Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1642 - Chương 1642: Lôi Tê Giác

Chương 1642: Lôi tê giác Chương 1642: Lôi tê giácChương 1642: Lôi tê giác

Tiếng kêu thảm như ẩn như hiện trong gió tuyết, khi thì bị biển lửa bùng nổ đè xuống, khi thì bị gió tuyết gào thét bao phủ, nghe qua càng làm cho người ta sợ hãi.

Ánh lửa trong gió tuyết cũng không yếu bớt, nhưng sấm chớp dần dần biến mất, cho đến tung tích không thấy.

- Năng lực của Tê Giác đủ để xếp ở mười vị trí đầu ở bên trong số Ma Quân của Thiên Lân bộ ta, cho dù tân tấn Ma tử có thiên phú mạnh hơn, Tê Giác cũng không nên †uỳ tiện bại mới đúng!

Ánh mắt Bạch Ngạc trở nên kinh ngạc, nói.

- Lần này là Tê Giác chủ quan, bất quá theo ta thấy hẳn cũng không có gì, da Tê Giác dày như vậy, đứng đó để Ma tử chém giết, hắn thật có thể chém vào sao.

Sửu Ngư khoanh tay, ngược lại ổn trọng.

- Ai bảo Tê Giác cuồng vọng, nắm lấy tay của người ta đã muốn ăn, lần này chịu đau khổ rồi chứ gì.

- Có thể nhìn thấy Tê Giác chịu thiệt, ngược lại hiếm thấy, yên tâm đi, tên kia da dày thịt béo trừ phi Ma tử đại nhân Thiên Lân bộ chúng ta tự mình xuất thủ, nếu không, không ai có thể tổn thương được hắn?

- Chớ xem thường Ma tử Minh Viêm Ma, người ta nhưng có song trọng thiên phú, không chừng Tê Giác lần này sẽ ăn thiệt thòi.

Một đám Ma Quân Thiên Lân bộ đang chậm rãi bình luận, ngược lại không ai quá quan tâm việc Tê Giác cùng Ma tử đánh nhau, tình huống giao đấu lẫn nhau giữa các Ma tộc cũng rất phổ biến.

Người khác không nóng nảy, Kim Hỏa lại nóng lòng.

Bởi vì người khác cũng không biết Ma tử Minh Viêm Ma - Quỷ Diện đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, Xích Viêm Ma như hắn cũng có làn da rất dày, còn không phải bị người chém mình đầy thương tích, tĩnh dưỡng bốn năm năm mới khỏi hẳn. - Thủ đoạn của Ma tử đại nhân chúng ta kinh người, Tê Giác chưa chắc là đối thủ, chư vị không lo lắng sao?

Kim Hỏa xoa xoa hai tay, lúng túng nói.

- Kim Hỏa, lời này của ngươi có ý gì? Đừng quên ngươi là Minh Viêm Ma một mạch, làm sao nói chuyện thay người ngoài!

Ánh mắt Lão Ngân Hoàn trầm xuống.

- Ta sợ người Thiên Lân bộ bọn họ ăn thiệt thòi, lại bởi vì thế mà oán sinh hận, đến lúc đó Ngân Lân đại nhân của Thiên Lân bộ người ta thật muốn trách tội, Ngân Hoàn ngươi gánh chịu hay là Kim Hỏa ta gánh chịu!

Kim Hỏa phản bác.

Nghe hai vị Ma Quân của Minh Viêm Ma một mạch tranh cãi, đám Ma Quân Thiên Lân bộ ở một bên nhao nhao phá lên cười.

- Hai vị quá lo lắng, Ma tử nhà các ngươi dù sao cũng là tân tấn Ma tử, thủ đoạn lại cường mạnh đến mức nào, Tê Giác gánh vác được.

Bạch Ngạc cười ha ha.

- Những Ma Quân chúng ta cũng không phải tiểu hài tử, ở bên ngoài ăn phải lỗ vốn còn trở về bẩm báo Ma tử đại nhân, ha ha! Lão Ngân Hoàn, Kim Hỏa, các ngươi thực sự nhỏ nói thành to.

Sửu Ngư cười ha ha.

- Lần đầu nghe nói sợ Ma Quân Thiên Lân bộ chúng ta ăn thiệt thòi, Minh Viêm Ma một mạch các ngươi thật thú vị, cũng không cân nhắc một chút phân lượng của mình.

- Căn bản không tồn tại Ma tộc có thể để cho Thiên Lân bộ chúng ta thua thiệt!

- Coi như Tê Giác ăn thiệt thòi, cũng không ai trách Minh Viêm Ma các ngươi, để Ma tử nhà ngươi xuất ra toàn lực mới tốt, tốt nhất cắt xuống sừng của Tê Giác đi, coi như tặng quà ra mắt cho Ma tử nhà ngươi, ha ha.

- Chỉ sợ Ma tử Quỷ Diện kia cắt không được tê giác, bị tê giác đâm vào tim, nghe một chút, tiếng kêu la bên trong làm sao mà thảm, ta đoán Ma tử kia bị thiệt lớn. - Tiếng kêu là thảm, nhưng ta làm sao nghe giống như là âm thanh của Tê Giác?

- Ngươi nói ta mới cảm giác thấy thật đúng là tiếng của Tê Giác...

Theo băng tuyết bay tán loạn biến mất, Ma Quân nghị luận cũng ngừng lại, trên chiến trường xuất hiện một màn để những Ma Quân đang vây xem chấn kinh đến tột đỉnh, từng cái miệng mở rộng, trừng mắt, mặt mũi tràn đây không dám tin.

Trên đất trống xuất hiện một hố to nứt ra, cái đầu của tráng hán cao lớn - Tê Giác thế mà bị nện xuống lòng đất, khắp cả mặt mũi đầy vết máu, tròng trắng thì nhiều tròng đen thì ít, miệng phun máu tươi, nhất là cây sừng trên đỉnh đầu lại bị người bẻ gãy, chỉ còn lại có một nửa.

So với so Ma Quân Tê Giác tàn tật không chịu nổi, Ma tử Quỷ Diện thì uy phong bát diện, một chân giẫm bên trên mặt to của địch nhân, Viêm đao nằm ngang ở trên cổ Tê Giác, trong tay còn đang nắm một nửa cây sừng đang phát ra tiếng sét.

Két kít! Két kít!

Lôi hồ tinh mịn xúm lại trên tay Từ Ngôn, hắn vuốt vuốt một nửa sừng tê giác, tự nói nói:

- Tê Giác đại nhân thật hào phóng, nói cho liền cho, vũ khí này, ta nhận.

- Đại... Hào phóng... Hào phóng cái...

Tê Giác đang hấp hối không đợi trách mắng chữ 'rắm' sau cùng đã bị mu bàn chân của Từ Ngôn đánh gãy.

- Tê Giác đại nhân nói cái gì? Nghe không rõ?

- Uy, Tê Giác đại nhân tỉnh, tỉnh lại.

Bành! Bành! Bành!

Người khác đánh thức người hôn mê phần lớn là lấy tay quạt miệng, Từ Ngôn dùng chân đạp, mà lực đạo rất lớn, Ma Quân xung quanh thế thấy từng người mí mắt nhảy dựng.

Bành!!! Răng rắch

Một cước cuối cùng mang theo lực đạo quá lớn, có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, Tê Giác lật mí mắt một cái, ngất đi.

- Ha ha thống khoái! Có thể luận bàn cùng người mạnh như Tê Giác đại nhân, thật sự là thống khoái! Người đây, đưa rượu lên!

Bên trong tiếng cười điên cuồng, Từ Ngôn nắm lên một nửa sừng Tê Giác, kéo tráng hán giống như chó chết vào trong đại điện, lúc đi qua đông đảo Ma Quân Thiên Lân bộ, không một người nào dám lên phía trước.

Không đến một lát, lực bại cường địch, Từ Ngôn thành công chấn nhiếp bọn người Bạch Ngạc Sửu Ngư tại chỗ.

Lần nữa bắt đầu tiệc rượu, bầu không khí lộ ra bị đè nén rất nhiều, bất quá lão Ngân Hoàn lại tràn đầy phấn khởi rót rượu cho Ma tử nhà mình.

- Đại nhân vũ dũng! Tê Giác có thể xếp hạng mười vị trí đầu cao thủ bên trong Thiên Lân bộ, lại bị đại nhân chiến bại, ha ha! Minh Viêm Ma một mạch ta sẽ giương oai Bắc Châu!

Lão Ngân Hoàn cười ha ha, đồng thời nhìn về phía Kim Hỏa, nói:

- Ngươi nói đúng không, Kim Hỏa đại nhân?

- Đúng, đúng thết Không sai! Quỷ Diện đại nhân không chỉ có song trọng thiên phú hiếm thấy, còn lực lượng vô cùng lớn, chiến lực kinh người, Kim Hỏa chịu phục! Tâm phục khẩu phục!

Kim Hỏa vội vàng đứng ra, đi đầu yếu thế, tránh khỏi Ma tử một hồi tìm hắn gây sự.

Quét mắt nhìn Kim Hỏa, Từ Ngôn cười lạnh một tiếng không nói gì, hắn sớm liệu định bọn khách không mời mà đến này có quan hệ với Kim Hỏa.

Bất quá không sao, tên tuổi Ma tử Quỷ Diện sớm muộn đều sẽ dương danh Bắc Châu, đã như vậy, trước chào hỏi với hàng xóm xung quanh cũng tốt.

Thật ra chiến bại Ma Quân Tê Giác, Từ Ngôn không chỉ vận dụng Ma giác chuyển đổi băng cùng lửa hai loại pháp thuật đỉnh phong, thay đổi dùng Long Ly giấu trong Viêm đao, có linh bảo mới có thể cắt đứt sừng tê giác, tăng thêm đối phương lỗ mãng chủ quan, Từ Ngôn thắng trận này thật ra không có phí quá lớn khí lực.

Mấu chốt nhất là đến từ Ma Quân Tê Giác của Thiên Lân bộ, thực lực cùng loại với những Ma Quân như Kim Hỏa Ngân Hoàn, so sánh với Nhân tộc thì đại khái ở Hóa Thần trung kỳ, tuyệt đối không tới trình độ Ma Quân đỉnh phong.

Trong đại sảnh, tiệc rượu một lần nữa mang lên, Ma tộc ăn uống thô kệch, rất nhiều thứ đều là thịt sống, còn mang theo bọt máu, rượu cũng rất mạnh, so với rượu ngon của Nhân tộc thì kém hơn rất nhiều.

Từ Ngôn không có hứng thú về việc ăn uống của Ma tộc, bưng chén rượu lên cũng không uống, mà vẫn nhìn các vị Ma Quân thần sắc khác nhau, ha ha cười nói:

- Chư vị, có người còn muốn tìm ta đánh một trận? Yên tâm, đừng nhìn Quỷ Diện ta là tân tấn Ma tử, đối với đánh nhau ngược lại hứng thú mười phần, nếu có cơ hội, nhất định phải lĩnh giáo năng lực Ma tử Thiên Lân bộ một phen.

Nói xong, Từ Ngôn cầm chén rượu mạnh trong tay soạt một tiếng hất ra ngoài, hất lên trên mặt Tê Giác.

- AI Lôi tê giác của taIII

Tê Giác đang hôn mê bị bừng tỉnh, hò hét nhìn chằm chằm Từ Ngôn, hung tợn quát:

- Trả lại sừng cho ta! Nếu không ta không xong với ngươi!

- Tê Giác đại nhân, là ngươi nói để chính ta lấy nó, ta bây giờ tự mình chém xuống thì ngươi lại đòi trở về, chẳng lẽ lại Quân Thiên Lân bộ các ngươi đều nói không giữ lời?

Từ Ngôn ha ha cười nói.

Tê Giác rống giận còn muốn giải thích, bị Sửu Ngư ngăn lại.

- Ngươi bại, cần phải nhận thua, lần sau đừng quá cuồng vọng, đừng có lại cho Thiên Lân bộ mất thể diện.

Sửu Ngư hừ lạnh một tiếng, Tê Giác thở phì phì không nói nữa, xem ra có mấy phần e ngại đối với Sửu Ngư. Bên trong đầu lâu to lớn tràn đầy sương mù, Sửu Ngư hiện ra khuôn mặt tươi cười đầy khó coi, không để lại dấu vết mắt nhìn Kim Hỏa, lại đưa ánh mắt tập trung vào Từ Ngôn, nâng chén nói:

- Sửu Ngư đại biểu Ma tử Ngân Lân đại nhân của Thiên Lân bộ chúc mừng Minh Viêm Ma nhất tộc có Ma tử xuất thế.
Bình Luận (0)
Comment