Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1733 - Chương 1733: Thay Sư Thu Đồ

Chương 1733: Thay Sư Thu Đồ Chương 1733: Thay Sư Thu ĐồChương 1733: Thay Sư Thu Đồ

- Một khúc đi về Đông yến, một thế diễn thánh hiền, vốn là nô bên trong khí, nơi nào kiếm chư thiên? Trong mệnh vô duyên, tự tìm phiền não...

Mặc dù sinh cơ dần dần nhạt, trước mắt Khúc Cửu Ca lại xuất hiện non xanh nước biếc, xuất hiện quỳnh vũ vờn quanh, hắn nhìn thấy cố hương quen thuộc, nhìn thấy đạo trường tế trời quen thuộc bên trong cố hương, nhìn thấy thân ảnh cao lớn, đang cười mắng đế vương đang tế trời.

Xung quanh hò hét ầm ï, là một đám đồng bạn ăn mày, Khúc Cửu Ca tuổi nhỏ nhìn một chút tay nhỏ bẩn thỉu của mình, lại nhìn một chút màn thầu bốc hơi nóng bên trên tế đàn, nuốt một ngụm nước miếng.

- Cái gì là đi về Đông yến nha, ngươi đang nói Hoàng Đế hư ngụy phải không? Gái gì lại gọi là nô bên trong khí2

Khúc Cửu Ca mặc dù rất hướng tới đồ ăn thức uống bên trên tế đàn, nhưng hắn càng tò mò hơn, một thân ảnh đang tựa vào một thân cây cao lớn, bởi vì người này ngay cả hoàng đế cũng dám cười mắng.

Dựa cây già, cũng không phải tên ăn mày, mà là đạo nhân cao lớn người mặc đạo bào, trong tay mang theo một cái hồ lô rượu, không nhìn ra tiên phong đạo cốt, ngược lại có thể nhìn ra được người này một thân kiệt ngạo, ngay cả hoàng đế đều không để vào mắt.

- Ngươi lại cho rằng cái gì đi về Đông yến, người nào mới là thánh hiền.

Đạo nhân cao lớn nhìn cũng chưa từng nhìn tiểu ăn mày, mà cười mỉm nhìn đế vương già nua tế trời phía xa, giống như đang nhìn trò cười.

- Tất nhiên quốc gia đi về Đông yến! Mọi người đều ăn ngon, có thể để cho ta ăn được một năm đều ăn không hết!

Khúc Cửu Ca tưởng tượng vô số mỹ vị, bất quá rất nhanh lại bị tiếng cười đánh gãy.

- Tử Khí Đông Lai, yến tứ phương, bữa ăn gió ăn mây, sương mù làm lương, muốn hỏi nơi nào có rượu ngon, hoa đào bên trên Lâm Lang đảo tỏa hương thơm. Đạo nhân nói xong uống một ngụm rượu ngon, có mùi rượu tràn ra, ngửi qua để người men say.

- Ăn gió, còn tưởng rằng là món gì ăn ngon, đạo nhân ngươi thực biết khoác lác!

Đừng nhìn Khúc Cửu Ca là tên ăn mày, hắn cũng rất thông minh, tên của hắn cũng không phải tên ăn mày có thể có.

Hắn xuất thân từ đại hộ nhân gia, gia chủ là đại quan trong triều, bị người hãm hại, rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, còn sống, chỉ có một người là Khúc Cửu Ca lúc ấy đang ở bên ngoài chơi đùa với đám đồng bạn nhỏ tuổi của mình.

Hắn từ đầu đến cuối nhớ kỹ một màn cả nhà bị trảm tại Ngọ môn, ánh mắt tuyệt vọng lại mang theo hi vọng của mẫu thân, vừa mới trông lại, đầu người đã lăn xuống.

- Kết thúc! Nhanh đoạt!

Không biết ai hô một tiếng, đám ăn mày đang chờ đợi trong núi rừng giống như nổi điên phóng tới tế đàn, đoàn nghỉ trượng của Hoàng đế vừa mới đi qua khe núi, bọn ăn mày đã bắt đầu tranh đoạt cống phẩm mỹ vi.

Người khác đều đang tranh đoạt, Khúc Cửu Ca cũng đang cướp đồ ăn, chỉ là hắn có chút khác biệt với những tên ăn mày khác, sau khi cướp được một nữa màn thầu, thế mà bò lên trên bàn thờ, hung hăng giẫm bài vị mà Hoàng đế dùng để cầu nguyện dưới chân, một bên giãm một bên mắng to, dẫm còn chưa hết giận, còn cầm lên cắn hai cái.

- Bài vị chọc giận ngươi?

Cao lớn đạo nhân hiếu kì hỏi.

- Hoàng đế giết người nhà của ta, ta muốn báo thùi

Khúc Cửu Ca nhỏ tuổi vẫy tay, gặm một nữa màn thầu mắng.

- Dám can đảm hủy hoại chỗ tế trời! Bắt bọn hắn lại.

- Người hủy hoại tế đàn! Tru cửu tộc!

Nơi xa, Hoàng đế đã đi xa ngẫu nhiên quay đầu, nhìn thấy một màn này, thế là phẫn nộ phát ra tiếng rống vang vọng trong rừng, càng có Ngự Lâm quân giục ngựa gào thét lao đến, thẳng đến bọn ăn mày đã đói đến điên.

Cống phẩm tế trời, thật ra đến ban đêm sẽ bị mèo hoang chó hoang tha đi, đám ăn mày tranh ăn cũng phổ biến, trách thì trách hôm nay bọn ăn mày động thủ quá sớm, còn có Khúc Cửu Ca nhỏ tuổi không hiểu quy củ.

- Giẫãm bài vị của hoàng gia! Ngươi điên rồi! Bị ngươi hại chết! Mau trốn đi.

Đám ăn mày hô to chửi nhỏ bắt đầu chạy trốn ra bốn phương, Khúc Cửu Ca thì quá nhỏ tuổi, vừa mới nhảy xuống bàn thờ, bò xuống tế đàn đã bị một đám vệ binh cao lớn thô kệch tóm lấy.

Hủy hoại bài vị của Hoàng gia đúng là tội lớn chặt đầu, cũng may Khúc Cửu Ca không có người nhà, bằng không hắn sẽ liên lụy đến cửu tộc.

Bên trong phòng giam âm trầm, Khúc Cửu Ca cúi đầu nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình, trong ký ức của hắn, tay mình mỗi ngày đều sẽ được mẫu thân tắm rửa sạch sẽ.

Cũng bởi vì chính kiến không hợp, Khúc gia, bị diệt môn.

- Cẩu hoàng đế! Hắn đang diễn trò làm thánh hiền, hắn đúng là thánh hiền giả!

Liều mạng nắm tay nhỏ, hài tử nhỏ tuổi không có nước mắt, chỉ còn hận ý đầy mắt.

- Đúng vậy, thật sự là hắn đang diễn thánh hiền, bởi vì hắn là Hoàng đế, diễn không giống, lại như thế nào ngồi vào bảo tọa, đáng tiếc, cho dù ngồi lên chí tôn bảo tọa, vẫn như cũ là nô.

Tiếng nói chuyện bỗng nhiên vang lên dọa Khúc Cửu Ca nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn lại, ở góc tường chẳng biết lúc nào nhiều thêm một thân ảnh cao lớn, chính là đạo nhân dựa cây già lúc ở trong rừng cây.

- cũng bị bắt? Ngươi không ăn cống phẩm cũng bị bắt, thật là xui xẻo.

Khúc Cửu Ca không khỏi bất bình cho bạn tù của mình, nói:

- Ta phạm đại tội, đáng chết, ngươi vô tội, ngươi đi nói với bọn hắn, ta làm chứng ho ngươi, có lẽ có thể trốn được một mạng.

- Ngươi thiện tâm, chưa chắc sẽ đổi lấy thiện niệm, quên đi thảm án trong nhà, quên đi tên ăn mày đã đánh ngươi, quên đi đói khát cùng rét lạnh sao, tiểu tử, tâm quá thiện, không có chỗ tốt gì.

- Ta biết, thế nhưng là ngươi đúng vô tội, ngươi không có đi đoạt cống phẩm, ta có thể giúp ngươi, ta không sợ chết, bởi vì ta không có người thân, nếu ngươi chết rồi, người nhà của ngươi sẽ thương tâm.

Trong ánh mắt của đạo nhân cao lớn từ đầu đến cuối không hề bận tâm xuất hiện một tia gợn sóng, ý cười nơi khóe miệng từ kiệt ngạo trở nên ôn hòa một chút.

- Tình cảnh của ngươi rất giống ta, chúng ta từ nhỏ đã đã mất đi người nhà, thế nhưng chúng ta con đường khác biệt, ta đi một con đường tàn khốc huyết tinh, mà ngươi, lựa chọn lòng mang thiện niệm... Ngươi có người nhà, từ hôm nay trở đi, ta chính là người nhà của ngươi, mà ngươi, cũng là người nhà của Ngôn Thông Thiên ta.

- Được được! Ta gọi ngươi là đại ca, thừa dịp ta còn chưa có chết, có thể nhìn thấy người nhà thật tốt!

Khúc Cửu Ca nâng cao gương mặt bẩn thỉu, trong tươi cười mang theo một loại linh hoạt kỳ ảo thuần túy.

- Ngươi sẽ không chết, chí ít trước khi ta không chết, ngươi sẽ không chết, đi theo ta, ngươi đúng là sinh linh khác biệt bên trong Linh Bảo Giới, thiện niệm của ngươi thuần túy hơn tất cả mọi người, về sau gọi ta là sư huynh, cọi là đại ca nghe quá khó chịu.

- Sư huynh! Chúng ta đi chỗ nàa! Làm sao chỉ chớp mắt đã đến trên trời! Lỡ như rơi xuống sẽ bị ngã chết đi! Gió thật lớn!

- Đi tiêu dao, đi tự tại, trời đất bao la, nơi nào đều tốt hơn so với nhà tù, nếu không muốn rớt xuống, cần khổ tâm tu luyện, nếu không ngươi sẽ không nhìn thấy thiên địa chân chính.

- Thiên địa chân chính? Chẳng lẽ nơi này không phải thiên địa chân chính? Sư huynh sư huynh! Sư môn của chúng ta là cái gì, sư phụ là ai?

- Nhớ kỹ, sư môn của chúng ta là Đông Thiên Đạo phủ, có thể chấn nhiếp tứ vực bát hoang, thầy ta Đạo Chủ - Từ Đạo Viễn, sớm đã phá giới thăng tiên, ta thay sư thu đồ, ngươi là Nhị sư đệ của ta, Nhị sư huynh tương lai của Đạo phủ. - Nhớ kỹ rồi! Sư môn Đạo phủ, sư phụ là Đạo Chủ, sư huynh là Ngôn Thông Thiên, Khúc Cửu Ca ta là Đạo phủ Nhị sư đệ, tương lai làm Nhị sư huynh, chỉ cần có ta ở đây, Đạo phủ vẫn còn.

- Ha ha ha ha! Hảo tiểu tử, có chí khí!

- Sư huynh, đến cùng cái gì là tiêu dao, cái gì là tự tại?

Khúc Cửu Ca nhỏ tuổi tràn đầy hướng tới tương lai.

- Không cần quan tâm quá khứ, không cần để ý đúng sai, càng không cần quan tâm thiện ác, bởi vì thế gian vốn không tuyệt đối, hài lòng mà đi, chính là tự tại.

Phía trên kiếm quang bay trên trời, thân ảnh cao lớn đột nhiên cười, vỗ đầu đứa bé ăn mày, giảng giải tự tại là như thế nào, tiêu dao lại là như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment