Chương 1638: Tiên Thiên Linh Bảo (Hạ)
Chương 1638: Tiên Thiên Linh Bảo (Hạ)Chương 1638: Tiên Thiên Linh Bảo (Hạ)
Vô luận linh bảo hay thiên linh bảo, đều cần linh lực khống chế, Ma tộc rất khó khống chế, trừ phi ma hóa nó.
Mà ma hóa một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, trừ phi cảnh giới Ma Đế, ngay cả Ma Vương đều khó mà làm được.
Cho nên Kiếm Hồn cố ky lớn nhất không phải Ma tộc, mà là Nhân tộc, cũng chỉ có tu sĩ Nhân tộc, mới có cơ hội cướp đi Tiên Thiên Linh Bảo đã ngủ say bên trong nham tương.
Một kích đánh đối thủ lún vào nham tương, Kiếm Hồn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chăm dưới chân.
Mặc dù đối thủ chui vào nham tương, chuôi trường đao quái dị tản ra khí tức linh bảo này còn lơ lửng giữa không trung.
- Lại một tu sĩ nhân loại trà trộn vào Ma tộc, ngay cả địa tâm nham tương cũng không phải an bình, là mộng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tỉnh lại, thật không hi vọng một ngày này đến sớm như vậy, chuyện cũ như gió, một giấc chiêm bao ngàn năm...
Soạt!
Theo Kiếm Hồn Niết Phàm Trần tự nói, nham tương lăn lộn, bóng dáng Từ Ngôn trôi lên từ bên trong dung nham.
- Một giấc chiêm bao ngàn năm, chẳng lẽ ngươi cũng chết ở năm trước ngàn?
Một thân quái giáp cùng với ma khí um tùm, càng có hỏa diễm bốc lên trên Giác Thạch Giáp, đứng bên trên nham tương lông tóc, Từ Ngôn không hư hại, có Ma giác ở trên đỉnh đầu, mảnh nham tương này còn không đả thương được bản thể Từ Ngôn.
- Chết? Ha ha ha hai
Kiếm Hồn Niết Phàm Trần bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Đúng vậy, chúng ta đều đã chết, chết ở ngàn năm trước, chết phía dưới thiên kiếp. Trong hai mắt bùng nổ kiếm quang, tiếng Kiếm Hồn Niết Phàm Trần khàn khàn gầm lên, không biết vì sao trở nên càng ngày càng phẫn nộ.
- Thiên kiếp... Ngàn năm trước đến cùng ngã xuống bao nhiêu cường giả, thật chẳng lẽ có Thiên Vẫn.
Ánh mắt Từ Ngôn phát chìm, tiếng trầm hơn.
- Thiên Vẫn... Tên rất hay! Hoàn toàn chính xác nên gọi là Thiên Vẫn, năm thiên kiêu ngã xuống, ha ha ha ha, đã đến địa tâm liền trải nghiệm một phen cảm giác ngã xuống đi, chết bởi dưới thân kiếm Niết Phàm, là vinh quang của ngươi.
Kiếm Hồn Niết Phàm Trần cười dài, hai tay vung lên, hai đạo kiếm khí kinh khủng nổ lên phía trên nham tương, cắt nham tương ra hai đầu cống rãnh.
Khó khăn lắm tránh đi kiếm khí kinh khủng của đối phương, Từ Ngôn điểm tay gọi Đao Kiếm Long Ly về, hắn biết nếu như không hàng phục loại Kiếm Hồn này, cũng đừng nghĩ đạt được Tiên Thiên Linh Bảo, trận đại chiến này căn bản không có cách phòng ngừa.
- Kiếm Hồn vô chủ, ngươi đã muốn tiêu tán, vậy thì thành toàn cho ngươi.
Từ Ngôn quát lạnh, thông qua Ma giác thôi động Hắc Ma kỳ, trong chốc lát ma khí cuồn cuộn, bao phủ bốn phía, Đao Kiếm Long Ly càng hóa thành vô số kiếm quang nhỏ bé, xuyên thẳng qua không chừng bên trong ma khí.
Vừa ra tay, Từ Ngôn đã dùng toàn lực, lấy linh lực Nguyên Anh trình độ Hóa Thần đỉnh phong khống chế hai kiện linh bảo.
- Kiếm Hồn vô chủ? Hai! Tiểu bối, thời khắc lão phu thành danh, tổ tiên nhà ngươi còn không biết ở nơi nào thu thập linh thạch sống qua ngày đâu, muốn ta tiêu tán, muốn có được Niết Phàm kiếm, nhìn ngươi có bản sự kia hay không.
Trong tay Kiếm Hồn Niết Phàm Trần không có kiếm, lại có kiếm khí theo ánh mắt của hắn du tẩu trong hư không.
Trong nháy mắt, nghìn đạo kiếm quang nổ lên ở xung quanh Từ Ngôn, trong không khí vang lên tiếng xé gió chói tai. Vô luận là tàn hồn của Tán Tiên, hay là kiếm hồn của Linh Bảo, đạo linh thể tên là Niết Phàm Trần này vừa xuất thủ đã có năng lực Hóa Thần đỉnh phong, thế nhưng uy lực của một kích này rõ ràng tăng mạnh, cơ hồ đạt đến Độ Kiếp cảnh, khí mỗi một đạo trong nghìn tia kiếm đang phát ra đều như có từng cường giả Hóa Thần vận dụng toàn lực xuất thủ.
Nghìn đạo kiếm quang kinh khủng, nhất là tốc độ chớp mắt đã tới, đủ để diệt sát đi tu sĩ Hóa Thần phổ thông, cho dù Từ Ngôn cũng khó có thể ngăn cản.
- Lực lượng Linh Bảo! Kiếm Hồn đáng chết, hắn quả nhiên có thể điều động uy năng của Tiên Thiên Linh Bảo.
Từ Ngôn bị bao phủ bên trong kiếm quang, gặp phải nguy cơ đột nhiên xuất hiện, uy năng của Kiếm Hồn không đạt được trình độ đến Độ Kiếp, nhưng người ta có thể điều động uy lực của Tiên Thiên Linh Bảo, kể từ đó, Từ Ngôn đừng nghĩ thắng qua đối phương.
Kiếm Hồn có thể so với Hóa Thần đỉnh phong, tăng thêm bản thể Tiên Thiên Linh Bảo, trừ phi cường giả Độ Kiếp đích thân tới, nếu không, không ai có thể lấy được Tiên Thiên Linh Bảo - Niết Phàm kiếm.
Kiếm khí tới người, mang theo lực lượng hủy diệt, rơi vào đường cùng, Từ Ngôn cưỡng ép tế ra Dạ Nhãn, lấy Long Ly, Hắc Ma kỳ tăng thêm Dạ Nhãn ba kiện linh bảo để ngăn cản nghìn đạo kiếm quang oanh sát.
- Yên Vũ Châu... Đó là Yên Vũ Châu của lão phu.
Dạ Nhãn vừa mới xuất hiện, Kiếm Hồn Niết Phàm Trần bỗng nhiên kinh hô.
Kiếm quang vây chết Từ Ngôn lúc đến gần Dạ Nhãn sẽ cẩn thận lách qua, mà oanh kích tới Hắc Ma kỳ và Long Ly lại không lưu tình chút nào.
Phát hiện đối phương cực kỳ để ý Dạ Nhãn, Từ Ngôn mặc dù rất không hiểu, lại thấy được cơ hội, lơ lửng Dạ Nhãn ở trước mặt, kiếm quang đánh tới nhao nhao tránh đi, xoay quanh ở bốn phía.
- Yên Vũ Châu của ngươi? Yên Vũ Châu là vật trên trời, khẩu khí của ngươi thật lớn.
Từ Ngôn lạnh lùng nói. - Đó là Yên Vũ Châu của lão phu! Cốt nhục tinh huyết của ta! Làm sao có thể! Làm sao có thể!!!
Kiếm Hồn Niết Phàm Trần quái dị từ bỏ khống chế kiếm quang, si mê nhìn chằm chằm Dạ Nhãn trong tay Từ Ngôn, trong mắt dần dần loé lên mê mang cùng sợ hãi.
- Người Bổ Thiên... Âm mưu... Âm mưu! Là ai! Là ai đang chưởng khống thiên đạolI
Tiếng rống thê lương, tràn đầy sợ hãi cùng bi ai, cho dù khàn khàn, thế nhưng Từ Ngôn nghe được, Kiếm Hồn tên Niết Phàm Trần đã hoàn toàn bị âm thầm sợ hãi bao vây, hắn giống như nhìn ra thiên cơ gì, cho nên mới sợ hãi như thế.
- Bổ Thiên người? Cái gì âm mưu? Niết Phàm Trần, ngươi đến cùng biết cái gì!
Từ Ngôn trầm giọng chất vấn, đáng tiếc đối phương giống như như phát điên điên cuồng gào thét, ngay sau đó hóa thành một đạo kiếm quang chui vào kiếm lớn biến mất không còn tăm tích.
- Niết Phàm Trần!
Từ Ngôn vội vàng quát, trước mắt đã không có tung tích của Kiếm Hồn.
Ánh mắt ngưng tụ, Từ Ngôn thôi động linh lực thử nghiệm đột phá cấm chế kiếm khí, thử mấy lần đều vô công trở lại.
Hàng rào kiếm khí của Tiên Thiên Linh Bảo là không thể coi thường, cưỡng ép đột phá có lẽ sẽ thành công, nhưng chỉ sợ sẽ không thể bảo đảm hộ thân linh bảo.
- Coi như phá vỡ hàng rào kiếm khí, cũng không thu được chuôi Niết Phàm kiếm tám lưỡi này, xem ra về sau cần phải lại tìm cơ hội, ta không thu được, Tước đạo nhân cũng không thu được, Ma tộc khác càng khó thu lấy, ngoại trừ Tước đạo nhân, hẳn là không người biết nơi này cất giấu Tiên Thiên Linh Bảo.
Tính toán một phen, Từ Ngôn từ bỏ dự định cưỡng ép động thủ.
Tham niệm loại vật này, tốt nhất có chừng có mực, nếu không sẽ ủ thành đại họa.
Từ Ngôn có thể khống chế tham niệm của mình, nhưng hắn không khống chế được nghi ngờ của mình, sau khi trở về bên bờ cách xa đao lớn, bưng lấy Dạ Nhãn đang quay tròn không ngừng, nhíu mày trâm ngâm. - Dạ Nhãn là cốt nhục tinh huyết của Niết Phàm Trần? Người Bổ Thiên, âm mưu, hắn đến cùng biết cái gì, là bí ẩn khi còn là Tán Tiên chỉ cảnh không biết, cái gọi là người Bổ Thiên, là âm mưu do thiên đạo bày ra?
- Thiên đạo là ai, chẳng lẽ thiên đạo còn có tư duy, có tay có chân có đầu? Nếu như thiên đạo là người, vậy hắn cũng không phải thiên đạo, mà là cường giả càng cường đại hơn.
Ngẩng đầu nhìn về phía vách đá trên đỉnh đầu, Từ Ngôn cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt giống như có gió lạnh đang thổi, loại cảm giác vác châm trên lưng, tựa như sắp xốc lên bí ẩn hắn không nên nhìn thấy.
- Vận Khí, ngươi cũng biết Niết Phàm Trần người này.
Trầm ngâm thật lâu, Từ Ngôn gọi ra Kiếm Hồn của mình.
- Hồi bẩm Tiên Chủ, Niết Phàm Trần là một vị Tán Tiên Nhân tộc, xuất thân tán tu, nghe nói thích du lịch bốn phía, là loại cường giả thần long thấy đầu không thấy đuôi, Niết Phàm Trần không có truyền thừa, cho nên thế nhân biết không nhiều.
Người gác đêm huyễn hóa ra thân hình, khom người bái kiến rồi nói rõ.
- Hắn cũng chết vào ngàn năm trước, xem ra Niết Phàm Trần có khả năng cũng chết trên Cửu Trọng Thiên, chẳng lẽ những cường nhân như bọn hắn đều muốn làm người Bổ Thiên kia?
Lông mày Từ Ngôn nhíu chặt, hắn lần này nghỉ vấn, người gác đêm trả lời không ra, chỉ sợ ngoại trừ cường giả các tộc ngã xuống ngàn năm trước ra, không có ai biết.