Chương 1675: Ma Hoa Điện (Thượng)
Chương 1675: Ma Hoa Điện (Thượng)Chương 1675: Ma Hoa Điện (Thượng)
Hoa Tâm lộ quỷ dị, hai bên đều là quái thụ cao lớn, thân cây khi thì vặn vẹo thành hình dạng quỷ dị, lộ ra âm trầm kinh khủng.
Hoàn cảnh kinh khủng, Từ Ngôn cũng không để ý, lá gan của hắn lại không nhỏ, ngay cả trời cũng dám đâm cho lỗ thủng, như thế nào khiếp đảm tình cảnh xung quanh.
Song khi nghe được Tuyết Cô Tình chỉ vào một bộ xương trắng ven đường nói ba chữ Cao Thiên Tề, Từ Ngôn đột nhiên cảm giác được phía sau lưng phát lạnh, khóe mắt nhảy dựng.
- Hắn chính là chủ nhân của Thiên Tề Kiếm, Cao Thiên Tề?
Từ Ngôn không thể tin nhìn chằm chằm khô lâu xương trắng trước mặt, lần nữa chất vấn.
- Không sai, hắn là lão tổ của Liễu Diệp môn, cao thủ Nhân tộc có thể xưng nửa bước Độ Kiếp, làm sao, ngươi chưa nghe nói qua đại danh thứ hai Bách Thần bảng.
Tuyết Cô Tình hồ nghỉ nhìn về phía Từ Ngôn.
- Nghe qua, ta như thế nào chưa nghe nói qua tên tuổi của Cao Thiên Tề, chỉ là không nghĩ tới vị cường giả nửa bước Độ Kiếp này thế mà chôn xương ở đây, chết tại bên trong Ma Hoa điện.
Từ Ngôn cưỡng chế rung động, hắn chấn kinh không phải đến Ma Hoa điện nhìn thấy xương khô của cao thủ Nhân tộc, mà khiếp sợ thân phận của một người khác.
Kẻ xấu xí Cao Nhân.
Vốn cho rằng kẻ xấu xí Cao Nhân chính là lão tổ Liễu Diệp môn ngụy trang, không nghĩ tới Cao Thiên Tê đã chết, tên xấu như quỷ kia là ai, vì sao giả dạng Cao Thiên Tê?
Hoặc là nói, từ vừa mới bắt đầu, Từ Ngôn nghĩ lầm kẻ xấu xí là Cao Thiên Tề giả trang?
Nếu như Từ Ngôn hiểu lầm còn tốt, dù sao kẻ xấu xí Cao Nhân chưa hề nói mình là Cao Thiên Tề, nhưng nếu kẻ xấu xí thật đang mượn dùng thân phận lão tổ Liễu Diệp môn, chí ít kẻ xấu xí Cao Nhân biết Cao Thiên Tề đã chết.
Suy tính như thế, lai lịch của Cao Nhân càng cổ quái.
- Cao Thiên Tề chết lúc nào?
Từ Ngôn yên lặng nhìn chằm chằm xương trắng, đặt câu hỏi.
- Trước khi ta rời đi Bắc Châu, cách nay không đến bốn mươi năm thời gian, hắn ỷ vào tu vi cao thâm chui vào Ma Đế thành, Thân Đồ Băng Yểm phát giác bắt đầu đại chiến, cuối cùng bị Thân Đồ Băng Yểm đánh trọng thương, ném vào Ma Hoa điện, bị Tà Linh thôn phệ nhục thân nguyên thần, chết thảm ở đây, đây cũng là cái giá cho sự tự đại.
Tuyết Cô Tình ngược lại không có nói sai, kiên nhẫn giảng thuật.
- Cao Thiên Tề gan lớn, đơn độc dò xét Ma Đế thành, đáng tiếc, đáng tiếc cho một vị cường giả Nhân tộc.
Từ Ngôn lắc đầu thở dài, cẩn thận tra xét xương trắng một phen, không tiếc tản ra linh thức, xác định xương trắng không độc càng không có nguyên thần tồn tại, lúc này mới thu nó.
Ở trước mặt Tuyết Cô Tình không cần che giấu sự thật là tu sĩ Nhân tộc, dù sao thì hai bên đều biết nội tình lẫn nhau, Từ Ngôn không quan tâm vận dụng linh thức.
- Một bộ vô dụng xương trắng mà thôi, ngươi lấy đi có tác dụng gì.
Tuyết Cô Tình từ đầu đến cuối quan sát cử động của Từ Ngôn, lúc này mở miệng hỏi.
- Nhân tộc có tập tục lá rụng về cội, cho dù chỉ còn lại xương trắng, nếu có cơ hội, hắn cũng muốn chôn xương ở cố hương đất, ta mang di cốt của hắn về Tây Châu, cũng coi như chấm dứt một phần tâm nguyện của vị tiền bối này.
Từ Ngôn giải thích hợp tình hợp lý, cùng là tu sĩ Nhân tộc, nhìn thấy cường giả tiền bối chôn xương dị địa tha hương, tự nhiên sẽ sinh ra ý thương hại.
Tuyết Cô Tình nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu, không có ngăn cản Từ Ngôn thu lấy xương trắng, dưới cái nhìn của nàng, xương trắng đã là vật vô dụng, huống chỉ Nhân tộc xác thực rất coi trọng về việc lá rụng về cội.
Đây chính là Tuyết Cô Tình không hiểu rõ người bên cạnh nàng, người khác có lẽ sẽ có thương hại, Từ Ngôn cơ bản không quan hệ gì đến hai chữ thương hại, mục đích hắn thu lấy xương trắng là vì về sau chứng thực thân phận của Cao Thiên Tà.
Kẻ xấu xí Cao Nhân thực sự khả nghỉ, cho Từ Ngôn cảm giác lại rất điệu thấp, nhất là kẻ xấu xí giống như rất coi trọng A Ô, điểm này mới là chỗ Từ Ngôn khó hiểu nhất.
- Kẻ xấu xí, A Ô, giữa bọn hắn sẽ có liên quan gì?
Từ Ngôn ở trong lòng âm thầm suy tư, tiếp tục cùng Tuyết Cô Tình tiến lên.
Hoa Tâm lộ cũng không phải thẳng tắp, giống như hành lang ban đầu đi vào, vờn quanh vặn vẹo.
Trên đường đi thấy rất nhiều xương trắng, đều là tế phẩm bị Tà Linh thôn phệ.
Sau khi thu lấy xương trắng của Cao Thiên Tề, Từ Ngôn trầm mặc không nói, Tuyết Cô Tình cũng không mở miệng, cùng với tiếng bước chân của hai người là gió nhẹ thổi tới từ chỗ cuối cùng.
Gió gào thét như có như không, lắng nghe kỹ giống như kêu rên gào thét, như khóc như tố, nghe được để toàn thân người ta rét run, giống như cuối cùng của Hoa Tâm lộ là cửa vào Địa Phủ.
Khí tức tà ác trước đó ảm đạm càng ngày càng nặng, con ngươi Từ Ngôn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi co rút lại thành châm mang.
Đáy mắt mắt phải có kiếm mang xuất hiện, đáy mắt mắt trái có long ảnh chìm nổi.
Càng tiếp cận Ma Hoa điện chân chính, Từ Ngôn càng có thể cảm nhận được một loại khí tức đồng nguyên.
Lực lượng bản nguyên Tà ác.
Không đó sau khi, trước mắt dần dần khoáng đạt, Từ Ngôn cùng Tuyết Cô Tình đi ra Hoa Tâm lộ xuất hiện trong một đại điện hình tròn tòa to lớn mà trống trải.
Bốn phía đại điện là tám mặt vách tường cánh hoa cao cao, trên vách tường trải rộng hình hoa văn bầu dục, tựa như vô số ánh mắt, theo cánh hoa có chút di động mà lắc lư, tập trung vào kẻ ngoại lai.
Trước mỗi một mặt vách tường cánh hoa đều có một tế đàn mô hình nhỏ, bên trên tế đàn nhỏ tồn tại một lỗ thủng vô dụng, chính như lão Xích Liệt nói.
Trung tâm đại điện là một tòa tế đàn lấy to lớn đóa hoa tạo thành, tế đàn do hơn trăm vạn đóa hoa lát thành cao tới hơn một trượng, tản ra hương thơm cùng khí tức máu tanh.
Một đóa hoa lớn cao chừng mười trượng đỏ thắm dựng đứng ở trung tâm tế đàn, mười mấy người mới có thể ôm hết, cánh hoa của hoa lớn cũng không mở ra, khi thì nhúc nhích một chút, tựa như sắp mở ra.
- Ma hoa...
Nhìn qua cự hoa đỏ thắm nơi xa, kiếm mang trong mắt phải Từ Ngôn trở nên càng thêm rõ ràng, kiếm nhãn bị hắn thôi động toàn lực.
Đi vào Ma Hoa điện quỷ dị, Từ Ngôn cảm thụ khác biệt người khác.
Hắn có thể cảm nhận được một cỗ hệt khí tức giống y như mình, không chỉ có là lực lượng tà ác, còn có một loại lực lượng Mộc linh.
Lộc cộc!
Ma hoa cao lớn đột nhiên di động một chút, trên đỉnh toát ra một cỗ sương mù màu máu, ngay lúc đó, trên mặt các cánh hoa xung quanh đại điện nhao nhao hiện ra sương mù màu đen, thuận theo sương mù màu máu trôi nổi bay lên, bị phun ra mái vòm Ma Hoa điện.
Khói đen Ở bên ngoài nhìn thấy chính là khí tức đóa Ma hoa này phun ra.
- Cẩn thận những sương mù màu máu kia, chất độc của Ma Hoa, nhiễm một chút cũng sẽ để cho Ma Quân mất mạng.
Tuyết Cô Tình trong lúc nói chuyện đã cải biến bộ dáng, một mặt nạ băng tinh che đậy dung nhan xinh đẹp, toàn thân càng tản ra khí tức rét lạnh, nhiều hơn một áo giáp băng tinh. Không cần nhắc nhở, trên người Từ Ngôn hiện ra Giác Thạch Giáp, mặt nạ đồng thời xuất hiện, trong tay nhiều hơn một cây cờ đen.
Lộc cộc!
Lại là nhúc nhích một trận, giống như cảm giác được người ngoài tiếp cận, Ma hoa to lớn mở ra tầng một cánh hoa, theo cánh hoa rơi xuống, tế đàn cao khoảng một trượng phát sinh biến hóa quỷ dị.
Chỉ thấy tế đàn do ngàn vạn đóa hoa tạo thành nhao nhao nở rộ, nở rộ ở trung tâm đóa hoa, xuất hiện điểm điểm sáng bạc, từ xa nhìn lại giống như sao trời trải rộng, cả tòa tế đàn lộ ra rất xinh đẹp, trong vách cánh hoa còn có đường vân quỷ dị, tựa như phù văn.
Nhìn ngân quang như sao trời, xuất hiện ở trong mắt Từ Ngôn cũng không phải cảnh trí mỹ lệ, mà là từng cây răng nanh tinh tế.
Bông hoa sinh răng, tuyệt không phải mỹ lệ như bề ngoài, mà là muốn thôn phệ huyết thực.
Lộc cộc!
Tầng cánh hoa thứ hai mở ra, cánh hoa rơi vào bên trên tế đàn cũng không trùng điệp với tâng cánh hoa thứ nhất, mà trên mặt cánh hoa tầng thứ hai tồn tại phù văn tối nghĩa.
- Đây là... Truyền tống trận!
Từ Ngôn từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cánh hoa cùng đường vân trên đó, thời gian dần trôi qua, hắn nhìn ra mánh khóe.
- Đúng vậy, một truyền tống trận kỳ dị nhất Bắc Châu vực, chính là bản thể Ma hoa tạo thành, nó sắp ra.
Theo tiếng Tuyết Cô Tình, tầng cánh hoa thứ ba chậm rãi mở ra.