Chương 1658: Địa phương mất ngón tay
Chương 1658: Địa phương mất ngón tayChương 1658: Địa phương mất ngón tay
Bên trong nhà trên cây, Từ Ngôn cùng đại tượng Hỏa Tu La một bên nâng chén nâng ly, một bên đàm luận luyện khí cùng rèn đúc.
- Uy năng của Ma khí mặc dù không nhỏ, so sánh với pháp bảo của Nhân tộc thì cuối cùng vẫn kém một bậc, xem ra Nhân tộc mới thật sự là vạn vật linh, thủ đoạn luyện khí của Ma tộc ta vẫn quá thô ráp.
Lão Xích Liệt nói nói, không khỏi cảm thán nói:
- Hỏa diễm Lưu Tinh đưa cho Ma tử đại nhân, là vũ khí mạnh nhất ta rèn đúc ra trong cuộc đời này, mặc dù khí lực đủ lớn thì có cơ hội đạt tới uy năng pháp bảo cực phẩm, nhưng khoảng cách đến Linh Bảo còn có chênh lệch không nhỏ, trừ phi có thể tìm được một loại vật liệu hiếm thấy, có lẽ có thể rèn đúc đến uy năng tiếp cận linh bảo.
- Tài liệu gì, không ngại nói một chút, có lẽ Minh Viêm Ma một mạch ta có thể tìm được.
Từ Ngôn tò mò.
Lão Xích Liệt lắc đầu, nói:
- Rất khó, loại kia vật liệu là thứ mà ta có thể nhìn thấy, lại lấy không được, cho dù Ma tử đại nhân cũng lấy không được.
- Đến cùng là cái gì?
Từ Ngôn càng thêm hiếu kì truy vấn.
- Sừng Lôi Tê, Sừng Lôi Tê trình độ ma hóa chí ít Ma Quân.
Lão Xích Liệt trầm giọng đáp:
- Uy năng của hỏa diễm Lưu Tinh đã là cực hạn bên trong ma khí, muốn lại tiến thêm một tầng, chỉ có thể gia nhập lực lượng khác, nếu có thể rèn đúc Sừng Lôi Tê vào hỏa diễm Lưu Tỉnh, có thể có được lực lượng lôi hỏa, uy lực sẽ tăng trưởng gấp bội, tuyệt đối có thể bao trùm phía trên tất cả ma khí, thậm chí có uy năng vô hạn tiếp cận linh bảo.
Hỏa diễm Lưu Tinh là vũ khí mà hắn hao phí lực lượng suốt đời rèn đúc, là chỗ mà lão Xích Liệt hài lòng nhất, cũng là tiếc nuối nhất.
Bởi vì hắn không cách nào chế tạo ra ma khí có thể chống lại linh bảo.
- Mang việc, thật sự là hối hận, một khi bỏ lỡ, liền lại không có cơ hội.
Lão Xích Liệt thở dài nói:
- Ta nên thừa dịp thời điểm còn có tu vi Ma Quân, tìm Tê Giác Ma Quân của Thiên Lân bộ đánh một trận, chỉ cần có thể đạt được một nữa Sừng Lôi Tê của hắn, hỏa diễm Lưu Tinh sẽ có cơ hội trở nên mạnh hơn, hiện tại đã già, đừng nói đi khiêu chiến Ma Quân, ngay cả Ma Soái cũng dám khiêu chiến ta, ài, vô luận là Nhân tộc hay Ma tộc, già, liền vô dụng.
Nghe lão Xích Liệt nói về tiếc nuối của mình, Từ Ngôn hơi sững sờ, nói:
- Nếu có Sừng Lôi Tê, bao lâu có thể một lần nữa cường hóa hỏa diễm Lưu Tinh?
- Một năm không sai biệt lắm, mặc dù ta già, ta còn có mấy thuộc hạ, những Hỏa Tu La kia tương đối đần, cũng là đồ đệ của ta.
Lão Xích Liệt cười khổ một tiếng, nói:
- Không đề cập tới ma khí nưa, thế lực Minh Viêm Ma một mạch của Ma tử đại nhân không so được Thiên Lân bộ, chiến lực của Ma Quân Tê Giác lại cực kỳ đáng sợ, có thể sắp xếp trước mười bên trong Thiên Lân bộ, Ma Quân bình thường căn bản không dám chọc hắn, cho dù tân tấn Ma tử cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Lão Xích Liệt nói bóng gió, là để Từ Ngôn từ bỏ dự định cường hóa hỏa diễm Lưu Tinh, Ma Quân Tê Giác cũng không dễ trêu, chớ nói chỉ là chặt đứt một sừng của hắn.
- Thời gian một năm, không lâu lắm, vừa rồi một năm sau mới là Nghênh Hải đại chiến, chờ ta từ Nghênh Hải trở về, chắc hẳn hỏa diễm Lưu Tinh cũng sẽ cường hóa hoàn thành.
Từ Ngôn nhẹ gật đầu, lấy ra một vật từ trong ngực đưa cho lão Xích Liệt, trên đó còn lóe ra lôi quang nhàn nhạt. - Đây là... Sừng Lôi TêI
Bưng lấy một nửa cây sừng, lão Xích Liệt kinh hãi nói:
- Khí tức Ma Quân! Đây là thứ ở trên người, Ma Quân Tê Giác Ma tử đại nhân chẳng lẽ giao thủ qua cùng Tê Giác rồi?
- Đúng vậy, người Thiên Lân bộ bọn hắn đến Minh Sơn thành làm khách, nhất định phải tìm ta - Ma tử tân tấn ước lượng thực lực, kết quả, sừng Tê Giác liền đoạn mất.
Từ Ngôn cười ha ha một tiếng, nói:
- Đừng quên, lão Xích Liệt, ta là Ma tử trời sinh hiếu chiến, ha ha ha hai
- Ma tử đại nhân hảo thủ đoạn! Thế mà có thể đấu qua được Ma Quân Tê Giác, Bạch Ngạc cùng Sửu Ngư đối mặt với Tê Giác đều muốn kiêng kị ba phần, đại nhân quả nhiên thiên phú dị bẩm.
Lão Xích Liệt nói lời này nghe giống như đang vỗ mông ngựa, thật ra hắn nói ra lời từ phế phủ, bởi vì hắn hết sức rõ ràng năng lực của Ma Quân Tê Giác, lúc trước chính hắn còn có lực lượng Ma Quân, do dự liên tục cuối cùng vẫn không có đi gây Tê Giác kia, cho nên mới có tiếc nuối của hỏa diễm Lưu Tỉnh.
Giao hỏa diễm Lưu Tinh cùng Sừng Lôi Tê cho lão Xích Liệt, Từ Ngôn cùng đối phương ước định cẩn thận kỳ hạn một năm.
Chờ hắn từ Nghênh Hải mang theo hóa hình quả trở về, lão Xích Liệt cũng nên rèn đúc hoàn tất hỏa diễm Lưu Tỉnh, đến lúc đó chỉ cần có thể kéo dài thọ nguyên liền sẽ bắt đầu chế tạo Hỏa Vũ Thần.
Sau khi thương nghị hoàn tất, thuộc hạ đi ra ngoài mua sắm thịt rượu lần nữa trở vê, một lần nữa mua được mười mấy bình rượu mạnh, sau khi dọn xong lại cung kính lui ra ngoài.
Từ Ngôn thấy Hỏa Tu La học đồ kia chỉ có sáu ngón tay, cũng chính là mỗi cánh tay ba cái, hẳn là Hỏa Tu La phổ thông, không có thiên phú gì ở phía trên rèn đúc mới đúng, lại thành đệ tử của cao thủ rèn đúc như lão Xích Liệt.
- Chẳng lẽ bên trong Hỏa Tu La không có người có tay càng tốt hơn? Từ Ngôn không khách khí, hỏi.
- Không phải không có, mà ta là phế nhân ở Vạn Táng Lĩnh, có thể nào mang theo cao thủ rèn đúc trong tộc, có thể có mấy thuộc hạ đi theo cũng không tệ rồi.
Lão Xích Liệt cười khổ nói.
- Vì sao không ở lại Vạn Táng Lĩnh, chẳng lẽ mở cửa hàng ở nhánh Bàn Thiên càng tự tại hơn?
Từ Ngôn lại hỏi.
- Có cái gì tự tại không được tự nhiên, nếu là phế nhân, làm gì liên lụy tộc nhân, tập tục Hỏa Tu La chúng ta chính là như thế, tộc nhân già nua sẽ tự hành rời đi, tìm kiếm mình nơi chôn xương, vô thanh vô tức chết ở địa phương không ai biết đến, chúng ta uẩn hóa từ trong lửa, sau khi chết cũng sẽ quy về trong lửa.
- Thì ra là thế.
Từ Ngôn gật gật đầu, nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt bát rượu của đối phương, nói:
- Ngón tay của đại tượng chính là mệnh mạch của mình, đến tột cùng vì sao mà đứt, đồng thời mất đi sáu ngón tay, sợ là gặp tuyệt hiểm.
Nhắc đến ngón tay, toàn thân lão Xích Liệt rõ ràng run lên, đáy mắt đang có hỏa diễm bốc cháy xuất hiện một loại run rẩy không hiểu.
Trong phòng trầm mặc lại, sau một lúc lâu lão Xích Liệt mới mở miệng, tiếng trâm thấp, giống như sợ hãi bừng tỉnh vật gì đáng sợ.
- Ma tử đại nhân hẳn phải biết, Hỏa Tu La chúng ta lấy rèn đúc mà thành danh, bên trong Hỏa Tu La nhất tộc rất phong phú công tượng, phàm là Hỏa Tu La mười ngón đầy đủ hết, bình thường đều có thể đảm nhiệm chức trách công tượng, nhưng là đại tượng, mấy trăm năm qua chỉ có ba vị, ta chính là thứ nhất.
Lão Xích Liệt trầm ngâm hồi lâu, đã xem Từ Ngôn như minh hữu thậm chí tri kỷ, lúc này mới nói một lần chuyện cũ năm xưa hắn không muốn nhớ lại nhất.
- Từ khi tứ Vương một đi không trở lại, năm trăm năm qua, Ma tử các tộc đều đang nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm tung tích tứ Vương cùng tung tích của ngàn vị Ma Quân, đáng tiếc không ai có thể thành công, bởi vì chỗ tứ Vương đi là Ma Hoa điện.
Nghe nói Ma Hoa điện ba chữ, lông mày Từ Ngôn khẽ động, không có mở miệng chờ đợi đối phương tiếp tục giảng thuật.
- Địa phương ta mất ngón tay, ngay ở bên trong Ma Hoa điện trăm năm trước, thân là đại tượng của Hỏa Tu La nhất tộc, chúng ta bị điều đến Ma Đế thành chữa trị một kiện đồ vật, đồ vật này được xây dựng ở bên trong Ma Hoa điện, mà lại liên quan đến tung tích tứ Vương, chỉ cần chữa trị, có cơ hội truy tìm đến bước chân của tứ Vương, tìm tới bốn vị Ma Vương đỉnh phong của Ma tộc ta, trọng chấn uy phong của Ma tộc.
Ngọn lửa trong hốc mắt Lão Xích Liệt bắt đầu bất an nhảy vọt, ngữ khí cũng càng trầm thấp.
- Chẳng lẽ, là truyền tống trận?
Từ Ngôn trầm giọng nói, nói xong chỉ thấy lão Xích Liệt nhẹ gật đầu.
Ma Vương Thiên Lân đều muốn giấu diếm về chuyện ở bên trong Ma Hoa điện, quả nhiên tồn tại vật cùng loại với khóa vực truyền tống trận, chỉ là còn muốn tinh chuẩn hơn so với khóa vực truyền tống trận, thế mà có thể truyền tống đến Đạo phủ, truyền tống trận năng lực như thế để Từ Ngôn kinh hãi không thôi.
- Nếu là chữa trị truyền tống trận, làm sao bị đoạn mất ngón tay.
Từ Ngôn một bên đè xuống chấn kinh trong lòng, một bên thuận miệng hỏi.
- Bởi vì bên trong Ma Hoa điện không chỉ tồn tại trận pháp truyền tống kỳ dị, còn tồn tại thủ hộ giả.
Ngọn lửa trong hốc mắt Lão Xích Liệt nhảy lên càng lúc càng nhanh, thậm chí trở nên lúc sáng lúc tối, hắn sợ hãi nói nhỏ:
- Tà Linh...