Chương 1676: Ma Hoa Điện (Trung)
Chương 1676: Ma Hoa Điện (Trung)Chương 1676: Ma Hoa Điện (Trung)
Cánh hoa tầng thứ ba rơi xuống, mặt ngoài tế đàn hoàn toàn bị cánh hoa to lớn bao phủ, trận văn sau cùng nối liền cùng một chỗ, tràn ra khí tức trận đạo nhàn nhạt.
Khí tức ba động đích thật là truyền tống trận, chỉ là vô cùng ảm đạm, không đến gần tuỳ tiện không thể cảm giác ra.
Toà truyền tống trận lấy cánh hoa tạo thành này giống như cũng không hoàn chỉnh, còn sót lại lực lượng trận đạo ảm đạm, thật giống như truyền tống trận từ đầu đến cuối đang vận chuyển.
Theo tầng cánh hoa thứ ba mở ra, trung tâm tế đàn xuất hiện một đồ vật quỷ dị.
Một cái gốc cây màu máu.
Gốc cây khảm nạm ở chính giữa tế đàn, bề ngoài phủ lên tâng một ánh sáng màu máu lung linh, giống như một ghế dựa lớn màu máu, để vương giả bễ nghễ thiên hạ nhiều năm trước ngôi lên đó.
Bên trên gốc cây cũng không phải rỗng tuếch, mà tồn tại một chùm sương mù đỏ như máu, xoay quanh không ngừng, những tiếng kêu rên cùng gào thét như ẩn như hiện trước đó chính là truyền đến từ trong sương máu.
Một khi ba tâng cánh hoa đều mở ra, toàn bộ Ma Hoa điện vang lên tiếng gầm rú quỷ di.
Rống lên một tiếng khi thì hung ác khi thì ai oán, khi thì như khóc như kể, khi thì lại tựa như anh hài kêu khóc, một khi nghe loại âm thanh kỳ quái này sẽ cho tâm thần người ta có chút không tập trung, đứng ngồi không yên.
- Tà Linh...
Từ Ngôn thậm chí không cần kiếm nhãn thần thông đều có thể nhìn thấy trong sương máu tồn tại một đôi mắt tinh hồng, không có chút tình cảm nào có thể nói, còn muốn hung ác, lộ ra lãnh khốc mà vô tình hơn cả dã thú.
Đó là con mắt của Tà Linh, một khắc khi đôi mắt này nhìn thấy Từ Ngôn, ánh mắt mấy ngàn năm qua cũng không có chút nào biến hóa bỗng nhiên biến hóa.
Từ hung ác biến thành táo bạo, từ táo bạo trở nên hiếu kì, lại từ hiếu kì biến thành nghi hoặc.
Ánh mắt Tà Linh biến hóa rất nhỏ, chỉ có Từ Ngôn nhìn thấy, ngay cả Tuyết Cô Tình cũng không có chút phát giác.
Thật ra không chỉ ánh mắt Tà Linh đang thay đổi, ánh mắt Từ Ngôn cũng đang biến hóa, đầu tiên là nghi hoặc, theo đó là hiểu rõ.
- Quả nhiên là bản thể Mộc linh, bị ma hóa thành Tà Linh, kiệt tác của Ma Đế...
Hai loại cảm giác đồng nguyên, Từ Ngôn vô cùng quen thuộc, một loại là Mộc bản nguyên tỉnh thuần, một loại khác thì là lực lượng tà ác thuần túy.
Hô!!!
Gió mạnh dữ dội, sương máu bên trên gốc cây sau một khắc gào thét mà đến, ánh mắt nghi ngờ giấu ở trong sương máu biến thành tàn nhẫn huyết tinh, càng có một cái miệng to như chậu máu xuất hiện trong sương máu.
Phần phật cờ nhỏ phấp phới, khi Tà Linh khẽ động Từ Ngôn đã vận dụng Hắc Ma kỳ, ma lực trong đó gào thét mà ra, trong khoảnh khắc hoàn toàn bao phủ toàn bộ đại điện.
Một khi Hắc Ma kỳ bị thôi động, không chỉ tràn ra ma khí mãnh liệt, còn ngưng tụ ra tám đầu xiềng xích đen nhánh bên trong ma khí, những xiêng xích này vô thanh vô tức vọt vào sương máu, cuốn lấy Tà Linh.
Rống!!IIII
Tiếng gào thét khàn khàn lại bén nhọn nổ lên từ trong sương máu, sương máu đồng thời bỗng nhiên co rụt lại, hội tụ thành từng gai nhọn màu máu, trong nháy mắt nổ ra.
Mặt đất dưới chân Từ Ngôn xuất hiện từng lỗ thủng, một loạt gai nhọn chớp mắt đã tới.
Khí tức tử vong tràn ngập, gai nhọn sắc bén như đao cuối cùng đứng ở trước mi tâm Từ Ngôn, giống như bị định trụ.
Gương mặt Tuyết Cô Tình cách mặt nạ băng tinh biến hóa thần sắc, còn tưởng rằng Từ Ngôn sẽ bị đánh giết, tại thời khắc đối mặt Tà Linh kinh khủng, Tuyết Cô Tình nhất thời quên đi Hắc Ma kỳ cường đại.
Xiềng xích Hắc Ma kỳ hội tụ bị căng đến thẳng tắp, khóa cứng Tà Linh trong sương máu, gai nhọn sắc bén chỉ có thể đến mi tâm Từ Ngôn, đối lập với cây hỏa giác kia.
Thật giống như hai đầu tê giác hung mãnh đang liều mạng đánh tới cùng một chỗ.
Rống...
Gai máu dần dần uốn lượn hòa tan bên trong tiếng gào thét, cuối cùng tiêu tán thành sương mùa đậm đặc, ở trong sương mù, một thân ảnh cao lớn cùng loại hình người chậm rãi xuất hiện.
Mặc dù cùng loại hình người, bản thể chân chính của Tà Linh lại không có tay chân, tứ chi chỉ là bốn sợi mây khói tạo thành, nhìn giống như quái vật.
- Ngươi, không phải ma...
Tiếng khàn khàn mà bén nhọn truyền đến từ trong sương máu, hai mắt Tà Linh nhìn chằm chằm Từ Ngôn, tiếng nói đầy quỷ dị.
- Đúng vậy, ta không phải ma, mà là Ma tử, đừng nhớ lầm.
Từ Ngôn nắm lấy Hắc Ma kỳ, bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Có thể nhìn thấy Tà Linh trong truyền thuyết mà không chết, loại kinh nghiệm này đủ để ra ngoài khoác lác.
- Không ai thích nghe ngươi khoác lác, tìm di chiếu của tứ Vương đi, ở ngay trên người Tà Linh.
Tuyết Cô Tình ở một bên vội vàng nhắc nhở.
Đối mặt Tà Linh, vị Thống Lĩnh quân cận vệ này như lâm đại địch.
- Thương lượng, đưa di chiếu cho chúng ta như thế nào, vật kia không dễ tiêu hóa, chờ ta ra ngoài chuẩn bị cho ngươi mấy Ma Quân để đánh chén. Từ Ngôn cười ha hả nói.
- Tứ Vương...
Hai mắt Tà Linh lắc lư một cái giống như đang nhớ lại cái gì, sau một lúc lâu sương mù lan tràn, một quyển trục cổ xưa xuất hiện trong tâm mắt Từ Ngôn cùng Tuyết Cô Tình.
Quyển trục trôi nổi trong sương máu nhìn rất cổ xưa, chí ít trên trăm năm, thậm chí đã không trọn vẹn, không biết ghi lại cái gì.
- Tứ Vương quả nhiên lưu lại di chiếu!
Tuyết Cô Tình nhìn thấy quyển trục vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không đợi Từ Ngôn có hành động, nàng xuất thủ trước.
Hô một tiếng, Tuyết Cô Tình nhô ra một tay thẳng đến quyển trục, mu bàn tay không chỉ có băng giáp lạnh thủ hộ, càng có tâng một tâng ánh sáng mà đỏ vàng đang lưu chuyển.
Bàn tay nhìn qua như ngọc, vào lúc này giống như một cây chiến mâu màu vàng, đang lúc Tuyết Cô Tình giang tay ra, Từ Ngôn thậm chí cảm nhận được khí tức của linh bảo.
Bành!!!
Thời khắc sắp bắt được quyển trục, trước mặt Tuyết Cô Tình bỗng nhiên nhiều hơn một lợi trảo màu máu.
- Nó còn có thể động.
Cảm giác nguy hiểm tiến đến, Tuyết Cô Tình bỗng nhiên rụt tay lại, màu đỏ vàng trên mu bàn tay ầm vang dữ dội tạo thành một hàng rào phòng ngự, đồng thời huyết trảo kia cũng đến bao vây cả người nàng lại, từ bề ngoài rốt cuộc không nhìn thấy nửa điểm kim mang.
Huyết trảo xuất hiện cũng không chỉ một, mà là hai.
Tại thời điểm Tuyết Cô Tình bị huyết trảo bao phủ, một huyết trảo khác đã đến trước mặt Từ Ngôn. Rầm rầm một trận xiềng xích vang động, tám đầu xiềng xích đen nhánh vốn nên vô hình bị Từ Ngôn toàn lực thôi động, trở nên giống như thực thể, khóa sắt càng phát ra từng tiếng ma sát vang động.
Két kít!!
Ngay thời điểm quái trảo màu máu sắp khép lại, khó khăn lắm bị dừng lại, tám đầu xiềng xích cuốn lấy không chỉ là bản thể Tà Linh, cũng cuốn lấy quái trảo màu máu, khiến cho nó không cách nào tiến lên một tấc, chỉ có thể phát ra một hồi tiếng vang kỳ quái.
- Xem ra một tôn Hắc Ma kỳ, còn kém chút hỏa hầu, đầu Tà Linh ngươi không dễ đối phó.
Từ Ngôn nhìn một chút vuốt lớn màu máu bao trùm Tuyết Cô Tình bên cạnh, đưa mắt nhìn sang huyết trảo ở gần mình, từ giữa ngón tay huyết trảo có thể nhìn thấy hai mắt tinh hồng của Tà Linh.
- Ác nhân, ác nhân thuần túy ...
Hai huyết nhãn của Tà Linh dần dần tới gần, uy áp có thể so với Ma Vương tràn ngập toàn bộ đại điện, trong điện phủ do Ma hoa hình thành này, Tà Linh mới là chúa tể.
- Ngươi cũng giống vậy, Mộc linh tà ác.
Từ Ngôn đang điều động toàn lực, Hắc Ma kỳ trong tay hắn xuất hiện dấu hiệu chống đỡ hết nổi, vốn cho rằng một thanh Hắc Ma kỳ có thể ngăn cản Tà Linh, không nghĩ tới đầu Tà Linh này cư nhiên như thế đáng sợ.
- Lực lượng đồng nguyên, ngươi là mỹ vị... Để cho ta cắn nuốt ngươi, để cho ta cắn nuốt ngươi!!!
Hai mắt Tà Linh cách khe hở bắn tung toé ra ra vẻ tham lam, bên trong tiếng gào thét âm trầm tràn đầy khát máu điên cuồng, miệng lớn như bồn máu chậm rãi mở ra.
Huyết quang vào lúc này lấp kín khe hở sau cùng trong đại điện, trước mặt chỉ là thế giới màu máu, ngay cả Từ Ngôn đều trở thành huyết nhân. - Ma kỳ vào trận!
Đang lúc miệng lớn của Tà Linh đã mở đến cực hạn, bên trong chùm sáng màu máu khác truyền đến tiếng quát lo lắng của Tuyết Cô Tình, ngay lúc đó, thân hình Từ Ngôn nhanh chóng thối lui.