dị Động
Chương 1618: Dạ Nhãn Dị ĐộngChương 1618: Dạ Nhãn Dị Động
Khoảng cách Minh Sơn thành không đến mười dặm, một chân Từ Ngôn đạp mạnh, Viêm Thứu dưới chân lao xuống phía dưới.
Rơi xuống đất, Từ Ngôn đối mặt với phương hướng Minh Sơn thành, ngừng chân trâm tư.
Nhìn như đang quan sát thành trì xa xa, trên thực tế hắn đang cảm giác Thiên Cơ phủ, mà lại kinh hãi không thôi.
Trong Thiên Cơ phủ, trong phòng lớn cất giữ trọng bảo xuất hiện tiếng thét, một viên hạt châu đen như mực đang tự động xoay tròn.
Dạ Nhãn dị động, mới là nguyên do làm cho Từ Ngôn kinh ngạc.
Linh bảo không người thúc giục, tiếp cận Minh Sơn thành liên xuất hiện biến hóa có thể xưng quỷ dị, không chỉ có tự hành xoay tròn, còn mơ hồ phun trào ra khói đen tràn ngập tử khí.
Từ Ngôn đứng trong khe núi do dự một chút, quét mắt nhìn Viêm Thứu bên cạnh, lấy Nguyên Anh tiến vào Thiên Cơ phủ, bản thể vẫn như cũ đứng trong rừng, không nhúc nhích.
Tuy nói bị nhận định là Ma tử, cũng không tốt khi vừa đến đã vận dụng thủ đoạn của tu sĩ Nhân tộc, đầu Viêm thứu hóa hình này bộ phận một còn có chút tác dụng, không thể xử lý qua loa.
Nguyên Anh tiến vào Thiên Cơ phủ, xuất hiện ở gân Dạ Nhãn, mặc cho Dạ Nhãn tán phát ra tử khí nhàn nhạt ăn mòn, Nguyên Anh có Mộc linh Chiến y hộ thân không sợ chút nào.
- Linh Bảo tự động, đây là đạo lý nào, chẳng lẽ Linh Bảo là sống?
Thời khắc âm thầm trầm ngâm, Từ Ngôn bỗng nhiên giật mình, nói:
- Linh Bảo Giới! Nhất định là bên trong Dạ Nhãn tồn tại Linh Bảo Giới, sợ là sinh linh Linh Bảo Giới đang nếm thử phá vỡ hàng rào của giới. Nghĩ tới đây, Từ Ngôn trở nên tò mò ngoại trừ Tình Châu giới ra, hắn còn chưa hề được chứng kiến Linh Bảo Giới khác.
Không vội đi Minh Sơn thành, mặc kệ Lục Viêm Ma hay là Xích Viêm Ma, đều là Ma tộc một phương, đánh chết cũng không có ảnh hưởng gì với Từ Ngôn, bất quá thiếu chút tay chân miễn phí mà thôi, Từ Ngôn cũng không quá quan tâm.
Linh Bảo Giới lại khác.
Nếu như có thể biết rõ như thế nào câu thông Linh Bảo Giới, Từ Ngôn có thể thử nghiệm trở về Tình Châu.
Mang theo ánh mắt tò mò, Nguyên Anh một thân Mộc linh Chiến y lẳng lặng chờ đợi ở một bên, theo thời gian trôi qua, khí tức hắc ám trong phòng ngược lại càng ngày càng nhiều, nhưng khách đến từ Linh Bảo Giới lại cái bóng cũng không có.
Chờ thật lâu, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
- Ra không được? Hay là bị uy năng của Linh Bảo xóa sạch?
Không còn chờ lâu, Từ Ngôn rót linh thức cường hoành vào Dạ Nhãn, càng lấy linh lực bàng bạc khống chế nó, cẩn thận cảm giác linh bảo này.
Thời gian dần trôi qua, Từ Ngôn hiếu kì biến thành kinh ngạc, cuối cùng là thất vọng.
Dưới cảm giác của hắn, bên trong Dạ Nhãn cũng không có không gian, nói cách khác linh bảo Dạ Nhãn này không có hình thành Linh Bảo Giới.
Đã không có Linh Bảo Giới, sẽ không xuất hiện sinh linh, không có sinh linh, Linh Bảo lại càng không nên tự hành xoay tròn.
Từ Ngôn thất vọng, rất nhanh biến thành kinh ngạc.
Sau khi suy nghĩ đến một loại khả năng, khuôn mặt nhỏ của Nguyên Anh trở nên âm trầm.
Vết xe đổ của Đại trưởng lão Hoành Chí cùng Nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục, Từ Ngôn cũng không có quên.
Ngay cả Hoành Chí người chết kia đều nguyên thần không tiêu tan, một khi cơ duyên xảo hợp có thể một lần nữa chưởng khống bản thể, Tiêu Thiên Phục càng có thể đưa nguyên thần trốn vào Xích Hỏa châu chạy trốn, trước lấy pháp môn đoạt xá chạy ra hóa cảnh lại gia nhập vào thánh nhân ma.
Thủ đoạn của cường giả, nhiều như rừng, có thể xưng không thể tưởng tượng, nhìn như tử vật chưa hẳn không có thần hồn tồn tại.
- Chẳng lẽ bên trong Dạ Nhãn cất giấu thần hồn, hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Từ Ngôn điều động toàn lực, nguyên thần Hóa Thần đỉnh phong đủ để hoàn toàn khống chế linh bảo.
Đừng nhìn bản thân cảnh giới chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, Nguyên Anh của Từ Ngôn lại có trình độ Hóa Thần đỉnh phong, khi hắn toàn lực thôi động, Dạ Nhãn bị linh lực hoàn toàn bao phủ, hắc mang trong đó cũng bắt đầu nhao nhao thu liễm, cuối cùng không nhúc nhích, không còn xoay tròn.
Sau khi khống chế Dạ Nhãn, Từ Ngôn tỉ mỉ tra xét ba lần, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Không có Linh Bảo Giới, cũng không có cất giấu thần hồn, càng không có tung tích của bất kỳ dị vật gì, linh bảo này rất thuần túy, chính là một kiện tử vật.
Phàm là tử vật, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tự hành chuyển động, nếu như không phải ở nguyên do bên trong, chính là ngoại giới hấp dẫn.
Tản ra linh lực khống chế Dạ Nhãn, Từ Ngôn trâm ngâm.
- Ngoại giới hấp dẫn... Bên ngoài là Minh Sơn thành, bên trong có một đám Ma tộc hội tụ, có lẽ cũng tồn tại Nhân tộc Yêu tộc, nhưng đều là vật sống, không có đầu nguồn tử khí.
Dạ Nhãn có được lực lượng hắc ám, mà hắc ám đối ứng tử vong, cho nên tử khí mới là mấu chốt dẫn động Dạ Nhãn, chỉ là phía ngoài Minh Sơn thành nhìn không có gì tử khí, cho dù là Ma tộc, đó cũng là Ma tộc còn sống.
- Minh Sơn trải rộng vết rách... Có phải là lòng đất ngọn núi tồn tại tử khí hay không, hay thứ gì khác, nên nghiệm chứng một phen cho thỏa đáng. Quy nạp nguyên do dẫn động Dạ Nhãn thành do cách Minh Sơn bế trí, Từ Ngôn chỉ có thể tạm thời trước đè xuống phần nghi hoặc này, vì bình yên vô sự vận dụng Dạ Nhãn, nói cái gì hắn cũng phải đi phía dưới Minh Sơn một chuyến.
Bằng không bên người mang theo linh bảo tự mình chuyển động loạn, trong lòng Từ Ngôn cũng không nỡ.
Hoành Chí thi thể tự hành đi lại, cuối cùng đưa tới một trận hoạ lớn ngập trời cho Từ Ngôn, hắn cũng không muốn lại trải qua một phen nguy cơ kia.
Hạ quyết tâm, Nguyên Anh rời khỏi Thiên Cơ phủ.
Từ Ngôn nhìn Minh Sơn thành xa xa một chút, nhảy lên Viêm Thứu, ra lệnh cho nó vòng qua thành trấn bay về phía chỗ sâu dãy núi.
Minh Sơn thành mặc dù xây dựng ở Minh Sơn, nhưng là Minh Sơn này cũng không phải một ngọn núi, mà là một mảng lớn núi hoang không có một ngọn cỏ, vòng qua Minh Sơn thành, Từ Ngôn bay vào dải đất trung tâm của dãy núi mới nhìn thấu hết thải, nguyên lai mảnh Minh Sơn này hình thành từ một tòa núi lửa to lớn.
Miệng núi lửa ở vào chỗ sâu dãy núi, đã khô cạn, cũng không có dung nham dâng trào, chỉ là sâu không thấy đáy, giống như con mắt quỷ dị, không biết thông đến nơi nào.
Bay đến nơi này, cũng không phải Từ Ngôn đi loạn, mà là cảm giác Dạ Nhãn biến hóa từ đầu đến cuối.
- Miệng núi lửa có chút cổ quái, nham tương hẳn là hình thành ngọn núi cao thấp chập trùng, sao lại xuất hiện vết rách, địa hỏa có nóng hơn nữa cũng đốt không được mặt đất...
Xoay quanh giữa không trung, Từ Ngôn nhìn xuống núi lửa to lớn dưới chân, hơi nghi hoặc không hiểu.
Dãy núi trải rộng vết rách, chính là lấy miệng núi lửa này làm trung tâm, tứ tán ra, ở trên chỗ cao nhìn lại rất giống bị nham tương dâng trào thiêu hủy ra vết rách, nhưng Từ Ngôn hết sức rõ ràng, nham tương không có khả năng đốt xuyên mặt đất.
Nếu như cống rãnh là bình thường, dù sao nhiệt độ của nham tương rất đáng sợ, nhưng những vết rách trên núi cũng không phải cống rãnh, mà là sâu không thấy đáy.
- Vết rách, hẳn là do rơi xuống tạo ra, nếu như có đồ vật rơi xuống, uy lực thật sự kinh người, chỉ sợ uy năng ở phía trên Địa Linh Bảo, chẳng lẽ lòng đất Minh Sơn có chôn Tiên Thiên Linh Bảo?
Suy đoán hoang đường, ngay cả chính Từ Ngôn đều cảm thấy buồn cười, vận khí cho dù tốt cũng sẽ không vừa tới Bắc Châu vực đã phát hiện tung tích của Tiên Thiên linh bảo chứ.
Có lẽ vận rủi quá lâu, Từ Ngôn cũng không cảm thấy mình có vận may như thế.
Đi đến miệng núi lửa, Dạ Nhãn dị động trở nên cường liệt nhất, giống như bị núi lửa hấp dẫn, nếu như không ai khống chế, viên Dạ Nhãn này đều có thể tự hành bay vào miệng núi lửa.
Vì nghiệm chứng một phen, Từ Ngôn khống chế Viêm Thứu rời khỏi núi lửa, bay về các phương hướng khác nhau, không bao lâu lại bay trở về.
- Quả nhiên ở chỗ này là cường liệt nhất, dưới mặt đất đến cùng có đồ vật gì, có thể dẫn ra Dạ Nhãn...
Mang theo nghi hoặc, Từ Ngôn giãm mạnh dị thú dưới chân, Viêm Thứu gầm nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo sợ hãi chậm rãi bay vào miệng núi lửa.