Chương 1732: Xương Trắng Anh Linh
Chương 1732: Xương Trắng Anh LinhChương 1732: Xương Trắng Anh Linh
Bảy ngày sau mạnh mẽ xông vào Đạo phủ, đám Hóa Thần Tây Châu làm ra quyết định lần này thật ra cũng là không có biện pháp.
Không có tung tích Từ Ngôn thì sẽ không tìm được Tiên Thiên Linh Bảo, từ khi Từ Ngôn mở ra truyền tống trận, tựa như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, không còn có chút manh mối, nếu như lại tìm, chỉ có thể uổng phí thời gian.
Địa phương khả nghi cuối cùng của Đông Châu vực chính là Đạo phủ, chỉ cần đến bên trong Đạo phủ điều tra xem có tung tích của Từ Ngôn hay không, đám Hóa Thần cũng tiện rời đi Đông Châu.
Một trận tiệc rượu, tan rã trong không vui.
Mang theo tâm tình nặng nề, Trâm Diệp đạo nhân rời đi quán rượu, đứng ở cửa chính nhìn qua hai chữ Nghênh Tiên trên đỉnh đầu, hắn cười khổ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Cao có thể vào mây, quá cao, nếu như sụp đổ, rơi sẽ càng nặng, có lẽ sẽ ngã chất...
Nghênh Tiên lâu có chừng hai mươi tầng, đúng như là Trâm Diệp đạo nhân nói, quá cao.
Thế nhân đều biết đứng cao nhìn xa, cũng biết càng là chỗ cao, rơi càng đau, quá cao Trầm Diệp trong miệng, nói là Nghênh Tiên lâu, cũng là ví von Đạo phủ.
Địa vị của Đạo phủ thực sự quá cao, cao đến một khi đổ sụp, sẽ nghênh đón kiếp nạn không thể nào đoán trước.
- Bọn hắn đã tản đi.
Trong một biệt viện yên tĩnh ưu nhã trong kinh thành, thanh niên tuổi trẻ lại lộ vẻ rã rời đầy mặt lên tiếng hỏi.
- Bảy ngày sau, nếu như không mở cửa lớn, bọn hắn sẽ mạnh mẽ xông vào Đạo phủ.
Trầm Diệp đạo nhân từ Nghênh Tiên lầu trở về, bất đắc dĩ thở dài, nói: - Năm trăm năm qua không người dám bất kính với Đạo phủ, đáng tiếc, thời gian quá lâu, tuế nguyệt xa xưa, đã ma diệt đi uy nghiêm của Đạo phủ, ma diệt uy vọng của cường giả Độ Kiếp, lần này, chỉ sợ chúng ta không ngăn được, sư thúc.
Có thể để cho cường giả Hóa Thần xưng là sư thúc, có thể thấy được địa vị của người thanh niên rất cao, nhưng dung mạo của người thanh niên lại chính là Đạo tử Quân Vô Nhạc.
- Không nghĩ tới tai họa bất ngờ, đây mới gọi là đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Tiếng Đạo tử tràn đầy mỏi mệt, nói:
- Ngăn không được, cũng muốn cản, triệu tập tất cả Hóa Thần ngoại môn đạo trường, cửa của Đạo phủ, không thể mở, nếu không, đạo thống của Đạo phủ cũng sẽ đoạn mất.
Theo tiếng nói mệt mỏi, tóc ngắn dài gần một tấc của Đạo tử lại trắng ra thêm một chút, Đạo tử tuổi trẻ nhìn có chút già nua.
- Lần này có gần trăm Hóa Thần từ Tây Châu vực đến Đông Châu, càng có Đan Thánh, Hồn Ngục Trưởng, Hiên Viên đảo chủ cùng Phật Tử những Hóa Thần đỉnh phong, tất cả Hóa Thần trong ba mươi sáu chỗ ngoại môn đạo trường của chúng ta cộng lại cũng không có nhiều người hơn bọn hắn, càng đừng nói Hóa Thần đỉnh phong, một người cũng không có, sợ là không ngăn được...
Trầm Diệp đứng dậy, khom người cúi đầu, thật lâu không dậy nổi, cúi đầu hỏi một câu:
- Sư thúc, Đạo phủ, đến tột cùng thế nào?
- Không cần hỏi nhiều, đi thôi, chỉ cần Khúc Cửu Ca ta không chết, Đạo phủ vẫn còn ở đó.
Đạo tử chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, cũng rất lâu chưa phun ra.
Cùng với bóng đêm, Trầm Diệp đạo nhân quay người rời đi, có lẽ hắn sớm đã đoán được chân tướng của Đạo phủ, chỉ là không muốn tin tưởng, lại không dám tin tưởng. Bởi vì cường giả Độ Kiếp của Đạo phủ vẫn còn, Đạo phủ Nhị sư huynh vẫn còn, Đạo phủ Khúc Cửu Ca còn đây.
Chính như câu nói nhỏ nặng nề của Khúc Cửu Ca, chỉ cần hắn không chết, Đạo phủ vẫn như cũ là Đạo phủ, đáng tiếc, phân thân thứ hai già nua trông thấy biểu thị sinh cơ của bản thể đã còn thừa không có mấy.
Bên trong tiếng thở dài, hai mắt đóng lại lần nữa mở ra.
Trước mắt không phải là biệt viện tĩnh nhã, mà là Đạo phủ cổ xưa cảnh hoàng tàn khắp nơi, mặt đất lót gạch xanh sớm đã nứt ra, giống như miệng lớn chế giễu, ốc xá đổ sụp, cỏ cây khô héo.
Bên tai không phải là gió đêm khẽ thổi, mà là gào thét vô tận, tiếng rống thê lương năm trăm năm qua chưa từng đoạn tuyệt, ma âm nhập não, để cho người ta không thể nhịn được nữa, đầu đau muốn nứt.
Không trung không phải là mưa hạ cùng đông tuyết, mà là ngàn vạn ma hồn đang du động, chập trùng đến tựa như sóng biển, lại như mây đen áp đỉnh, bầu trời không chút sáng ngời, trăng sao mất đi màu sắc.
Trên người không phải là đạo bào vinh quang, mà là giòi bọ nhúc nhích cùng tử khí, há miệng ra, lại không phát ra được tiếng người, từ trong miệng xông ra một ma hồn dữ tợn.
- Chết đi, Khúc Cửu Ca, ngươi cũng nên chết, ngươi dùng một cái mạng, đổi lấy bốn cái mạng của tứ đại Ma Vương, ngươi kiếm lợi lớn.
Ma hồn âm trầm khép mở miệng to như chậu máu, trong miệng nhai nuốt lấy máu thịt của địch nhân.
- Năm trăm năm, năm trăm năm! Ngươi tiêu diệt Tứ Vương, cũng phải tiếp nhận năm trăm năm nỗi khổ bị phệ hồn! Huyết nhục của ngươi đã khô cạn, xương trắng của ngươi sắp vỡ nát, thần hồn của ngươi sẽ hóa thành hư vô, bị Ma Vương cắn nuốt.
Nơi ngực của Đạo nhân xông ra ma hồn thứ hai, trong tiếng hô to thê lương tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận.
- Nên kết thúc, mặc cho ngươi là Độ Kiếp đỉnh phong, cũng sẽ ngã xuống ở đây, ngươi dùng sinh cơ của mình tạo thành lồng giam, nhốt chúng ta năm trăm năm, nhốt mình năm trăm năm, đáng giá sao? Vì toà Đạo phủ trống rỗng này, đáng giá saolIl
Ma hồn thứ ba chui ra từ đỉnh đầu đạo nhân, như quân lâm hạ quát hỏi, ngữ khí dày đặc, ánh mắt lạnh lẽo.
- Đáng giá, sao lại không đáng chứ...
Đạo nhân chật vật giật giật khóe miệng khô cạn, phát ra tiếng nói hư nhược:
- Bằng vào một cái mạng của ta, đổi lấy năm trăm năm an bình, đáng giá.
- Nhân tộc đúng tự tư, ngươi sở tác sở vi, không ai sẽ cảm kích, Khúc Cửu Ca, ngươi đang tự mình đa tình, thế nhân ngu muội, ngay cả Đạo Chủ đều không thể cảm hóa thiên hạ, ngươi vọng tưởng cảm hóa thế nhân.
- Nhân tộc đúng hèn hạ, ngươi sở tác sở vi, sẽ chỉ bị bêu danh, đúng là Khúc Cửu Ca ngươi, tống táng truyền thừa của Đạo phủ, ngươi không gánh nổi Đạo phủ, không gánh nổi Đại Đường, càng không gánh nổi Đông Châu.
- Nhân tộc quả thật nhỏ bé, ngươi sở tác sở vi, liệu có thể cứu được ai, nhìn Đạo phủ trống rỗng này, ngoại trừ mấy vạn thi cốt bên ngoài thì còn dư lại cái gì? Năm trăm năm chấp nhất, ngươi đến cùng vì cái gì.
Cường giả đến từ Ma tộc chất vấn, giống như từng đợt đột kích kinh khủng nhất, có thể để cho cường giả thút thít, có thể để cho vương hầu uốn gối, thậm chí có thể đập nát tâm thần của thế nhân, vẫn chấn không nát ý cười nhợt nhạt bình tĩnh trên mặt của đạo nhân.
- Vì cái gì... Chỉ vì Đạo phủ Vĩnh Xương! A, ha ha, ha ha ha ha!
Hất lên quần áo cũ nát, trước ngực hay phía sau đạo nhân đều là xương trắng um tùm, cố gắng phát ra tiếng cười như điên, tiếng như cú vọ, để ma hồn đầy trời cả kinh tứ tán.
Ma hồn tứ tán nghe Ma Vương hồn hiệu lệnh rất nhanh lại tụ đến, hóa thành từng cái miệng lớn xuyên qua từ trên người đạo nhân, mỗi khi có một ma hồn xuyên qua thân thể Khúc Cửu Ca, đều sẽ mang đi một tia huyết nhục, một tia thân hồn của hắn. Đạo phủ cổ xưa mà cũ nát, sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, trong phủ đệ lớn như vậy, trải rộng từng cỗ xương trắng.
Những xương trắng này có đứng có ngồi, có ở trong viện điểm chỉ giữa không trung, có đứng trên đường kết chú ấn, có mở ra miệng lớn giống như đang khàn giọng quát mắng, có còn lại một nửa thân thể vẫn như cũ đưa tay muốn bắt tới địch nhân, nhưng không có bất kỳ một bộ xương trắng nào biểu hiện ra động tác quay người mà chạy.
Bọn hắn là đệ tử của Đạo phủ, cũng là xương trắng anh linh.
Năm trăm năm trước phát sinh ác chiến, đem thánh địa của Nhân tộc này biến thành Tử Vực, mấy vạn môn đồ của Đạo phủ cùng ngàn tên Ma Quân đồng quy vu tận, có lẽ tình hình chiến đấu năm đó rất thảm liệt, nhưng mà năm trăm năm qua, Khúc Cửu Ca tọa trấn Đạo phủ mới là một người thảm thiết nhất.
Cần có ý chí mạnh bao nhiêu, mới có thể chịu đựng nỗi khổ vạn ma phệ tâm năm trăm năm.
Bên trong Đạo phủ thê lương, trong màn đêm yên tĩnh, Tử Vực không người truyền đến tiếng ca bi thương, tiếng ca nhàn nhạt, lộ ra lại là một cỗ bất khuất.
- Một khúc Đông đến yến, một thế diễn thánh hiền, ta thật ra là nô bên trong khí, nơi nào kiếm chư thiên? Không thành tiên, không thành tiên, cửu khúc nhẹ nhàng, ca rơi lại nhân gian...