Chương 1720: Gặp Nạn Muốn Cùng Gánh Vác
Chương 1720: Gặp Nạn Muốn Cùng Gánh VácChương 1720: Gặp Nạn Muốn Cùng Gánh Vác
Trong đại điện đáy biển thành, Hải Đại Kiềm vừa phá cảnh gặp phải nguy cơ không tưởng tượng được.
Lực hút thần bí xuất hiện, ngay cả Từ Ngôn đều khó mà ngăn cản, như một bàn tay to, không ngừng đột phá cấm chế, nhất định phải bắt đi Hải Đại Kiềm mới bằng lòng bỏ qua.
Phát giác tình huống nguy cơ, Từ Ngôn để Hải Đại Kiềm kêu gọi Hóa Vũ Đại Vương giải, chính hắn thì thôi động ra linh bảo chém về phía lực hút thần bí.
Lấy kiếm nhãn xem ra, lực hút lượng là một loại lực lượng ba động tối tăm mờ mịt vô cùng mơ hồ, tựa như mặt nước chập trùng không chừng, mang theo lực lượng kỳ dị không hiểu.
Long Ly xuất thủ, đang chém ngang dựng thẳng cắt bên trong sức hút, chớp mắt rơi xuống trăm lần.
Toàn lực tế ra Long Ly, phí công mà trở lại, căn bản không tạo được mảy may tổn thương dành cho lực hút, cũng không thể ngăn cản lực hút, đúng là nửa điểm dùng cũng không có.
- Đến rồi! Lại tới! Trưởng lão cứu mạng, Từ Ngôn ngươi phải cứu ta! Đừng bỏ lại ta mặc kệ! Cua Vương! Đại Vương giải mau tới cứu tal!!
Hải Đại Kiềm cảm giác được lực hút tiếp cận, hắn cả kinh tột đỉnh, hó to cuống họng rống lớn, theo tiếng hô của hắn, ầm ầm một trận đất rung núi chuyển, quái vật khổng lồ nằm ở xa xa đứng dậy bò tới.
- Yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.
Nhìn chằm chằm lực hút bên ngoài cấm chế Ngũ Hành, Từ Ngôn một bên an ủi Hải Đại Kiềm, một bên tâm niệm chuyển nhanh.
Lực hút đến ngay cả linh bảo cũng vô hiệu, hẳn là chỉ dành cho Hải Đại Kiềm một người mà đến, thế nhưng cỗ lực lượng này đến cùng đến từ nơi nào, Từ Ngôn không hiểu ra sao. Lực hút thần bí chỉ là một loại lực lượng ba động cực kỳ ảm đạm, Từ Ngôn hao hết toàn lực đại khái có thể nhìn ra phương hướng cỗ lực lượng này tới.
Ánh kiếm lóe lên trong mắt phải, Từ Ngôn bỗng nhiên hất đầu nhìn về phía phương tây.
- Lực hút đến từ phương tây...
Xác nhận phương vị của lực hút, Từ Ngôn suy nghĩ một chút, rời khỏi cấm chế, đối diện phóng tới lực lượng thần bí đang ăn mòn cấm chế.
Khoảnh khắc rời đi cấm chế, Giác Thạch Giáp khoác thân, sau một khắc cả người Từ Ngôn hoàn toàn vọt vào ở trong lực lượng thần bí.
- Cẩn thận Từ trưởng lão.
Hải Đại Kiêềm gặp Từ Ngôn vì mình thế mà một người phóng tới địch nhân vô hình, bị cảm động đến tột đỉnh, càng nhận định người huynh đệ này, nhưng sau một khắc hắn lại trừng to hai mắt.
Từ Ngôn hoàn toàn chính xác vọt vào lực lượng thần bí, nhưng giống như vọt vào một mảnh không khí, đúng là xuyên qua, không hư hao chút nào.
- Cái này... Chẳng lẽ lực hút không có nguy hiểm gì? Nếu không ta cũng thử một chút?
Hải Đại Kiềm gãi gãi đầu, yên tâm một chút.
- Đừng thử, cỗ lực lượng này rất quỷ dị, vô hiệu đối với ta là bởi vì mục tiêu của nó không phải ta, mà là ngươi.
Chân mày Từ Ngôn nhíu chặt, đến bây giờ ngay cả hắn cũng thấy không rõ chân tướng của cỗ lực lượng thần bí này.
- Vậy nhưng làm sao bây giờ! Ta chính là Yêu linh nho nhỏ, ở dưới đáy biển, không trêu ai không chọc ai, làm sao không phải bắt ta, lão thiên gia ngươi có phải bắt lầm người hay không!
Hải Đại Kiềm phù phù một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, kêu thảm nói, sầu mi khổ kiểm. - Yêu linh, tiến giai đại yêu...
Nghe tiếng nói theo bản năng của Hải Đại Kiềm còn tưởng rằng mình là Yêu linh, Từ Ngôn chợt nhớ tới cỗ lực hút này là sau khi Hải Đại Kiềm tiến giai Đại Yêu mới xuất hiện.
- Chẳng lẽ là lực lượng của thiên đạo? Không đúng, thiên địa cấm chế chỉ phong cấm thần hồn, không có khả năng xuất hiện lực hút.
Từ Ngôn so sánh một chút hiện trạng bây giờ của Hải Đại Kiềm với thời điểm mình năm đó vừa xuất hiện tại Chân Võ giới, ở bên trong nguyên thần của hắn có một nửa Thần Mộc linh, lúc này mới bị thiên địa phong ấn, Hải Đại Kiềm chỉ là Đại Vương giải phổ thông, bên trong nguyên thần hẳn là không có những vật khác.
- Nếu như không phải lực lượng thiên địa, lại sẽ là gì chứ, cỗ lực lượng này đến cùng đến từ nơi nào... Hồn Ngục.
Bỗng nhiên trong đầu Từ Ngôn xuất hiện hai chữ Hồn Ngục, ánh mắt của hắn bỗng biến đổi, hoảng sợ nói:
- Lực lượng đến từ phương tây, Hồn Ngục đang ở Tây Châu! Chẳng lẽ là lực hút đến từ Hồn Ngục?
Yêu linh Hải Đại Kiềm có thể tùy ý đi lại dưới đáy biển lục địa, là bởi vì hắn không tới cảnh giới Đại Yêu, một khi đạt tới cảnh giới Đại Yêu, có khả năng nhận lấy kết cục như chín người khác năm đó từ Tình Châu phá thiên, bị lực lượng kỳ dị đến từ Hồn Ngục hút đi.
- Hồn Ngục? Chính là địa phương vây khốn Thiên Bắc Yêu Vương?
Hải Đại Kiềm nghe xong mặt không còn màu máu, kêu rên nói:
- Ta không có đắc tội Hồn Ngục, vì cái gì bắt ta à, Hồn Ngục ở Tây Châu vực mà.
- Làm sao cách xa như vậy cũng có thể bắt ta, vượt qua vực bắt người, Tán Tiên cũng làm không được đi.
Hải Đại Kiềm kêu rên, để Từ Ngôn dao động về suy đoán của mình.
- Hồn Ngục thật chẳng lẽ có năng lực như thế, cách nhau xa như vậy cũng có thể kéo khí nô? đi Không nên, Đại Kiềm tiến giai trong Chân Võ giới, là Đại Yêu hoàn chỉnh, Hồn Ngục không phải chỉ hấp xả thần hồn khí nô có thiếu thốn thôi sao?
Từ Ngôn nhìn chằm chằm Hải Đại Kiềm cảm giác nửa ngày, xác định cảnh giới Đại Yêu của Hải Đại Kiêm tuyệt đối khác biệt với những Đại Yêu của Tình Châu giới, hắn là Đại Yêu chân chính, cũng không phải không trọn vẹn.
Lực lượng đến từ Hồn Ngục, lật đổ suy đoán về Hồn Ngục trước đó của Từ Ngôn, như thế xem ra, cho dù Vương Khải Hà Điền ăn Chú Thần Đan, nếu như Hồn Ngục muốn bắt người, bọn hắn sẽ còn trong nháy mắt bị bắt về.
- Hồn Ngục đến cùng là địa phương quỷ quái gì.
Từ Ngôn âm thầm kinh hãi, liên tưởng tới Hồn Ngục hẳn là đồng xuất cùng một chỗ với Kiếm Vương điện, Từ Ngôn không khỏi nhìn về phía đỉnh đầu.
Địa thế Kiếm Vương điện, giống như thiên thạch từ trời rơi xuống ném ra, điểm này lúc trước Từ Ngôn cũng có chút nghi hoặc.
Nếu như lực hút đáng sợ của Hồn Ngục có thể tùy ý thu đi khí nô ở tứ đại vực, như vậy Kiếm Vương điện tồn tại liền thành một mê hoặc không hiểu, chí ít Từ Ngôn chưa nghe nói qua Chân Võ giới có cường giả hoặc dị bảo nào có thể vượt vực bắt người.
- Kiếm Vương điện đến cùng đến từ nơi nào, vì sao Hồn Ngục chỉ hút khí nô, mà lại không phân thần hồn phải chăng hoàn chỉnh, xem ra khí nô cảnh giới Yêu Linh còn không cách nào xúc động loại năng lực thu lấy này của Hồn Ngục, một khi đạt tới Đại Yêu cùng Nguyên Anh sẽ bị phát giác được, hoặc là nói Yêu Linh mục tiêu quá nhỏ, lại khoảng cách quá xa không cách nào bị Hồn Ngục khóa chặt, một khi tiến giai Đại Yêu liền biến thành mục tiêu càng lớn, nói như vậy, Hồn Ngục có thể giám sát tất cả khí nô tứ đại vực? Thế vì sao lúc trước vô hiệu với ta?
Từ Ngôn nghỉ hoặc, Hải Đại Kiềm căn bản nghe không hiểu, càng không biết Kiếm Vương điện là cái thứ gì, cũng may hắn còn có Hóa Vũ Cua Vương có thể che chở.
Âm ầm trầm đục từ xa mà đến gần, Hóa Vũ thú lớn khổng lồ tựa như núi lớn bao phủ mà đến, trảo cua bước ra, đại điện bị dẫm đến chia năm xẻ bảy, ngay cả cấm chế Ngũ Hành của Từ Ngôn đều bị cua lớn làm cho sụp đổ. Lấy trảo cua túm lại thành hàng rào, Hóa Vũ Cua Vương lần nữa dùng tư thế này thủ hộ lấy thiên kiêu bản tộc.
- Đừng bắt ta! Đừng bắt ta! Cứu mạng cứu mạng! A, lực hút giống như không còn, hù chết lão tử...
Hải Đại Kiềm kêu rên nửa ngày, phát hiện mình không có bị hút đi, xụi lơ trên mặt đất, dọa đến hắn mồ hôi đầm đìa.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì, ta không trêu chọc Hồn Ngục, càng không gây cái gì Kiếm Vương điện, vì sao bọn hắn muốn bắt ta?
Hải Đại Kiềm co đầu rụt cổ nói, sợ lực hút lại xuất hiện.
- Hồn Ngục là một nơi đặc thù, rất thần bí, ta không có đi qua, bất quá ta biết Hồn Ngục có năng lực không giống bình thường, nghe nói phàm là khí nô chạy ra Linh Bảo Giới, đều sẽ xuất hiện trong Hồn Ngục, bị xem như nô lệ tra tấn.
Từ Ngôn đại khái giảng thuật một phen vê Hồn Ngục hắn biết, Hải Đại Kiềm nghe được như lọt vào trong sương mù.
Thật ra Từ Ngôn cũng không hiểu rõ Hồn Ngục, địa phương bị Thân Đồ Liên Thành khống chế thần bí là một tâm bệnh của Từ Ngôn, sư huynh của hắn vẫn như cũ bị nhốt ở Hồn Ngục.
- Nói như vậy ta cũng là khí nô! Ta cũng chạy không thoát Hồn Ngục truy lùng! Cái này làm sao mà xử lý, nếu như không có Hóa Vũ Cua Vương, có phải còn sẽ bị Hồn Ngục kéo đi hay không, Từ trưởng lão giúp ta nghĩ một chút biện pháp, ngươi cũng không thể mặc kệ ta, chúng ta là huynh đệ, gặp nạn muốn cùng gánh vác.
Hải Đại Kiềm phàn nàn, mặt to tràn đầy câu khẩn, không còn bộ dáng thiên kiêu ngạo nghễ của Hải tộc, chật vật đến giống như oán phụ.