Chương 1682: Di chiếu của Tứ Vương (hạ).
Chương 1682: Di chiếu của Tứ Vương (hạ).Chương 1682: Di chiếu của Tứ Vương (hạ).
Vương quan trọng, hay là Đế quan trọng?
Loại vấn đề này phàm là phàm nhân sinh hoạt trên đời đều có thể cho ra đáp án chuẩn xác, Từ Ngôn cũng giống như thế.
- Đương nhiên là Hoàng đế quan trọng, vương hầu, cũng không phải chân mệnh thiên tử.
Trong giọng nói mang theo sát ý, sau khi Từ Ngôn nói ra đáp án mà thế nhân đều biết, Long Ly cũng sắp vận chuyển toàn lực.
Giống như không nghe ra sát cơ trong lời Từ Ngôn nói, Tuyết Cô Tình thậm chí không có đi nhìn nhiều Từ Ngôn một chút, mà bị một chữ bên trên di chiếu hấp dẫn, khi lấy được đáp án của Từ Ngôn, nàng cũng không còn xoắn xuýt do dự, mà làm ra lựa chọn cuối cùng.
- Viễn chinh... Tây Châu.
Tuyết Cô Tình trầm giọng quát khẽ, giống như dã thú đang gầm nhẹ, ánh sáng trắng trong mắt càng ngày càng sáng cuối cùng hội tụ thành con ngươi đen trắng, tóc trắng của nàng cũng cải biến màu sắc, trong nháy mắt biến thành bộ dáng ban đầu.
Chân thân La Sát biến mất, Đao Kiếm Long Ly như vậy dừng ở trong lòng bàn tay Từ Ngôn.
- Tây Châu?
- Đúng vậy, Tây Châu, bên trên Di chiếu của Tứ Vương viết rõ ràng, mệnh trên dưới Ma tộc ta viễn chỉnh... Tây Châu!
Khi nói chuyện, Tuyết Cô Tình đưa ra một tay bao phủ chữ 'đông' bên trên di chiếu, lấy thủ đoạn đặc thù thay đổi nó, trong lúc đó sắc mặt Tuyết Cô Tình trở nên càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng ngay cả tay đều đang run rẩy, khí tức toàn thân hỗn loạn, cả người lộ ra uể oải suy sụp, thậm chí ngay cả sinh cơ đều trôi qua một chút.
Nửa ngày qua đi, chờ nàng lấy tay ra, câu viễn chinh Đông Châu vậy mà biến thành viễn chinh Tây Châu.
Cải biến một chữ, Tuyết Cô Tình hao phí cái giá cực lớn, gian nan trong đó chỉ có chính nàng biết, Di chiếu của Tứ Vương tuyệt không phải chữ viết bình thường, mà là tràn đầy uy áp của tứ Vương, rất khó sửa đổi, nhất là còn muốn sửa đổi thành chữ viết không khác gì lúc trước.
Tuyết Cô Tình cử động để Từ Ngôn đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó hắn hiểu, càng kết luận vị Thống Lĩnh cận vệ quân của Ma tộc trước mặt hoàn toàn chính xác nghe lệnh của Ma Đế điều khiển.
Bởi vì Đồ Thanh Chúc đang ở Tây Châu.
Nhất định là tên kia cần số lớn bộ hạ Ma tộc, cho nên Tuyết Cô Tình mới muốn triệu tập đại quân Ma tộc tấn công Tây Châu.
- Đông chinh, cải thành Tây chinh, chỉ sợ Thống lĩnh đại nhân có khó khăn khó nói.
Từ Ngôn nhàn nhạt nói.
- Nếu như ngươi dám nói ra ngoài, thân phận Nhân tộc của ngươi sẽ bị thiên hạ đều biết, ta có thể để ngươi bình an ở Bắc Châu, cũng có thể để ngươi đi không ra Ma Đế thành nửa bước!
Tuyết Cô Tình không chút nào yếu thế, ánh mắt lạnh lão.
- Chỗ tốt, ta muốn chỗ tốt ngoài định mức, Tuyết đại nhân hẳn phải biết phương pháp để một người ngậm miệng chứ, chính là cho đủ chỗ tốt, Nhân tộc chúng ta như thế, chắc hẳn Ma tộc cũng hẳn là giống vậy.
Từ Ngôn nở nụ cười lạnh, nụ cười quỷ quyệt trên khóe miệng tràn đầy tham lam.
Đĩa bánh rơi trên trời rơi xuống này, Từ Ngôn há có thể không muốn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là chiêu số sở trường của hắn.
Vốn là muốn sửa chữ Đông Châu lại, vì bảo vệ đạo thống Đạo phủ, Từ Ngôn thậm chí muốn dự định nhất quyết tử chiến cùng Tuyết Cô Tình, không nghĩ tới cục diện thay đổi một trăm tám mươi độ, có người so còn gấp hơn hắn.
- Ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện, bất quá không thể quá phận, trừ cái đó ra, ngươi không có bất kỳ lựa chọn nào nào khác.
Tuyết Cô Tình trầm ngâm một trận, giọng lạnh lùng nói:
- Từ Tam, ta mặc kệ ngươi đến cùng là ai, nếu ngươi dám nói ra, liều mạng cùng ngươi đồng quy vu tận, ta cũng sẽ không để ngươi tốt hơn!
- Ta muốn Hỗn Độn Ma Vương của La Sát một mạch ngươi...
Từ Ngôn không chút do dự nói ra yêu cầu của mình.
Nghe nói loại yêu cầu này, khóe mắt Tuyết Cô Tình nhảy một cái, ma khí bắt đầu phun trào toàn thân, con ngươi vừa chuyển biến lại bình thường đã xuất hiện tia sáng trắng.
Gặp Tuyết Cô Tình sắp lần nữa hiện ra La Sát bản thể, câu nói thứ hai của Từ Ngôn vang lên:
- Giúp ta xuất thủ ba lần.
Nghe xong ba lần xuất thủ, Tuyết Cô Tình ngẩn người, tim chập trùng mấy lần, cưỡng ép xua đi ánh sáng trắng trong mắt, khôi phục hình dạng ban đầu.
Nguyên lai người ta không phải muốn Hỗn Độn Ma Vương, mà là muốn Hỗn Độn Ma Vương giúp đỡ xuất thủ ba lần, Từ Ngôn thở mạnh, Tuyết Cô Tình nghe mà nghiến chặt hàm răng, hết lần này tới lần khác không tiện phát tác.
- Một lần, chỉ có thể giúp ngươi xuất thủ một lần.
Tuyết Cô Tình tức giận nhìn chằm chằm Từ Ngôn, nói:
- Không thể coi thường Hỗn Độn Ma Vương, mà rất khó khống chế, trong thời gian ngắn ta chỉ có thể khống chế nó một lần, cho nên ngươi chỉ có một lần để Hỗn Độn Ma Vương xuất thủ giúp.
- Ta ghét nhất người khác cò kè mặc cả với ta.
- Tốt, một lần thì một lần, thành giao!
Từ Ngôn ngược lại hào phóng, đánh nhịp định ra trận giao dịch tay không bắt sói này. - Ngươi chưa thấy qua chữ viết bên trên di chiếu, ta cũng sẽ không thừa nhận từng có giao dịch với ngươi, sau khi Hỗn Độn Ma Vương vì ngươi xuất thủ một lần, chúng ta lại không ai nợ ail
Tuyết Cô Tình đè ép ép tâm tư đang lăn lộn, nói.
- Tuyết đại nhân yên tâm, ta lấy nhân cách đảm bảo! Giao dịch của chúng ta không có người thứ hai biết, ta chưa thấy qua di chiếu gì, càng không biết cái gì Đông chinh hay tây chinh, ta chỉ là người ngoài mà thôi, ta không có hứng thú về hướng đi của Ma tộc.
Từ Ngôn vỗ vỗ tim, thề son sắt nói.
Hắn thật sự không có hứng thú đối với Ma tộc, càng không có hứng thú về những thứ nhìn không thấy sờ không được.
Định ra giao dịch, Từ Ngôn mặt ngoài mười phần ngưng trọng, trong lòng lại cười đến nở hoa.
Có thể để cho Hỗn Độn Ma Vương La Sát nhất tộc xuất thủ một lần, tương đương với Từ Ngôn có một lần điều động Hỗn Độn Ma Vương, mà Hỗn Độn Ma Vương của La Sát nhất tộc thần bí nhất, uy lực nhất định không thể coi thường.
Cái này còn chưa tính, từ khi Tuyết Cô Tình trăm phương ngàn kế muốn điều binh Tây Châu, Từ Ngôn càng thêm kết luận Ma Đế chính là Đồ Thanh Chúc.
Đạt được phần tiên cơ này, có thể bóp chết Đồ Thanh Chúc trước khi tu thành Ma Đế.
Một bên ở trong lòng mắng thầm Đồ Thanh Chúc, một bên khác thì đang ở trong lòng khen mạnh Khương Đại Xuyên.
Một khi mỗi người đi một ngả, càng ngày càng xa Khương Đại Xuyên, số phận của Từ Ngôn có thể xưng thuận buồm xuôi gió, thuận lợi đến cực điểm.
Đầu tiên là đạt thành ước định cùng lão Xích Liệt, định ra khế ước cùng Tà Linh, cuối cùng chiếm thiên đại tiện nghi của Tuyết Cô Tình mà đối phương còn không biết, đến Bắc Châu vực gặp đủ loại trải nghiệm, Từ Ngôn trong lúc nhất thời đều có chút không dám tin. - Nguyên lai đây mới là số phận của ta, hỗn đản Khương Đại Xuyên kia lừa ta không ít...
Tâm tình đang âm thầm mừng rỡ bị hai cái tên cổ quái đánh gãy.
Nhớ tới Tà Linh nói Thân Đồ Vân cùng Thân Đồ Thiên, Từ Ngôn không khỏi nhíu mày thầm nghĩ.
- Bên người Ma Đế hẳn là Vô Cực Nhân Ma không trọn vẹn, chẳng lẽ Ma Đế còn đặt tên cho một khôi lỗi? Còn đối xử giống như huynh đệ ruột thịt của mình?
Tà Linh nói tới Thân Đồ Vân, theo Từ Ngôn nhất định là Vô Cực Nhân Ma không thể nghỉ ngờ, có lẽ cái tên Thân Đồ Vân bất quá là Ma Đế cố tình tạo ra mà thôi.
Đang lúc Từ Ngôn trầm ngâm, Tuyết Cô Tình đã nghiệm chứng chữ viết mình sửa đổi một phen.
Xác định không có vết tích, nàng thở dài ra một hơi.
Quyển trục cổ xưa chỉ mở ra một nửa mà thôi, còn có một nửa không có trải rộng ra, Tuyết Cô Tình đang muốn mở ra toàn bộ nó, nơi xa xuất hiện tiếng rống giận rung trời.
Bản thể Tà Linh đang bị vây chết phát sinh biến hóa, sương máu lúc tụ lúc tán, mơ hồ có thể nhìn thấy bản thể chân thân khổng lồ mà kinh khủng của Tà Linh, nhất là cặp mắt mở to như đèn lồng kia tràn đầy vô tận ngang ngược, không còn nửa điểm thần trí có thể nói.
Thần trí của Tà Linh biến mất, không biết bao lâu mới có thể lại xuất hiện, lực lượng dữ dội xung kích đến xiềng xích xung quanh lắc lư kịch liệt, từng cây xiêng xích hư vô tuần tự bị đứt đoạn, dư uy trận đạo đến từ bảy tế đàn cỡ nhỏ khác còn thừa không có bao nhiêu.
Rất nhanh, xiêng xích lấy trận đạo dư uy ngưng tụ đều băng liệt, chỉ còn lại xiêng xích bên trên Hắc Ma kỳ miễn cưỡng nhốt Tà Linh.
- Sắp vây khốn không được nó, mau chóng rời đi
Từ Ngôn bỗng nhiên giật mình, vội vã lướt về phía chỗ tế đàn có cắm Hắc Ma kỳ. Tà Linh không còn thần trí, một khi thoát khốn, căn bản không nhớ ra được ước định trước đó, không phải nổi điên là không thể, đến lúc đó sẽ phiền toái, lấy năng lực của Từ Ngôn và Tuyết Cô Tình hai người, tuyệt không phải đối thủ của Tà Linh.
Gặp Tà Linh sắp xông ra, Tuyết Cô Tình vội vàng quét mắt nhìn di chiếu còn lại, chưa kịp nhìn kỹ nội dung, xác định không còn chữ Đông đã vội vàng thu hồi quyển trục, đi đến bên cạnh Từ Ngôn.
Bỗng nhiên kéo ra Hắc Ma kỳ, Từ Ngôn cùng Tuyết Cô Tình cẩn thận lui về, thối lui ra khỏi Ma Hoa điện âm trầm, thối lui ra khỏi Hoa Tâm lộ, cho đến thối lui đến gần cửa lớn cánh hoa mới thả lỏng lực lượng cấm chế bên trên Hắc Ma kỳ.
Cùng với tiếng Tà Linh phẫn nộ gào thét, hai thân ảnh đồng thời biến mất bên ngoài cửa chính.