Chương 1634: Ta Là Cua
Chương 1634: Ta Là CuaChương 1634: Ta Là Cua
Thông qua khí tức Ma giác, Từ Ngôn đạt được năng lực tùy ý chuyển đổi Ma tộc cùng Nhân tộc, không còn cần luyện hóa Giác Thạch Giáp có ma khí của Thiên Lân.
Dù xuất hiện thân người, chỉ cần thôi động Ma giác, có thể đạt tới hiệu quả toàn thân ma khí.
- Một bước người, một bước ma, tăng thêm xương Hóa Vũ Yêu tộc, ta còn tính là Nhân tộc thuần chính à.
Trong viện, Từ Ngôn cười khổ một tiếng, nói:
- Thiên Ất mộc linh, ta thật ra vốn không tính là Nhân tộc thuần chính, có lẽ từ một khắc khi sinh ra này, chính là quái vật đi...
Luyện hóa Ma giác, Từ Ngôn không quan tâm, hắn cũng không quan tâm có phải Nhân tộc hay không, lão đạo sĩ đã có thể cứu hắn ra từ trong nước sông, đã nói hắn còn có thân nhân, mà không phải lẻ loi một mình.
Cho dù quái vật, dù sao cũng tốt hơn quái vật không có thân nhân.
Từ Ngôn tự giễu, Tiểu Thanh nghe vào trong tai thành biểu hiện hối hận, Tiểu Thanh đi ngang qua sân nhỏ rất nghiêm túc đi đến, sau khi thi lễ về, hồng thanh nói:
- Chủ nhân không phải quái vật! Chủ nhân là người! Trên sách nói tâm như người, thì thân như người, tâm như mạ, thì thân như ma, thể xác tinh thần một thể, thân tùy tâm khống.
Tiểu Thanh nói đạo lý một phen, Từ Ngôn nghe thế trừng to mắt, cảm thấy kinh ngạc, nói:
- Có thể nha Tiểu Thanh! Ngay cả ngươi cũng biết xem sách, đã thể xác và tỉnh thần cùng một thể, thân tùy tâm khống, vậy tâm ngươi như người, thân cũng chính là Nhân tộc.
- Không, ta không phải Nhân tộc.
Tiểu Thanh rất chăm chú nói: - Ta là cua, chủ nhân mới là Nhân tộc.
- Làm Nhân tộc không tốt sao?
Từ Ngôn kinh ngạc.
- Không tốt.
Tiểu Thanh đáp.
- Vì sao không tốt?
- Bởi vì Tiểu Thanh quá ngu ngốc, chỉ thích hợp làm cua.
- Đây chính là tự mình hiểu lấy nhỉ...
Từ Ngôn cười ha ha một tiếng, nói:
- Vấn là Giải tộc các ngươi tốt, không biết phiên não ưu sầu, đúng, ngươi đều ở Thiên Cơ trong phủ bận bịu đến bận bịu đi, bận rộn cái gì thế?
Không suy nghĩ nhiều Ma tộc cùng Nhân tộc khác nhau, Từ Ngôn vốn là người có trám tim lớn, nhiều ma khí mà thôi, hắn vốn không quá quan tâm.
Tiểu Thanh năm năm qua thường xuyên đi lại Thiên Cơ phủ, đừng nhìn Từ Ngôn đang tu luyện, đã sớm cảm giác được, chỉ là không có để ý tới, bây giờ xuất quan, tự nhiên muốn hỏi thăm một phen hành vi cổ quái của linh thú mình.
- Trồng nấm chứ làm gì! Ùng ục ục!
Nhắc đến trồng nấm, Tiểu Thanh cao hứng phun ra một loạt bong bóng, dẫn đầu đi ra sân nhỏ, dẫn chủ nhân nhà mình đến đến dải đất trung tâm vườn hoa.
Trong hoa viên lúc đầu trồng linh thảo phong phú, chẳng biết lúc nào nhiều hơn một chỗ đất trống, trên đất trống bày khắp lá mục nhánh cây thối rữa, phía dưới cành lá là từng tầng từng tầng Băng Ti, mấy chục con Băng Ti Giải đang không ngừng bận rộn.
- Nhanh như vậy đã gây giống Hỏa Hoàng Cô rồi?
Từ Ngôn vui mừng, tản ra linh thức cảm giác một phen.
Dưới nhánh cây lá cây mục, mơ hồ có ánh lửa xuất hiện, dùng linh thức cảm giác, mười mấy cây nấm nho nhỏ bị bao phủ bên trong Băng T¡ do Băng T¡ Giải phun ra, chậm rãi sinh trưởng.
Băng Ti Giải trời sinh có năng lực nuôi dưỡng Hỏa Hoàng Cô, điểm này không cần chất vấn, thật giống như nhện trời sinh ra sẽ biết dệt lưới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Từ Ngôn ngược lại yên tâm.
- Vất vả những tiểu tử các ngươi, Hỏa Hoàng Cô cần bao lâu sẽ thành thục?
Từ Ngôn nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi thăm.
- Mười năm, mười năm mới có thể trưởng thành Hỏa Hoàng Cô chân chính, những nấm nhỏ này là hạt giống trên người Hỏa Hài Nhi rơi xuống, sau khi thành thục còn có thể trồng ra càng nhiều Hỏa Hoàng Cô.
Tiểu Thanh quơ cái đầu nhỏ, lộ ra rất tự hào.
- Hỏa Hài Nhi thế nào?
Khi Từ Ngôn nhắc tới Hỏa Hài Nhi thì khẽ nhíu mày, hắn có thể cảm giác được Hỏa Hài Nhi đang ở gần ngày bên hồ nước ngủ say bên trong Băng Tï.
- Đang ngủ mê, cách mấy năm sẽ tỉnh lại một lần, một lần tỉnh lại sẽ rơi xuống một chút hạt giống, Hỏa Hài Nhi tựa như rễ cây, chỉ có khi nó khỏe mạnh trưởng thành, mới có càng ngày càng nhiều Hỏa Hoàng Cô.
Tiểu Thanh ví von mặc dù đơn giản, lại là sự thật, làm trạng thái bản nguyên của Hỏa Hoàng Gô, Hỏa Hài Nhi vẻn vẹn chỉ là một cái mầm non mà thôi, mấu chốt nhất là bản thân trưởng thành.
Đã an gia trong Thiên Cơ phủ, lại có nhiều Băng Ti Giải như vậy, Hỏa Hài Nhi có thể nói sung sung sướng sướng ở lại nơi này, đừng nhìn chủ nhân Thiên Cơ phủ có chút hung, huyết thủy của người ta đối với Hỏa Hài Nhi tới nói là vật đại bổ, cho nên có thể xưng Thiên Cơ phủ là nơi để nó sinh trưởng tốt nhất.
- Trồng nhiều nấm một chút, nấm nhiều, chúng ta sẽ ai cũng không sợ.
Từ Ngôn phân phó một câu rời khỏi hoa viên.
Hỏa Hoàng Cô sinh sôi tuyệt không phải trong thời gian ngắn thì có thể hoàn thành, loại cây nấm có thể xưng kinh khủng kia, chỉ có quanh năm suốt tháng tích lũy, một khi số lượng đầy đủ sẽ thành một phần đòn sát thủ không người có thể địch nổi.
Lúc trước Thông Thiên Tiên Chủ một người dựa vào tám ngàn dặm Phí Hải chặn ức vạn đại quân của Ma tộc, có thể thấy được uy lực của Hỏa Hoàng Cô đáng sợ như thế nào.
Đương nhiên, cần phải xem số lượng bao nhiêu, nếu như số lượng không nhiều uy lực lại lớn cũng bất quá là một phần hỏa diễm bản nguyên mà thôi, gặp được tu sĩ tinh thông pháp thuật Thủy hệ hoặc Ma tộc Yêu tộc có được thiên phú băng tuyết, chút ít hỏa diễm bản nguyên cũng không có tác dụng lớn.
Trở về phòng lớn, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, đưa nguyên thần đi vào thế giới đáy mắt.
Thời gian hơn năm năm, trứng Hắc Long vẫn như cũ là kích thước trước kia, nhưng quang trạch trên đó lại phát sinh biến hóa kỳ dị, lúc đầu đen nhánh không ánh sáng, lúc này lại nhiều hơn một chút vệt trắng nhàn nhạt.
Cực hạn của hắc ám, chính là ánh sáng, màu trắng bên trên trứng rồng biểu thị Hắc Long trưởng thành.
Đi tới gần, Từ Ngôn có thể cảm giác được Hắc Long bên trong trứng đang thôn phệ hồn lực mê muội, đã nghe không được tiếng Thiên Lân kêu rên, không biết là tuyệt vọng hay là từ bỏ giấy giụa.
Cười lạnh một tiếng, nguyên thần khẽ động cùng Hắc Long hòa làm một thể.
- Thiên Lân đại nhân, mấy năm không thấy, ngươi thật giống như càng ngày càng suy yếu lại tiếp tục như thế, tính mệnh khó đảm bảo.
Bên trong trứng rồng, Hắc Long ngừng thôn phệ, bên trong mắt rồng nổi lên hàn quang, phát ra tiếng nói lạnh lùng.
Khói đen đối diện rút nhỏ hơn hai lần so với năm năm trước, chờ thật lâu, chỉ lăn lộn, không có tiếng nói xuất hiện.
- Nguyên lai đã chết, cũng tốt, trở thành đồ ăn của Hắc Long đi. Từ Ngôn nói xong, Hắc Long phát ra tiếng gầm nhẹ, mở ra miệng rộng muốn thôn phệ.
- Ngươi không giữ chữ tín, Nhân tộc hèn hạ.
Trong hắc vụ truyền đến tiếng nói đầy hư nhược của Ma Vương Thiên Lân, nhìn ra được vị Ma Vương này năm năm qua trôi qua rất khổ, không nhìn thấy nửa điểm hi vọng.
- Thiên Lân đại nhân nói lời này có ý gì, ta lúc nào không giữ chữ tín.
Trong miệng Từ Ngôn phát ra giọng nói đầy vô tội.
- Ngươi nói sẽ không giết ta, giết ta ngươi sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh mà chết! Nhân tộc các ngươi đều là hạng người xảo trái
Thiên Lân cơ hồ muốn rống giận.
- Ngươi chết chưa?
Giọng Từ Ngôn lạnh lùng nói.
- Không chết...
Tiếng Thiên Lân lại yếu đi, hắn không chết, cho nên Từ Ngôn cũng không có vi phạm lời thề.
- Thiên Lân đại nhân thấy thế nào vê Ma tử, Ma tử các tộc, phải chăng đều sẽ xưng vương.
Từ Ngôn giống như quên đi chuyện trước đó Hắc Long thôn phệ Ma hồn, đầy hiếu kỳ hỏi.
- Đừng mơ tưởng lại biết thêm bất kỳ bí ẩn gì của Ma tộc! Ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, ta biết! Ngươi còn luyện hóa ma khí của ta, ta cũng biết.
- Đúng vậy, thì tính sao, ngươi không nói sẽ chết, ngươi nói, sẽ chết, khác nhau là, được chết một cách thống khoái hay không.
Trong miệng Hắc Long truyền đến một trận gầm nhẹ, ngay sau đó há to miệng rộng cắn xé một đoàn Ma hồn ăn, liên tục nhai nuốt. Tiếng Thiên Lân kêu rên cùng với Hắc Long gầm nhẹ chập trùng không chừng bên trong trứng rồng, Từ Ngôn chỉ tra xét Hắc Long một phen, sau đó chui ra khỏi thế giới đáy mắt.
Thứ cần hiểu rõ nhất từ trong miệng Thiên Lân là tin tức liên quan tới Ma Đế thành.
Chẳng qua hiện nay xem ra, Thiên Lân sẽ không mở miệng, ít nhất phải chờ vị Ma Vương đại nhân kia đến tiêu tán thời khắc thật, Ma hồn hiện tại tuyệt không phải đang ở tình trạng suy yếu đến sắp chết.