Chương 1726: Cừu Địch Được Định Trước
Chương 1726: Cừu Địch Được Định TrướcChương 1726: Cừu Địch Được Định Trước
Dã thú sắp chết, hoàn toàn chính xác hung hiểm nhất, một kích sắp chết có thể để cho thợ săn kinh nghiệm phong phú mất mạng.
Tuyết Cô Tình có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác lạnh lẽo không kém gì nàng đang phun trào trên người người thanh niên đối diện mình, đó là một loại khí tức sát ý lạnh lẽo đến không kém gì La Sát.
Thời khắc cảm nhận được cảm giác lạ lãm cùng lạnh lẽo này, Tuyết Cô Tình chẳng những không có bắn ra sát cơ càng sâu, dưới đáy lòng ngược lại xuất hiện một tia thất lạc.
Tâm tư khó hiểu nhiễu loạn khí thế của vị nữ tử Ma tộc này, bên trong ly rượu trước mặt chiếu ra một gương mặt xinh đẹp hơi có vẻ sầu bi.
Răng rắc!
Bị gương mặt bên trong chén rượu làm cho chấn kinh, bàn tay Tuyết Cô Tình hơi động bóp nát cái chén, một chén rượu Quân Hà vừa mới tản mát ra đã bị đông lại giữa không trung, tựa như một đóa hoa băng đang nở rộ.
Nghe thấy động tĩnh, Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, bên trên gương mặt của đối phương đã không còn dị động, vẫn hờ hững như cũ.
- Ta cùng Thân Đồ Băng Yểm không hòa thuận, nhưng ta dù sao cũng là Thống Lĩnh quân cận vệ, thủ hộ Ma Đế, thủ hộ Ma Đế thành, thủ hộ Bắc Châu vực, làm đúng chức trách của quân cận vệ Ma tộc, ngươi là dị loại, ta không thể thả mặc cho ngươi mà không để ý tới.
- Cho nên ngươi nhất định phải đi Ma Hoa điện với ta.
- Đúng, trước khi rời đi Bắc Châu, ta sẽ từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm ngươi.
- Tùy ngươi, đến lúc đó gặp được nguy hiểm cũng đừng trông cậy vào ta cứu ngươi.
- Không cần ngươi cứu ta, giữa chúng ta, đã định trước là cừu địch.
Một câu chú định là cừu địch, Tuyết Cô Tình nghiền nát tâm tư khó hiểu kia của mình, khóe miệng Từ Ngôn thì hiện ra nụ cười yếu ớt hơi có vẻ thật thà.
- Đã định trước là cừu địch, khi ta giết ngươi, ngươi cũng đừng khóc nha.
Từ Ngôn đùa nói.
- La Sát không có nước mắt, ngược lại là Nhân tộc các ngươi, thích khóc sướt mướt.
Tuyết Cô Tình cũng mỉm cười, nâng trán, ngạo nghề giống như vị quốc chủ năm đó đi ra đại điện.
Một hồi tiệc rượu nhìn như hòa thuận lại không hữu hảo, chỉ có một vò rượu Quân Hà, hai chén rượu, đến khi trong chén không còn rượu, Từ Ngôn đứng dậy rời đi.
Trong phòng lớn trở nên vắng lạnh, giống như có gió lạnh thổi đến, ánh nến chập chờn, cái bóng Tuyết Cô Tình phản chiếu trên mặt đất có chút vặn vẹo, như là ma ảnh đang lắc lư.
- Nên diệt trừ hắn, Ma Hoa điện chính là cơ hội tốt nhất...
Trong tay ngọc bóp chặt một lệnh bài cổ xưa, theo nữ tử nói nhỏ, toàn bộ trong đại điện dần dần trải lên một tầng sương tuyết băng giá.
Ánh nến chập chờn, theo đó bị băng phong. ...
So với to lớn cùng quạnh quẽ của Ma Đế thành, nhánh Bàn Thiên lại càng ngày càng náo nhiệt, bên trong cửa hàng bên đường, tiếng người huyên náo, Ma tộc hội tụ đến nơi giao dịch duy nhất của Bắc vực này còn đông hơn nhiều so với trước kia.
Bởi vì viễn chinh sắp đến, các ma tộc đều muốn đổi đến chút vũ khí tiện tay, hoặc là linh quả bảo mệnh, kém nhất cũng muốn đổi chút vật liệu đặc thù có thể chống cự lực lượng của thủy hỏa, hoặc là phong lôi.
Tu sĩ nhân tộc am hiểu pháp thuật, uy năng của Ngũ Hành pháp thuật sớm đã truyền khắp thiên hạ, dù thân thể Ma tộc lại cường tráng cũng khó có thể ngăn cản pháp thuật đánh giết, cho nên thu thập chút tài nguyên hữu dụng trước khi xuất phát lại thành tâm nguyện cuối cùng của Ma tộc, nhánh Bàn Thiên cũng càng ngày càng náo nhiệt. nhánh Bàn Thiên náo nhiệt, cũng có địa phương quạnh quẽ.
Tiệm thợ rèn vốn nên thừa cơ kiếm một món hời bây giờ lại đóng chặt cửa lớn, cổng lạnh tanh, không hợp với cửa hàng xung quanh.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa vang lên, khách nhân mang theo ý cười ung dung chờ ở ngoài cửa.
- Không mở bán! Đang đóng cửa!
Không bao lâu, trong cửa lớn truyền đến tiếng nói không nhịn được, nghe tiếng hẳn là của học đồ.
- Nói cho lão Xích Liệt, Quỷ Diện tới đây.
Khách nhân không những không vội, ngược lại nắm chắc rất, quả nhiên, một khi nói hai chữ Quỷ Diện, trong cửa lớn truyền đến tiếng vang đồ sắt rơi xuống đất, đồng thời là tiếng bước chân hốt hoảng chạy nhanh đến trước cửa bên trong tiếng quát mắng già nua.
Cót két - cửa lớn mở ra, đồ đệ tiệm thợ rèn khom người ra đón, lấy đại lễ thăm viếng miệng nói Ma tử đại nhân.
Bước vào cửa lớn, Từ Ngôn liếc nhìn Hỏa Tu La Xích Liệt già nua đang ngồi ở bên cạnh lò lửa, cật lực muốn đứng dậy nghênh đón, lại khó mà đứng lên, cần hai đồ đệ nâng mới được.
- Lão Xích Liệt, gặp qua Ma tử đại nhân! Hụ khụ khụ khụ...
Tu La cao tuổi, toàn thân lại không có nửa điểm hỏa diễm, thời gian qua đi một năm, lão Xích Liệt già nua đến nỗi ngay cả Từ Ngôn đều muốn không nhận ra được.
Mà toàn thân lại đầy tử khí, ngày giờ đã không nhiều.
- Đại nạn sắp tới...
Từ Ngôn bảo lão Xích Liệt ngừng lại việc đứng dậy, để hắn lại lần nữa ngồi trở lại ghế dựa lớn, sau đó nhìn một chút hỏa lô cháy hừng hực cùng vô số vật liệu xung quanh. - Danh tiếng đại tượng, thực chí danh quy, cho dù sắp chết vẫn còn đang đoán tạo, lão Xích Liệt, vất vả cho ngươi.
Từ Ngôn cảm khái nói.
- Không khổ cực, không khổ cực ha ha, đây chính là vinh quang cả đời của ta, khụ khụ, đại nhân mời xem, hỏa diễm lưu tinh, đã rèn đúc thành công, hụ khụ khụ khu...
Một bên ho khan, lão Xích Liệt cao tuổi chỉ cho Từ Ngôn hai quái vật khổng lồ đang thiêu đốt hỏa diễm trên kệ.
Đầu búa to bằng tấm thớt tản ra nhiệt độ cao còn kinh khủng hơn năm đó, hỏa diễm phần phật, ngay cả giá đỡ do tinh thiết chế tạo đều xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan, nhìn kỹ lại có thể phát hiện ở trung tâm hỏa diễm có một chùm ánh chớp đang lưu chuyển, bên trong ánh chớp ẩn chứa một cỗ uy năng nổ tung, khi thì truyền ra khí tức ba động kinh người, giống như bất cứ lúc nào đều có thể nổ bể ra.
- Đưa tỉnh hoa lôi đình vào trong lực lượng hỏa diễm, uy năng như thế quả nhiên kinh người, lúc này mới xứng với xưng hào Liệt Diễm Lưu Tỉnh.
Cảm thụ được vũ khí kỳ dị này truyền đến khí tức kinh người, Từ Ngôn phát ra tán thưởng từ đáy lòng.
Bên trên tạo nghệ luyện khí, Ma tộc xa xa không kịp Nhân tộc, điểm này không gì đáng trách, dù sao Nhân tộc mới là vạn vật chỉ linh, có ưu thế trời sinh về luyện khí.
Thế nhưng lão Xích Liệt cơ hồ hao phí cả đời chỗ rèn đúc ra Liệt Diễm Lưu Tỉnh, sau khi gia nhập sừng Lôi Tê lại lần nữa cường hóa, khí tức đã tiếp cận linh bảo, nếu như thôi động lại dựa vào lực lượng to lớn, uy năng của Liệt Diễm Lưu Tinh hẳn là tương xứng linh bảo.
- Lấy ma lực thôi động, lấy lực lớn khống chế, Liệt Diễm Lưu Tỉnh hai mươi vạn cân có được lôi đình oai, khoảng cách đến uy lực linh bảo của Nhân tộc đã không xa, hi vọng vũ khí này có thể mang đến hảo vận cho đại nhân, có thể để cho đại nhân lên chiến trường đánh đâu thắng đó! Khụ khụ, hụ khụ khụ khu...
Lão Xích Liệt hữu khí vô lực nói, sáng bóng trong hốc mắt càng ngày càng ảm đạm, chỉ cần một sợi hỏa diễm cuối cùng trong mắt dập tắt, vị Ma tộc đại tượng này cũng sẽ đi đến thời khắc cuối cùng.
- Khế ước hoàn thành, lão Xích Liệt cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút...
Hốc mắt lúc sáng lúc tối càng ngày càng lờ mờ, Lão Tu La bị đồ đệ nâng dần dần uể oải, hơi thở mong manh.
- Đại tượng! Đại tượng, ngươi không thể chết, chúng ta còn không có học được năng lực của đại tượng.
- Đại tượng tỉnh lại! Không thể ngủ không thể ngủ! Một khi ngủ sẽ không tỉnh lại được nữa.
Hai đồ đệ kinh hoảng la to, chân tay luống cuống, đối mặt tử vong, bọn hắn vô kế khả thi.
- Khế ước cũng không hoàn thành, lão Xích Liệt ngươi cũng đừng quên, Hỏa Vũ Thần của chúng ta còn chưa thành công, nhiệm vụ của ngươi, cũng không kết thúc...
Bên trong nói nhỏ, trong tay Từ Ngôn nhiều hơn một linh quả, nhẹ nhàng vỗ đưa vào trong miệng lão Xích Liệt, một cỗ sinh cơ kỳ dị nổ lên trên người lão Xích Liệt.
Hỏa diễm trong hốc mắt lần nữa bắt đầu cháy rừng rực.
- Hóa hình quả... Đa tạ Ma tử đại nhân, quà tặng mười năm thọ nguyên, thực sự trân quý.
Xích Liệt khởi tử hồi sinh lão lại lần nữa khôi phục sinh cơ, lưng eo vẫn uốn lượn như cũ, lại nhiều hơn sinh cơ mênh mông, Tu La già nua hất hai đồ đệ đang nâng mình ra, lớn tiếng quát:
- Có mười năm thọ nguyên này, nhất định phải để Hỏa Vũ Thần xuất hiện giữa thiên địa.