Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1646 - Chương 1646: Ma Ấn (Thượng)

Chương 1646: Ma ấn (thượng) Chương 1646: Ma ấn (thượng)Chương 1646: Ma ấn (thượng)

Phủ thành chủ trống trải, trong đại sảnh không người, Từ Ngôn vừa lật ra thiệp mời da thú đã không nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt, trong con mắt phản chiếu một ấn ký màu bạc cổ quái.

Ấn ký lúc đầu khắc ở trên thiệp mời, một khi trong mắt Từ Ngôn xuất hiện cái bóng, ấn ký bên trên da thú lập tức phai nhạt xuống dưới, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Ấn ký xuất hiện như là một loại huyễn tượng, lại không vết tích, thế nhưng trong đồng tử Từ Ngôn lại in ấn ký cổ quái màu bạc, đồng thời bên trong tinh thần của hắn cũng xuất hiện một thân ảnh màu bạc.

Kia là một nữ tử, dáng người xinh đẹp, khoác áo choàng màu bạc, trên mặt có mạng che mặt bao phủ, bên trên mặt nạ có khe hở, giống như hàng mỹ nghệ tỉnh xảo, phía dưới khe hở, có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng bộ mặt rất xinh đẹp.

Là một nữ tử mỹ lệ, chỉ là tới quá mức đột nhiên, quỷ dị xông vào trong lòng của người khác.

Lòng người, cũng gọi nguyên thần, có thể chứa tưởng niệm, tín ngưỡng, kiên cường, nhu nhược.

Lòng người, là một viện lạc, lưu thần niệm, giữ lấy hồi ức, khắc lấy ký ức cả đời.

Lòng người, có thể hóa hư vô, cũng có thể ngưng tụ, là một phần tâm cảnh chỗ sâu nhất trong não hải, cũng như bản tính chân thật nhất của chính mình.

Bên trong tâm cảnh do nguyên thần cấu tạo, thân ảnh Từ Ngôn đang ngồi ở bên trên gốc cây trong viện, vùi đầu thôi diễn cái gì, trên mặt đất viết đầy chữ viết.

- Ma Đế thành, Nghênh Hải, Hóa Hình quả, mười năm yêu ma chi chiến, Hải tộc, Nhân tộc, Ma tộc... Bốn vòng tròn đại biểu cho cái gì, để cho ta đoán xem, hẳn là đông tây nam bắc bốn đại châu vực, ta đoán đúng không?

Thân ảnh màu bạc giống như từ hư vô đi tới, xuyên qua không gian bọt khí xuất hiện trong sân, nàng cúi đầu nhìn chữ viết cùng bức hoạ trên mặt đất. - Ngươi là ai.

Nguyên thần Từ Ngôn dừng tay lại động tác bên trong tay, hắn đang thôi diễn thế cục Bắc Châu, lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.

- Bọn hắn gọi ta Ngân Lân, bởi vì ta có vảy màu bạc, đáng tiếc ta chán ghét lân phiến, ta thích thân thể hoàn mỹ của Nhân tộc.

Nữ tử khẽ ngẩng đầu, ánh mắt từ mặt đất chuyển hướng đến thanh niên bên trên gốc cây.

- Nguyên lai là Ma tử Ngân Lân, xem ra thiệp mời tặng cho ta bị ngươi động tay chân, không mời mà tới, ngươi có gì muốn làm.

Từ Ngôn bình tĩnh nói:

- Có thể phá vỡ mà vào tâm thần ta, xuất hiện bên trong tâm cảnh của ta, ấn ký vừa rồi đến tột cùng là cái gì.

- Ma ấn, Tâm Ma Ấn, lực lượng thiên phú của ta.

Âm thanh của nữ tử rất nhẹ, nhu hòa như nước, nghe không ra hỉ nộ.

- Nguyên lai là thiên phú huyễn thuật, thiên phú của Ma tử thật sự không giống nhau, ngược lại là thú vị.

Từ Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười.

- Ngươi càng thú vị, nguyên thần của ngươi là hình thái Nhân tộc, bề ngoài lại là Ma tử, ngụy trang thú vị.

Nữ tử chậm rãi vươn tay, tay ngọc xanh nhạt mà tỉnh tế, nói:

- Nhận ta làm chủ, ta giúp ngươi bảo thủ bí mật.

- Tốt.

Từ Ngôn không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng, chỉ là ý cười trên khóe miệng bắt đầu hiện lạnh.

- Nghĩ một đằng nói một nẻo, ngươi đang gạt ta.

Ngân Lân nhẹ nói, giống như có chút tiếc hận. - Cũng vậy thôi, ngươi cũng giống vậy.

Từ Ngôn lạnh nhạt nói, ánh mắt bình tĩnh như trước.

- Không, ta không lừa ngươi, ta chưa từng lừa gạt ai.

Tay ngọc mở rộng ra, âm thanh của nữ tử mặc dù rất nhẹ, nhưng là ngữ khí rất nặng nói:

- Ta để ngươi còn sống, ngươi sẽ còn sống, muốn chết đều làm không được, ta để ngươi chết, ngươi liền sẽ chết, còn sống chỉ là hi vọng xa vời, ta có thể cho ngươi cơ hội trở thành cường giả, cũng có thể cho ngươi rơi vào Luyện Ngục, theo lời của ta, sinh tử của ngươi, chỉ ở một ý niệm.

Ngữ khí đột nhiên cải biến, tựa như quân chủ giáng lâm, vẻn vẹn phần khí thế này cũng đủ để khiến phàm nhân quỳ lạy, để kẻ yếu khuất phục.

Nhưng Từ Ngôn không phải phàm nhân, càng không phải là kẻ yếu, hắn dần dần nở nụ cười, tiếng cười từ thấp đến cao, cho đến cuồng tiếu.

- Muốn chưởng sinh tử của ta, ngươi thật thú vị, ha ha ha ha! Dùng cái gì để chưởng khống ta, lấy chút tâm ma nho nhỏ của ngươi?

Theo tiếng cười Từ Ngôn vừa dứt, viện lạc ngưng tụ trong nháy mắt biến mất, nơi đây biến thành vực sâu không đáy, xung quanh hai người xuất hiện tiếng gió hú doạ người, thế mà đang bị rơi xuống vực sâu.

- Ngươi đã có thể làm cho ta rơi vào Luyện Ngục, như vậy, đến Luyện Ngục của ta làm khách đi, Ngân Lân.

Âm thanh băng lãnh bị tiếng gió hú xé rách thành đứt quãng, lại xuất hiện hồi âm bên trong tiếng gió hú.

Tâm Ma Ấn giấu ở bên trong thiệp mời mang đến cho Từ Ngôn một hồi nguy cơ tuyệt hiểm, nếu để cho tâm ma khống chế tâm thần, như vậy tu sĩ sẽ vĩnh viễn trầm luân, mất đi bản tâm, trở thành cái xác không hồn.

Tâm ma đáng sợ, ở Tu Tiên Giới có thể xưng đại danh đỉnh đỉnh, người tâm trí không kiên một khi bị tâm ma xâm nhiễm, cơ hồ thập tử vô sinh. Ngay cả cường giả Hóa Thần, ở trước mặt tâm ma cũng muốn cẩn thận vạn phần, toàn lực chống đỡ, có chút sai lâm sẽ vĩnh trụy ma đồ, trở thành một thành viên của Ma tộc.

Từ Ngôn hết sức rõ ràng thứ xâm nhập vào tâm cảnh cyar mình không phải Ngân Lân chân chính, mà là Tâm Ma Ấn - lực lượng thiên phú do Ngân Lân thi triển, cho nên sinh ra tâm ma hư huyễn, chỉ cần diệt sát tâm ma ở trong tâm cảnh, bản thể đối phương sẽ không biết được phần bí ẩn mình có nguyên thần Nhân tộc này.

Vì phong kín đường lui của đối phương, Từ Ngôn vận dụng toàn lực của nguyên thần, không tiếc phong ấn nguyên thần tâm cảnh của mình, sau một khắc, xung quanh hắn cùng tâm ma xuất hiện biển lửa vô biên.

Rơi vào cuối cùng, thân ảnh của hai người xuất hiện trong một mảnh thế giới khắp nơi đều là ánh lửa trên đất, nơi này là hạch tâm của phong ấn, cũng là chiến trường, càng là một phần bí ẩn bị Từ Ngôn giấu ở đáy lòng nhiều năm.

Thế giới Luyện Ngục, trở thành phòng đãi khách, sau khi ngừng rơi xuống, tâm ma huyễn hóa Ngân Lân trở nên tò mò nhìn về phía xung quanh, nói khẽ:

- Đây là nơi nào, ngươi thật đặc biệt, bên trong tâm cảnh của ngươi thế mà còn cất giấu một không gian khác, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú về ngươi.

- Đáng tiếc, ta không hứng thú gì đối với ngươi.

Theo Từ Ngôn cất tiếng nói, một đạo kiếm quang lướt qua từ bên hông nữ tử, sau một khắc thân thể của Ngân Lân chia làm hai nửa.

- Kiếm thật sắc bén, đáng tiếc, tâm ma là trảm không chất.

Khi nói chuyện, hai nửa thân thể của nữ tử lại lần nữa dung hợp cùng nhau, đúng là lông tóc không tổn hao gì.

- Là đao, không phải kiếm.

Từ Ngôn nhàn nhạt nói.

- Có khác nhau à?

Ngữ khí của Ngân Lân vẫn như cũ rất nhẹ, nhu hòa đến làm cho người ta không nhớ nổi nàng là tâm ma đáng sợ.

- Có, đao chỉ có một lưỡi đao, mà kiếm, có hai lưỡi đao.

Từ Ngôn lạnh nhạt trả lời.

- Đối với ta mà nói, một lưỡi đao hay là hai lưỡi đao, không có khác nhau, ta là tâm ma, đang ở bên trong tâm cảnh của ngươi, ta là tồn tại bất tử, cho dù ngươi phản kháng giãy giụa như thế nào, cuối cùng đều sẽ khuất phục, làm gì uổng phí sức lực?

Âm thanh của Ngân Lân mang theo không hiểu, tựa như ngây thơ.

- Có khác nhau, khác nhau còn rất lớn, ngươi nhìn, vết thương bên hông ngươi có phải khó khôi phục hay không?

Từ Ngôn vẫn lạnh nhạt như cũ.

- Thật đúng là thế, nguyên lai đao của ngươi còn sắc bén hơn kiếm.

Nữ tử gật gật đầu, bên trong mặt nạ tỉnh xảo loé lên một ánh mắt ngoài ý muốn, sau đó bên trong toàn bộ không gian xuất hiện tia sáng bạc vô tận.

Trung tâm ngân quang là mặt nạ của Ngân Lân, giống như bên trong mặt nạ kia không phải một gương mặt tinh xảo, mà là ánh trăng hơi cong đầy lạnh lẽo.

- Đao thật ra cũng không sắc bén, đao chỉ là thô to hơn kiếm, cho nên chém ra vết thương càng sâu, càng khó trị.

Từ Ngôn lần nữa phất tay, từng đạo hào quang hình thành đao kiếm đầy trời xúm lại tâm ma, ầm vang chém xuống.

- Vô dụng, ta đã nói qua ngươi đang uổng phí sức lực, chờ tâm lực của ngươi hao hết, sẽ bị bại càng thêm triệt để.

Vô số đao quang kiếm mang xuyên thân mà qua, cũng rốt cuộc không đả thương được nữ tử mảy may, ngân quang xung quanh giống như có thể vô hạn đúc lại lấy thân thể tâm ma, khiến cho nàng trở thành tồn tại bất tử.

- Thần phục đi, nhận ta làm chủ, như thế, ngươi sẽ không thống khổ.

Ở trung tâm vô tận đao kiếm truyền ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng của ngân quang nữ tử, âm thanh nỉ non cũng như ma chú, phá hủy lấy mảnh không gian tâm cảnh này, phá hủy tâm thần Từ Ngôn, Từ Ngôn bị ma chú bao phủ ngay cả nguyên thần cũng bắt đầu bị bóp méo...
Bình Luận (0)
Comment