Chương 1647: Ma ấn (hạ).
Chương 1647: Ma ấn (hạ).Chương 1647: Ma ấn (hạ).
Năng lực của Tâm ma là phá hư, là phá hủy, là đồng hóa.
Một khi sinh ra tâm ma, Nhân tộc rất khó khu trừ, cho dù là tu sĩ, cũng khó có thể chống cự.
Nguyên thần yếu ớt nhất, là chỗ mệnh môn của tu sĩ Nhân tộc, nhưng hết lần này tới lần khác tâm ma có thể không sợ hàng rào nhục thân, không sợ pháp bảo Linh Bảo, trực tiếp xuất hiện ở thế giới tâm cảnh.
Chỉ cần chiếm cứ thế giới tâm cảnh, chiếm cứ nguyên thần của tu sĩ, tâm ma có thể khống chế ngôn hành cử chỉ của tên tu sĩ này, xem hắn như khôi lỗi, thay vào đó.
Tâm ma đáng sợ, Từ Ngôn tu luyện nhiều năm sớm đã có nghe nói.
Chỉ là lần đầu tiên giao thủ cùng tâm ma, Từ Ngôn cũng không biết năng lực chân chính cùng địa phương đáng sợ của tâm ma, sau khi bị tâm ma Ngân Lân thi triển ngân quang bao phủ, nguyên thần của hắn bắt đầu ảm đạm đi.
- Lấy tâm thành kiếm... Chéml
Hô một tiếng, từ trong hư không ngưng tụ mà ra lưỡi kiếm chém xuống, phá vỡ ngân quang, lại một lần nữa chặn ngang chặt đứt Ngân Lân.
Hao phí tâm lực hội tụ ra Tâm Kiếm, khiến nguyên thần Từ Ngôn trở nên càng thêm suy yếu, may mắn tâm lực thành kiếm phá vỡ ngân quang, lực lượng giam cầm xung quanh vỡ vụn sụp đổ.
- Tâm cảnh cứng cỏi, ngươi quả thật là một người kiên cường.
Âm thanh của nữ tử hoàn toàn ôn nhu như trước, không vội không chậm, một nửa thân thể cũng đang hết sức dung hợp, chỉ là tốc độ trở nên cực kỳ chậm chạp, nói:
- Rất đáng tiếc, kiên cường của ngươi trong mắt ta không khác gì ngu muội, tâm ma, là trảm không chết.
- Chém!
Ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, điểm chỉ lần nữa hội tụ Tâm kiếm, thân ảnh màu bạc bị chém thành bốn khối.
Mặc dù thân hình sụp đổ, nhưng tâm ma vẫn như cũ không chết, bên trong tiếng cười yếu ớt nhẹ nhàng của nữ tử, thân ảnh quỷ dị bắt đầu gia tốc ngưng tụ, không bao lâu thân thể Ngân Lân lại xuất hiện.
- Chém!
Chữ trảm thứ ba trở nên càng thêm nặng nề, chính như ánh mắt của Từ Ngôn.
Lực lượng của tâm ma quá mức quỷ dị, khinh thị trước đó biến thành như lâm đại địch.
Tâm kiếm hoàn toàn chính xác có thể chém tâm ma thành hai nửa, nhưng mỗi chém ra một kiếm, nguyên thần của Từ Ngôn sẽ ảm đạm một phần, có thể thấy được vận dụng Tâm Kiếm cùng một nhịp thở với hồn lực, một khi lực lượng nguyên thần hao hết, tâm ma chưa chết, hết thảy phản kích đều sẽ biến thành phí công.
- Vì sao muốn lấy Tâm Ma Ấn ám toán ta, ngươi làm thế nào biết được tin tức.
Từ Ngôn tiếp tục chém ra Tâm kiếm, chỉ là uy lực càng ngày càng không chịu nổi, cuối cùng thậm chí muốn hai ba kiếm mới có thể chém ra thân ảnh của đối phương.
- Minh Viêm Ma xuống dốc một mạch, đột nhiên xuất hiện Ma tử, chẳng lẽ không đủ làm cho người hiếu kì.
Ngân Lân nhẹ giọng đáp trả vấn đề của Từ Ngôn.
- Xem ra lòng nghi ngờ của ngươi rất nặng, còn thích không từ thủ đoạn, đây cũng không phải là cách làm của nữ tử ôn nhu.
Từ Ngôn phát ra âm thanh trầm thấp.
- Cám ơn ngươi xem ta như nữ tử ôn nhu, ta cũng hi vọng mình có một ngày sẽ trở thành nữ tử ôn nhu, đáng tiếc ta là ma, chú định không thành được Nhân tộc, như vậy thì giết hết tất cả nữ tử ôn nhu trong thiên hạ là được.
- Ma tộc quả nhiên tàn nhẫn, bất quá ngươi có phải tìm nhầm người hay không, ta là nam nhân, cũng là Ma tử, cũng không phải nữ tử ôn nhu, không đáng tới giết ta đi.
- Ngươi thật thú vị, nếu để cho bản thể biết được ngươi là người thú vị như vậy, ta nghĩ nàng sẽ không dễ dàng giết chết ngươi, nhất định sẽ lưu lại ngươi.
Tâm ma Ngân Lân khẽ cười nói:
- Chí ít chuyện cười của ngươi kể ra rất buồn cười.
Tâm ma cười yếu ớt, vẫn như cũ nhu hòa, nếu như nhắm mắt lại chỉ nghe âm thanh, sẽ cho rằng là một tiểu thư khuê các yếu đuối, thế nhưng một khi mở mắt ra lại có thể nhìn thấy thân ảnh màu bạc doạ người kia.
- Thích nghe trò cười, dễ làm, để cho ta luyện chế bản thể Ma Quân ngươi thành Ma hồn, có thể thường xuyên nghe ta kể chuyện cười, bất quá là khi ta cao hứng, mà không phải thời điểm ngươi cao hứng.
Từ Ngôn để xuống một tay đang chuẩn bị đánh ra Tâm kiếm, thần thái trở nên cổ quái, tựa như yên tâm chuyện gì.
- Xem ra đạo tâm ma này của ngươi và bản thể Ngân Lân không cách nào làm được tâm thần nhất trí, chuyện phát sinh bên trong tâm cảnh của ta, bản thể Ngân Lân sẽ không biết.
Từ Ngôn nhẹ nhàng nói.
- Đúng vậy, nói không sai, bản thể cũng không hiểu biết hết thảy nơi này, rất nhanh nàng sẽ biết được, sau khi ta chiếm cứ nguyên thần của ngươi, kết cục giống nhau, ngươi cần gì phải giãy giụa?
Tâm ma Ngân Lân nhẹ nói.
- Ta cũng không muốn lấy bản thể giả bày ra tư thái suy yếu, quá phí sức.
- Lấy nguyên thần ngụy trang coi như khó khăn, con người ta cẩn thận, dù sao người ở tha hương, không thể không cẩn thận làm việc, đã xác định tâm ma ngươi không cách nào liên thông cùng ngoại giới, ta cũng không vùng vẫy.
Từ Ngôn cười ha ha, giơ bàn tay lên, lòng bàn tay hướng lên, một viên hạt châu màu đen giống như vỏ trứng xuất hiện, xoay châm chậm ở trong lòng bàn tay.
- Đó là cái gì, trứng màu đen?
Tâm ma lần nữa khôi phục thân thể, hiếu kì đi về phía trước hai bước, muốn nhìn một chút vật liệu trong tay đối phương.
- Nghe được không? Trong này có tiếng kêu rên.
Từ Ngôn làm ra dấu im lặng, âm thanh nhẹ nhàng nói.
- Giống như nghe được... Là tiếng kêu thảm thiết, bên trong giam giữ cái gì, giống như rất thê thảm.
- Không cảm thấy quen tai hả? Phát ra tiếng kêu thảm chính là Vương của Thiên Lân bộ ngươi đó.
- Chuyện cười này không mắc cười lắm, không được cầm danh hào Ma Vương đại nhân ra làm vui, ta là tâm ma, sẽ không trách ngươi, nếu như bản thể nghe được nhất định sẽ tức giận.
- Không có cố ý chọc cười, thứ phát ra tiếng kêu thảm trong này thật là Thiên Lân Ma Vương.
Khóe miệng Từ Ngôn chậm rãi nhếch lên, nói:
- Tốt, trò cười sau cùng kể xong, ngươi cũng nên chết đi.
- Tâm ma sẽ không chết đi, chỉ cần nguyên thần của ngươi vẫn tồn tại, ta sẽ không tiêu tán, tư vị như bóng với hình, ngươi cần quen thuộc mới tốt.
Tâm ma Ngân Lân nhìn như ôn nhu nhắc nhở, mặt nạ chạm rỗng bắt đầu thối lui từng tầng từng tầng, một đôi mắt hiện ra u mang dần dần hiển hiện, trong ánh mắt tràn đầy tự tin cùng cao ngạo, giống như vương hậu cao cao tại thượng nhìn xuống thân dân của mình.
- Tâm ma đã sinh, vĩnh thế đi theo, ta làm chủ, ngươi làm nô.
Nữ tử nhẹ nhàng nói, mang theo quỷ dị không nói lên lời, hai mắt hiện ra u mang bắn tung toé ra vô tận tia sáng màu bạc, toàn bộ không gian tâm cảnh hoàn toàn bị ngân mang bao phủ, trở nên vô cùng chướng mắt.
- Khẩu khí thật lớn, tâm ma nguyên lai cũng thích nói mạnh miệng, dừng ở đây thôi, khách nhân đi vào Luyện Ngục, ngươi nên nhận khoản đãi nhiệt liệt...
Từ Ngôn đang bị ngân quang bao phủ nói ra lời nói quái dị, theo nói nhỏ, sau lưng của hắn xuất hiện cái bóng. Cái bóng bắt đầu khuếch tán trong ngân quang, cuối cùng trở nên vô cùng to lớn, bao phủ một nữa không gian tâm cảnh.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Bên trong không gian tâm cảnh của Từ Ngôn, một sáng một tối, một nửa ngân quang, một nửa bóng đen.
- Đó là cái gì?
Tâm ma Ngân Lân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, bóng đen trên đỉnh đầu nàng đang nhúc nhích.
Sau một khắc bóng đen như gió lốc gào thét mà đến, phô thiên cái địa, bóng đen tĩnh mịch bỗng nhiên nứt ra, có thể nhìn thấy bên trong vết rách là màu đỏ thắm, tựa như một cái mồm to đầy máu, một ngụm nuốt hết tâm ma Ngân Lân cùng ngân mang.
Tiếng gió hú kinh khủng, tâm ma tru réo lên.
Bên trong miệng lớn thôn phệ khi thì có thể lộ ra một đạo ngân mang ảm đạm, chiếu rọi nguyên thần chi thể của Từ Ngôn đến sáng tối chập chờn, giống như trứng Hắc Long hắn đang thưởng thức trong tay.
- Thiên Lân bộ... Ma Vương đại nhân các ngươi không nên đoạt Tử Phủ của ta, hắn phạm sai lầm, không có cơ hội nói cho những hậu bối các ngươi biết, ài! Ma đi vào tâm ta, chỉ có thể trở thành đồ ăn, đồ ăn cho ma quỷ.
Lực lượng thần bí mà tà ác lần đầu tiên xuất hiện hình dáng ở trước mặt Từ Ngôn.
Bóng đen nuốt hết tâm ma dần dần hội tụ thành một thân ảnh cao to, không có dung mạo, chỉ có một đôi mắt im lặng, ánh mắt đạm mạc giống như nước đọng không tồn tại chút ba động nào.
Kia là bản nguyên ác niệm, là ma quỷ bị Từ Ngôn nhốt ở trong lòng.
- Ngôn Thông Thiên...
Ánh mắt Từ Ngôn cũng mang theo im lặng cùng bình tĩnh, nhìn về phía bóng đen cao lớn mà ngay cả tâm ma đều có thể thôn phệ.