Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1734 - Chương 1734: Ve Sâu Thoát Xác

Chương 1734: Ve Sâu Thoát Xác Chương 1734: Ve Sâu Thoát XácChương 1734: Ve Sâu Thoát Xác

- Hài lòng mà đi, chính là tự tại...

Bên trong Đạo phủ lụi bại, Khúc Cửu Ca ngồi xếp bằng nói nhỏ lời dạy bảo mà mình nghe được từ trong miệng sư huynh hắn nhiều năm trước.

Sư huynh của hắn nói, hài lòng mà đi, đúng là tự tại.

Sư huynh của hắn cũng hoàn toàn chính xác cho hắn cơ hội tự tại, thủ đoạn bay trên trời.

Cho nên hắn từ đầu đến cuối tuân thủ lời hứa của mình.

- Chỉ cần ta còn, Đạo phủ vẫn còn.

Ánh mắt Khúc Cửu Ca càng ngày càng ảm đạm, sinh cơ của hắn sớm đã hao hết, những năm gần đây tiêu hao là lực lượng nguyên thần của hắn, thế nhưng ngay cả nguyên thần, đều đến mức đèn cạn dầu.

Thủ hộ năm trăm năm, để vị cường giả Độ Kiếp đỉnh phong này sắp tan thành mây khói...

Hô.

Bên trong biệt viện u tĩnh, phân thân Khúc Cửu Ca thở nhẹ ra một hơi, nếu như bản thể tiêu tán, đạo phân thân này cũng sẽ tiêu tán.

Gió lạnh phun trào, Đạo tử một đêm đầu bạc.

- Một ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, thật hi vọng tới trễ một chút, sư huynh, chuyển thế thân của ngươi, đúng hắn sao...

Lời nói nhỏ sâu kín, xen lẫn ngữ khí không cách nào xác định, hắn từng hoài nghi thân hồn sư huynh mình chưa diệt, chỉ là không cách nào chân chính xác định. ...

Bắc Châu, Đỉnh tán cây thần, Ma Đế thành.

Bên ngoài đại điện đóng lại hơn hai năm, sắc mặt Tuyết Cô Tình trầm thấp đứng trước cổng, bên trong cảm giác của nàng, sinh cơ của gia hỏa ngồi xếp bằng trong đại điện thế mà biến mất, tựa như chết đi.

- Ve sâu thoát xác... Từ Taml

Tuyết Cô Tình không thể nhịn được, phá cửa mà vào, còn tưởng rằng Từ Ngôn thật đang bế quan, thế nhưng dần dần, Tuyết Cô Tình đã cảm thấy không được bình thường.

Chỉnh đốn mà thôi, một năm nửa năm đã đầy đủ, hai năm cũng đủ rồi chứ, bây giờ đã hơn hai năm, nhất định xuất hiện ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới bị người ta dùng thủ đoạn ve sầu thoát xác lừa gạt ngay dưới mí mắt của mình, Tuyết Cô Tình dưới sự khinh thường không khỏi ảo não trong lòng, phải biết từ khi Từ Ngôn bế quan, nàng thậm chí âm thầm điều động Ám Tu La giám thị, không chút nào biết người ta như thế nào rời đi Ma Đế thành.

- Mạnh mẽ xông tới chỗ người khác bế quan, bị đánh giết cũng không tính là ngoài ý muốn, hai năm không thấy, tính tình Tuyết đại nhân càng lúc càng lớn.

Thân ảnh vốn nên là một bộ khôi lỗi đột nhiên mở hai mắt ra, miệng nói tiếng người, Tuyết Cô Tình cả kinh dừng chân, thất thanh hô:

- Ngươi không đi?

- Đương nhiên không đi, ta ở chỗ này bế quan điều chỉnh tu vi, chuẩn bị tiến vê Ma Hoa điện, tại sao phải đi?

Từ Ngôn hỏi ngược một câu, ngược lại không có tức giận, nói:

- Trạng thái vừa rồi đã đạt đến trình độ không tệ, có thể động thân, lần sau nhớ kỹ gõ cửa đó, Tuyết cô nương.

Lúc đi qua bên người Tuyết Cô Tình, Từ Ngôn cười mỉm nói:

- Nếu như ta mạnh mẽ xông vào khuê các của ngươi, chắc hẳn ngươi cũng sẽ không cao hứng nhỉ, ha ha.

Nhìn đối phương đi ra đại điện, Tuyết Cô Tình vẫn đang kinh ngạc không thôi, thầm nghĩ:

- Thân thể khôi lỗi, tại sao lại thành bản thể, hắn dùng thủ đoạn gì... Tuyết Cô Tình kinh ngạc về thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Từ Ngôn.

Thật ra thủ pháp này đơn giản rất, chỉ cần một mộc nhân ma làm phân thân thay thế mình là được, lấy lực lượng bản nguyên Mộc linh của Từ Ngôn, độn hành trên cành cây Vạn Dương mộc có thể xưng tùy tâm sở dục, đừng nói Ám Tu La giám thị, đến cả Ma Vương cũng vô dụng.

Phong độn tinh xảo, tăng thêm bản nguyên giống nhau, Ma Đế thành lại xây ở đỉnh tán cây thân nhánh Bàn Thiên, cứ như vậy Từ Ngôn như đang ở trong hậu hoa viên nhà mình, nói đến là đến, nói đi là đi.

Cướp bóc Bắc Châu vực một phen, Từ Ngôn lưu lại cho mình không ít đồ tốt, còn phần lớn vật liệu thì lưu lại Viêm Ma động giao cho Dực Nhân.

Thu hoạch lần này phong phú, không thua gì thu hoạch bên trong bụng cá Thôn Hải Kình, không chỉ đạt được bảo vật phong phú, còn quấy phá Bắc Châu không an bình, cùng thời điểm khi Từ Ngôn và Tuyết Cô Tình lần thứ hai đi vào Ma Hoa điện, Thân Đồ Băng Yểm nổi trận lôi đình, điều động Tu Ma cùng Thiên Câu trở về Bắc Châu, lùng bắt gia hỏa làm ác bốn phía.

Số lớn vật tư bị cướp cướp, cho dù Ma tử cũng chịu không được, vừa mới xuất chinh đã gặp phải loại tổn thất này, Thân Đồ Băng Yểm có thể nào không giận.

Đáng tiếc, hai vị hắn phái ra thực sự sơ ý, ỷ vào tốc độ của mình bay loạn khắp nơi mà thôi, căn bản tìm không thấy kẻ cầm đầu cướp bóc vật liệu.

Thật ra trách không được Tu Ma cùng Thiên Câu, coi như Thân Đồ Băng Yểm điều động tất cả mọi người cũng tra không ra là ai.

Chỉ cần hành động bí mật lưu loát không lưu vết tích, sẽ không ai có thể tra được ra, bởi vì các loại vật tư của Ma tộc không tồn tại tình trạng đăng ký đưa vào sổ sách kiểu này, mà lúc bình thường các tộc phát sinh cướp bóc càng nhìn lắm thành quen, thậm chí không ai biết đồ vật mất đi đến cùng là cái gì, có thể tìm tới kẻ câm đầu mới là có quỷ.

Không đề cập tới chư vị Ma tử đang ảo não, thời điểm Từ Ngôn lần nữa đi vào Ma Hoa điện, cẩn thận cũng không kém bao nhiêu năm đó. Bởi vì Tà Linh thực sự kinh khủng, không ai có thể đoán trước trạng thái của Tà Linh, một khi Tà Linh ở vào trạng thái táo bạo không có thần trí, mặc dù có lực lượng đồng nguyên, Từ Ngôn cũng phải tránh lui.

Lần nữa đi đến Hoa Tâm lộ, bước chân Từ Ngôn rất chậm, vừa đi vừa cẩn thận cảm giác khí tức của Tà Linh.

- Thế nào, sợ?

Tuyết Cô Tình đi sau lưng Từ Ngôn, lạnh lùng nói:

- Sợ thì có thể đi trở về.

- Ta không sợ, nếu ngươi sợ trước có thể đi, chờ ta tu thành sẽ ra ngoài tìm ngươi.

Từ Ngôn thuận miệng nói.

- Ngươi rất giảo hoạt, ta sẽ không bị lừa, ngươi ở nơi nào, ta sẽ bồi ngươi ở nơi đó, ta ngược lại muốn xem xem cường giả Hóa Thần ngươi có phải biết Kim Thiền thoát xác hay không, có thể bỏ không thể xác mà bỏ chạy.

Tuyết Cô Tình lạnh giọng nói.

- Đây chính là ngươi nói, đừng đến lúc đó hối hận, Tà Linh đã ở không xa.

Từ Ngôn từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm điểm cuối cùng của thông lộ, bên tai dần dần nghe ra tiếng rống.

Hai người một trước một sau, cẩn thận đi qua Hoa Tâm lộ, đi vào Ma Hoa điện.

Trung tâm đại điện, Ma hoa khép lại cánh hoa, cánh hoa khi thì di động một chút, tựa như trái tim đang thong thả nhảy lên.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Ma hoa to lớn nhúc nhích nhanh hơn mấy phần, đỉnh phun ra sương mù, ngay sau đó là một mảnh cánh hoa to lớn rơi xuống, ấn ký khắc trên mặt cánh hoa lần nữa xuất hiện.

Một mảnh lại một mảnh, Ma hoa cảm giác được người ngoài tới gần, chậm rãi nở rộ, tiếng rống thảm càng lúc càng lớn, lúc này Từ Ngôn kéo tay Tuyết Cô Tình, vội vã lướt về phía tế đàn cỡ nhỏ ở bên ngoài đại điện.

- Hắc Ma kỳ chỉ khi ở trên tế đàn mới có thể chấn nhiếp Tà Linh, đợi lát nữa nó ra, ngươi tuyệt đối đừng động, chúng ta giữ vững tế đàn nhỏ này là được, chỉ cần ngăn nó bên ngoài sẽ đại công cáo thành.

Từ Ngôn một bên nhìn chằm chằm trạng thái của Ma hoa, một bên ngưng trọng dặn dò, chỉ là đối phương giống như không nghe thấy, không yên lòng nhìn bàn tay ngọc đang bị đối phương nắm lấy của mình.

Tay của Tuyết La Sát, không có bị bất kỳ kẻ nào chạm qua, hết lần này tới lần khác bị đối phương nắm qua hai lần.

Đôi mi thanh tú của Tuyết Cô Tình bắt đầu dựng ngược, bên trên gương mặt xinh đẹp khi thì đỏ khi thì trắng, sắc mặt tức giận ảo não cùng ngượng ngùng xen lẫn thành một loại cảm giác cổ quái.

- Nghe rõ chưa, nếu như Tà Linh phát cuồng đột phá Hắc Ma kỳ, ta sẽ dẫn nó đi, ngươi cũng đừng động, giữ vững nơi này chờ ta trở lại...

- Buông rai

Từ Ngôn bị tiếng quát to bên tai làm cho giật mình, quay đầu nhìn lại phát hiện gương mặt xinh đẹp của Tuyết Cô Tình đang âm tình bất định, giống như rất phẫn nộ.

Vội vàng buông tay ra, Từ Ngôn không hiểu nói:

- La Sát mấy trăm tuổi, còn để ý mấy chuyện này, cũng không phải lần đầu tiên.

- Ngậm miệng! Về sau còn dám đụng ta, ta sẽ giết ngươi!

Tuyết Cô Tình trợn mắt nhìn, mặc dù ngữ khí rất hung, nhưng nếu so với tiếng rống truyền đến từ bên trong Ma hoa thì thực sự không đáng giá nhắc tới, tựa như nữ nhi gia đang giận dữ.
Bình Luận (0)
Comment