Chương 1682: Di chiếu của Tứ Vương (trung)
Chương 1682: Di chiếu của Tứ Vương (trung)Chương 1682: Di chiếu của Tứ Vương (trung)
Nội dung trong di chiếu của Tứ Vương không có gì hơn hiệu lệnh Ma tộc tấn công Đạo phủ, cứu không ra Tứ Vương cũng phải để đạo thống Đạo phủ biến mắt ở trước mặt người đời, để Đông Châu Đạo phủ bốn chữ này hoàn toàn biến mất ở Chân Võ giới.
Đây là sự tàn nhẫn của tứ Đại Ma Vương, cũng là Từ Ngôn tình huống không cho phép phát sinh.
Bắc Châu Ma tộc không thể xua quân đông chinh, Từ Ngôn mặc kệ Tu Tiên giới Đông Châu vực có thể hủy diệt hay không, hắn không thể để cho đạo thống Đạo phủ biến mất.
Khúc Cửu Ca lấy một địch bốn, không tiếc thân xác hủy diệt cũng muốn vây chết Tứ đại Ma Vương, vì cái gì, là vì Nhân tộc Đông Châu, cũng là vì đạo thống Đạo phủ.
Đạo thống do lão đạo sĩ sáng lập, Từ Ngôn sẽ không thể không quan tâm, hắn không chỉ là Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm, hắn đại biểu cho Ngôn Thông Thiên, đại biểu cho Đại sư huynh của Đạo phủ.
Đạo tử nhất định là phân thân của Khúc Cửu Ca không thể nghi ngờ, điểm này Từ Ngôn sớm đã kết luận, có Đạo tử, có lão đạo sĩ, có những lo lắng của Ngôn Thông Thiên tồn tại, Từ Ngôn không thể thờ ơ.
Cho nên hắn sẽ không để cho Ma tộc công tới Đông Châu, nếu như Di chiếu của Tứ Vương bị Tuyết Cô Tình biết được, nói không chừng cần phát ra một trận chiến sinh tử cùng vị Tuyết La Sát này ở trong Ma Hoa điện.
Bị lực lượng tuyết bay bắn bay, Từ Ngôn bỏ mất cơ hội tốt, Di chiếu của Tứ Vương rơi vào trong tay Tuyết Cô Tình.
Lúc này, Tuyết Cô Tình hiện ra chân thân La Sát, giống như tuyết nữ băng mị, nhìn cực kỳ đáng sợ, nhất là cặp mắt hiện ra bạch mang, bắn tung toé lạnh lẽo không có chút tình cảm.
Từng bước một đi tới La Sát ở giữa, Long Ly nhỏ bé ở đầu ngón tay trái Từ Ngôn bắt đầu di động, tay phải tản mát ra linh lực khống chế Hắc Ma kỳ đang vây chết Tà Linh, Nguyên Anh càng điều động linh lực Hóa Thần hậu kỳ âm thầm điều động Dạ Nhãn đen nhánh.
Ba kiện linh bảo bị Từ Ngôn đồng thời khống chế, không thể tránh được trận chiến liều mạng này.
Từng bước một đi qua kiếm mang tuyết bay, bên trên Giác Thạch Giáp xuất hiện từng đạo từng đạo băng ngấn, tuyết rơi sắc bén trảm lên Giác Thạch Giáp không lâu sau liền nhao nhao hòa tan, khó làm bị thương giáp trụ Linh Bảo này mảy may.
- Lực phòng ngự của Linh bảo quả nhiên kinh người, thủ đoạn ngự bảo của nhân tộc, mới là mấu chốt để các ngươi có thể đi đến con đường tu hành.
Bạch nhãn Tuyết Cô Tình nhìn qua Từ Ngôn đi tới gần, nàng chậm rãi giơ tay lên, trong tay nắm chặt quyển trục cũ kỹ.
- Di chiếu của Tứ Vương Ma tộc ta, không có quan hệ gì với ngươi, tránh ra, ngươi không cần nhìn nhiều.
Tuyết Cô Tình lạnh lùng nói.
- Nếu ta phải nhìn thì sao.
Từ Ngôn một bước không lùi, lẳng lặng tiếp cận đối phương, ngữ khí bình hòa nói:
- Chúng ta không phải minh hữu sao? Ta chán ghét nhất phản bội minh hữu, nếu có người phản bội, sẽ bị ta giết chết.
Rống...
Nơi xa, sương máu bị tỏa liên vây chết cuôn cuộn càng thêm mãnh liệt, Tà Linh bị xiềng xích một cây tiếp một cây chống ra, chẳng mấy chốc sẽ lao giết ra.
Gió tuyết bay múa, khí tức lãnh liệt dắp lên cho mặt đất xung quanh một tầng sương trắng.
Tuyết Cô Tình có thể phân biệt ra được giáp trụ của đối phương có năng lực phòng ngự của linh bảo, tăng thêm Hắc Ma kỳ trong tay Từ Ngôn, còn có Tà Linh, gia hỏa kinh khủng không bị khống chế, Tuyết Cô Tình không có nắm chắc đánh giết đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Một khi không cách nào trong nháy mắt diệt sát địch nhân đoạt đến Hắc Ma kỳ, Tà Linh sẽ lao ra, Tà Linh không kém gì Ma Vương ngay cả một đầu Hỗn Độn Ma Vương cũng không là đối thủ.
Giằng co nửa ngày, Tuyết Cô Tình cân nhắc lợi hại, do dự liên tục rốt cục làm ra nhượng bộ.
- Tốt, ngươi có thể nhìn, bất quá không cho ngươi nói nội dung di chiếu cho người khác nghe.
Tuyết Cô Tình lạnh lùng nói.
- Một lời đã định, ta không phải người hay lắm miệng.
Từ Ngôn một bên hứa hẹn, một bên thôi động linh lực đến cực hạn, chuẩn bị thời khắc xuất thủ.
Từ Ngôn muốn cũng không phải thỏa hiệp, mà là muốn mạng của đối phương.
Tuyết Cô Tình gật gật đầu, ngưng trọng đưa ra quyển trục cổ xưa trong tay, trải rộng.
Theo quyển trục mở ra, từng chữ viết đập vào mi mắt.
Trên đó viết:
Tứ Vương chiếu, hiệu lệnh Ma vực.
Chuyến viễn chinh lần này, phúc họa khó liệu, khai cương khoách thổ cho Ma tộc ta, chết thì có làm sao?
Bắc Châu là nơi thâm sơn cùng cốc, Ma tộc ta sinh sôi nhiều năm, chỉ biết ăn lông ở lỗ, tàn sát cắn nuốt lẫn nhau, có biết ngâm thơ vẽ tranh, năm được mùa ca múa, mới là nơi sinh linh nghỉ lại, quốc thái dân an.
Ma Đế ngã xuống, Ma tộc như rắn mất đầu, thiên hạ chia làm bốn phần, Đông Tây châu là nơi phồn hoa của Nhân tộc, Nam Châu khí hậu dễ chịu, vô số Yêu tộc nghỉ lại.
Chỉ có Bắc Châu ta. Mấy năm liên tục nghèo nàn, không sinh ngũ cốc, màu máu khắp nơi trên đất, xương trắng khắp nơi, tuy là ma, thế mà sống đến nỗi ngay cả dã nhân dã thú cũng không bằng.
Đế vương ngã xuống, Ma tộc càng nên ăn miếng trả miếng, hận thiên cổ không tắt.
Tứ đại Ma Vương chúng ta viễn chinh, vì Ma Đế báo thù, mở rộng lãnh thổ cho tộc nhân, đặc biệt lưu lệnh này, nếu như trăm năm không về, Bắc Châu Ma tộc cần trên dưới một lòng, truy tìm bước chân Tứ Vương chúng ta, viễn chinh Đông Châu.......
Di chiếu của Tứ Vương viết không ngắn, vừa nhìn thấy mấy chữ viễn chinh Đông Châu, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, chẳng biết tại sao Tuyết Cô Tình đang nắm di chiếu trong tay cũng theo đó giật giật, giống như Tuyết Cô Tình cũng đang do dự trong lòng.
Từ bút tích của di chiếu có thể nhìn ra được, gia hỏa viết di chiếu này rõ ràng đang dùng hết toàn lực châm ngòi.
Châm ngòi lệ khí của tộc nhân hậu bối!
Cái gì mấy năm liên tục nghèo nàn không sinh ngũ cốc, Ma tộc căn bản không có người đi trồng trọt, chỗ nào có thể có ngũ cốc.
Màu máu khắp nơi, trên đất xương trắng càng là trạng thái bình thường của Ma vực, nếu như từng tên khiêm tốn hữu lễ, gặp mặt trước ôm quyền khách khí, trước khi đi còn muốn khom người thi lễ cáo từ, vậy vẫn là Ma tộc sao?
Về phần khai cương khoách thổ cái bánh nướng này, Từ Ngôn quen thuộc nhất, có lẽ Ma tộc sẽ tin, Từ Ngôn hắn há có thể mắc lừa.
Cái gọi là Di chiếu của Tứ Vương, bất quá là một phần động viên trước khi chiến đấu, triệu tập lên lệ khí của tất cả Ma tộc, sau đó mượn cỗ lệ khí này để đại quân Ma tộc công đến Đông Châu, đây mới là mục đích chân chính của Tứ Vương khi lưu lại di chiếu.
- Đông Châu...
Tuyết Cô Tình nói nhỏ tràn đầy gút mắc cùng giẫy giụa, giống như đang lựa chọn cái gì, nửa cuốn di chiếu còn lại bị nàng theo bản năng gắt gao bóp chặt, không có mở ra.
Thật ra nửa cuốn di chiếu bên dưới viết cũng bất quá là một chút chỗ tốt mà thôi, điểm này Từ Ngôn có thể kết luận.
Vẽ ra một cái bánh nướng, trước là vẽ ra bánh nướng, sau thì cân mô tả ra các loại chỗ tốt nhìn không thấy lại nghe để cho trái tim người ta đập thình thịch, cứ như vậy mới có thể chộp Ma tộc trong tay, để bọn hậu nhân cam nguyện bán mạng thay cho Tứ Vương.
Tứ đại Ma Vương điên rồi, lưu lại phần di chiếu chuẩn bị ở sau này, là ngay cả sinh tử của hậu bối Ma tộc cũng không để ý.
Đang lúc Từ Ngôn cảm khái Tứ Vương tàn nhẫn, chính hắn cũng âm thầm thôi động Đao Kiếm Long Ly, thừa dịp Tuyết Cô Tình bị chữ viết bên trên di chiếu hấp dẫn, Từ Ngôn dự định lập tức xuất thủ.
Hắn đã sớm muốn diệt trừ Tuyết Cô Tình.
Không chỉ bởi vì Tuyết Cô Tình thấy được bên trên Di chiếu của Tứ Vương ra lệnh viễn chinh Đông Châu, cũng bởi vì Tuyết Cô Tình biết hắn Từ Ngôn là tu sĩ nhân tộc, mà không phải Ma tử của Ma tộc.
Long Ly mịt mờ chuyển động trên đầu ngón tay, ánh mắt Từ Ngôn càng ngày càng nặng, khi hắn sắp xuất thủ, lại bị một câu hỏi thăm đột nhiên xuất hiện chỗ đánh gấy.
- Ở trong quốc gia Nhân tộc các ngươi, là Vương quan trọng, hay là Đế quan trọng...
Tuyết Cô Tình giống như đắm chìm trong một loại lựa chọn, lúc này mới theo bản năng phát ra câu hỏi cổ quái này.