Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1635 - Chương 1635: Hổ Dữ Không Ăn Thịt Con

Chương 1635: Hổ Dữ Không Ăn Thịt Con Chương 1635: Hổ Dữ Không Ăn Thịt ConChương 1635: Hổ Dữ Không Ăn Thịt Con

Ma Vương hồn, không thể coi thường.

Đó là tồn tại có thể so với Hóa Vũ cùng Độ Kiếp, bị Hắc Long thôn phệ mấy năm mà thôi, căn bản không tới tình trạng tiêu tán.

Thiên Lân xảo trá, Từ Ngôn tràn đầy cảm xúc, đã xé toang da mặt, đối phương sẽ không lại nói tin tức hữu dụng, muốn cạy mở miệng của Thiên Lân, chỉ có thể chờ đợi đến thời khắc hắn sắp biến mất.

Khốn Long Thạch trở thành trứng rồng, Ma hồn trốn không thoát, điểm này Từ Ngôn cũng không lo lắng, chỉ không chiếm được tin tức về Ma Đế thành, để Từ Ngôn có chút ảo não.

- Đã không có tin tức chuẩn xác về Ma Đế thành, vậy cuối cùng lại đi đến đó thôi, Ma tộc Ma tử không chỉ có một, đến lúc đó gặp một lần các lộ thiên kiêu Ma tộc cũng tốt.

Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, nâng hai tay lên, trong tay trái nở rộ một đóa hỏa diễm tuyết liên, tay phải thì xuất hiện một đóa băng tỉnh tuyết liên, băng lạnh cùng nóng rực đồng thời xuất hiện trong phòng lớn, sau một khắc băng cùng lửa đánh vào một chỗ.

Hai tay vỗ vào nhau, hỏa diễm hoa cùng băng tinh Tuyết Liên nhao nhao tiêu tán, gió lạnh xuất hiện, bông tuyết vỡ vụn cùng ngọn lửa bị quấn quanh thành vòi rồng nho nhỏ, xoay tròn bay lên.

Răng rắc răng rắc.

Bên trong vòi rồng gào thét ra tiếng sấm tiếng, càng có sấm sét nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện bên trong vòi rồng.

Âm ầm!

Ánh chớp càng ngày càng nhiều, vòi rồng phát ra ầm ầm trầm đục, càng chuyển càng chậm, cuối cùng dừng ở tại chỗ, sấm gió triệt tiêu, trong phòng lớn xuất hiện một ngọn núi nhỏ do hạt cát chồng chất. Núi nhỏ cao cỡ một người, ngay ở trước mặt Từ Ngôn, nhìn như cứng rắn như nham thạch, lại bị Từ Ngôn nhẹ nhàng điểm một cái sụp đổ, rơi xuống đất thì tiêu tán, chớp mắt đã biến mất trống không.

Ngũ Hành lực lượng, liên tiếp được vận chuyển.

- Ngũ Hành Ma tử, hẳn là rất thú vị.

Từ Ngôn thi triển Ngũ Hành pháp thuật, là thúc giục linh lực ở trong Tử Phủ, sau đó thông qua Ma giác phát ra, kể từ đó, ở bên ngoài chỉ có thể cảm giác được hắn thúc giục khí tức thiên địa, căn bản cảm giác không đến hắn vận dụng linh lực, loại thủ đoạn này đã không khác nhau chút nào với lực lượng thiên phú của Ma Quân.

Không chỉ dựa vào nhục thân đã có thể được xưng là Ma tộc chân chính, ngay cả thiên phú của Ma tộc đều có thể tùy ý thi triển, đây chính là chỗ tốt của ma hỏa giác.

Tuệ Ảnh Xá Lợi, giúp Từ Ngôn đại ân.

Tại địa giới Nhân tộc, Ma giác cơ bản không có tác dụng lớn gì, nhưng ở trong khu vực Ma tộc, chỗ tốt là không cách nào tưởng tượng.

Viêm Ma động mờ tối, vô số Viêm Trùng lui tới, không ngừng leo lên, có vận chuyển đồ ăn, có đang xây dựng thêm vương quốc chân chính dưới lòng đất này.

Động quật năm năm qua chưa từng mở ra, từ đầu đến cuối bị tất cả ma vật tôn làm thánh địa, chỗ Ma tử bế quan, không có bất kỳ Ma tộc nào dám quấy rầy.

Tiếng cánh vỗ phần phật, một đầu Viêm Thứu từ trên cao rơi vào sơn động, đôi cánh to lớn khép lại hiện ra thân ảnh một nữ tử, sau khi rơi xuống đất người này thẳng đi vào Viêm Ma động, trên đường Ma tộc nhao nhao cung kính tránh ra, phát ra tiếng gầm nhẹ thần phục dành cho nàng.

Không bao lâu, nữ tử đi tới ngoài hang động chỗ Ma tử bế quan, tra xét một phen cổng đá lớn vẫn như cũ, lại ngửi ngửi hương vị xung quanh xác nhận không ai tiếp cận, lúc này mới hài lòng xếp bằng ở một bên, làm thủ vệ.

Nữ tử này chính là Viêm Thứu Ma Soái Từ Ngôn thu phục, Dực Nhân.

Năm năm qua, Dực Nhân có thể xưng tận trung cương vị, từ đầu đến cuối ở gần chỗ động quật Từ Ngôn bế quan, một khi có Ma tộc lơ đãng tới gần, đều sẽ bị nghiêm trị thậm chí đánh giết.

Dực Nhân mới rời đi không đến nửa ngày, lần nữa đảm nhiệm trách nhiệm thủ vệ, xếp bằng ở trong bóng tối, hai con mắt phát ra ánh sáng u ám, nhìn chằm chằm nơi xa đầu Viêm Ma thú lớn đã thần phục năm năm qua.

Âm ầm, ầm ầm...

Dực Nhân vừa mới trở về không lâu, bỗng nhiên nghe tiếng đá lớn bị xê dịch, tảng đá ngăn cản động quật bị đẩy ra, thân ảnh Ma tử đi ra ngoài động.

- Đại nhân!

Trông thấy Ma tử, Dực Nhân tiến lên bái kiến, đầu chĩa xuống đất, cung kính đến giống như tham kiến đế vương.

- Ta lần này bế quan, bao lâu.

Gặp Dực Nhân giữ ở ngoài cửa, Từ Ngôn nhẹ gật đầu, biết mà còn hỏi.

- Hơn năm năm hai tháng.

Dực Nhân chỉ tiết đáp.

- Năm năm lâu như vậy, Minh Viêm Ma một mạch ta có từng phát sinh biến cố gì không?

Từ Ngôn lại hỏi.

- Hồi bẩm đại nhân, hết thảy như thường!

Dực Nhân khom người không dậy nổi, quỳ xuống đất đáp.

- Vậy là tốt rồi, à đúng, chuyện Nghênh Hải, sắp đến thời gian nhỉ?

Từ Ngôn hiện ra thần thái hài lòng.

- Còn có hơn một năm, khoảng cách xa đã bắt đầu lên đường, Viêm Ma động chúng ta khoảng cách Nghênh Hải tính không được quá xa, Ma Quân phi hành không dùng đến thời gian một tháng, thuộc hạ phi hành nửa năm cũng có thể đến.

- Một tháng lộ trình, không xa. Từ Ngôn nhìn về phía đầu thú lớn ở cửa động, hỏi:

- Nó có trung thực không?

- Năm năm qua không dám bay đi đâu, không có đại nhân hiệu lệnh, nó không dám vọng động, đã hoàn toàn thần phục.

- Rất tốt, lấy Xích Viêm Ma làm tọa ky, mới xứng với tên Ma tử, ha ha ha ha.

Tiếng cười của Từ Ngôn lạnh lão lại quỷ dị, nhanh chân đi về phía cửa hang, hắn như cũ một thân Giác Thạch Giáp, mặt nạ che mặt, nhìn âm trâm kinh khủng, nhất là ma hỏa giác trên trán, im ắng thiêu đốt lên hỏa diễm, giống như Ma Thần.

Gặp Ma tử xuất quan, tất cả ma vật trong Viêm Ma động nhao nhao xao động, phát ra gầm nhẹ đồng thời nằm sấp dưới đất, biểu thị thân phục cùng kính sợ.

Chỗ sâu, mẫu thú phát ra tiếng rống cao, Từ Ngôn thậm chí có thể nghe ra ý vui mừng trong tiếng hô của mẫu thú.

Mắt nhìn quái vật khổng lồ nghỉ lại ở nơi cực sâu, lạnh lẽo trong ánh mắt của Từ Ngôn tiêu tán đi mấy phần.

Mặc dù thân ở địa vực Ma tộc, đầu mẫu thú to lớn kia lại làm cho Từ Ngôn cảm nhận được một tia khí tức ấm áp, cho dù ấm áp kia cũng không phải đối với hắn, mà là dành cho lớp ngụy trang Ma tử của hắn.

- Hổ dữ không ăn thịt con, xem ra quả nhiên là thế, ngươi xem ta như Ma tử, ta không thương tổn ngươi là được.

Từ Ngôn ở trong lòng âm thầm nói nhỏ, không thương tổn đầu mẫu thú này, là bởi vì tâm ý bảo vệ con của đối phương, về phần Ma tộc khác, vậy thì không ở bên trong phạm vi Từ Ngôn suy tính.

- Minh Sơn thành có tin tức gì không? Kim Hỏa bây giờ ra sao.

Vừa đi về phía ngoài động, Từ Ngôn một bên hỏi Dực Nhân đi theo sau lưng.

- Kim Hỏa coi như trung thực, có Ngân Hoàn đại nhân tọa trấn Minh Sơn thành, dung không được Xích Viêm Ma một mạch xoay người.

Dực Nhân nói, phát ra một tiếng gầm nhẹ, một đầu Viêm Trùng đang đến gần bị dọa nhanh chóng thối lui.

- Nhớ kỹ, về sau không có Xích Viêm Ma, Lục Viêm Ma, chỉ có Minh Viêm Ma, đều là người một nhà, không phân khác biệt mới đúng.

Từ Ngôn nói xong đi tới gần đầu thú lớn ở cửa hang, vỗ vỗ đầu nó để Ma Quân thú lớn bị cả kinh rút đầu về, nói:

- Chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể chấn hưng Minh Viêm Ma một mạch ta.

Đồng tâm hiệp lực, Ma Quân thú lớn sợ là nghe không hiểu, là năm năm trước nó kém chút bị đánh giết, lại rõ mồn một trước mắt.

Rống...

Tiếng rống trầm thấp, chỉ dám nhấp nhô trong cổ họng, thú lớn cúi đầu, hoàn toàn thân phục mặc cho bị Ma tử đạp vào đầu lâu.

Phần phật.

Ngoài hang động, Ma tử khống chế lấy Ma Quân thú lớn, xoay quanh giữa không trung, tựa như vương giả nhận lấy vô số Ma tộc triều bái.

Nhìn qua lít nha lít nhít Ma tộc nằm sấp dưới đất dưới chân, tâm tình Từ Ngôn trở nên thật tốt, phân phó Dực Nhân sau lưng, nói:

- Tập kết tất cả tộc nhân Ma Soái cảnh cùng Ma Tướng cảnh, tới trước Minh Sơn thành, chuẩn bị tham gia Nghênh Hải chiến.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Dực Nhân lĩnh mệnh, phi thân nhảy ra đỉnh đầu thú lớn, hiện ra thân thể Ma tộc, phát ra tiếng rống cao cao, bắt đầu tập kết tộc nhân.

Vô số Ma Tướng cùng Ma Soái nhao nhao phát ra tiếng rống đáp lại, trong lúc nhất thời ngoài Viêm Ma động náo nhiệt không thôi, mà Ma tử khống chế Ma Quân thú lớn thì bay đi xa xa, đi đầu bay về phía Minh Sơn.
Bình Luận (0)
Comment