Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1737 - Chương 1737: Đạo Phủ (Thượng)

Chương 1737: Đạo phủ (thượng) Chương 1737: Đạo phủ (thượng)Chương 1737: Đạo phủ (thượng)

Có gió thổi tới, mang theo khí tức mục nát.

Đập vào mắt là đình đài đổ sụp, lâu vũ vỡ tan, mặt đất tràn đầy vết rách cống rãnh, khắp nơi đều là xương trắng trên đất.

- Đạo phủ, thê lương như thế.

Trải qua truyền tống qua vực, Từ Ngôn xuất hiện trong chỗ trong sân rộng của Đạo phủ.

Có thể nhìn ra được quảng trường này lót gạch xanh, ở trung tâm xây bệ đá ba tầng, lại bị đào rỗng, hẳn là một chỗ để địa tâm linh tuyền phun ra từ đây, hình thành suối phun thiên nhiên, ngồi xếp bằng trên quảng trường có thể tắm rửa bên trong linh khí của linh tuyền mà tu luyện, trong tai nghe được tiếng nước suối leng keng.

Thế nhưng bây giờ, con suối đã sớm bị phá hủy, trên quảng trường trải rộng vết rách to lớn, mặt đất đổ sụp, đầy rẫy thương đâu.

Dát đi!

Nắm đấm bị nắm chặt, trong lòng Từ Ngôn như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt từ khi đến Đạo phủ.

Đây là chỗ ở cũ của lão đạo sĩ, là Đạo môn thánh địa, lại bị Ma tộc phá hủy đến không còn hình dáng, khắp nơi đều là đổ nát thê lương, ngay cả một chút sinh cơ đều không tôn tại.

Toàn bộ Đạo phủ hoàn toàn bị tử khí cùng ma khí bao vây, mặc dù có người sống, cũng sẽ bị tử khí, ma khí nông đậm như vậy ăn mòn trở thành quái vật.

Hô hô tiếng gió truyền đến từ đỉnh đầu, ba cỗ khí xám xoay quanh mà tới, sau đó rơi xuống đất hóa thành ba thân ảnh cao lớn, một quái vật đầu trâu, một yêu quái mặt ngựa, thân ảnh thứ ba là hung thú nửa người nửa yêu.

Rống!!I!III

Ba thân ảnh cùng nhau phát ra tiếng rống, bọn chúng chỉ có nửa người trên, không có chân chân, phía dưới là một nửa thân thể lấy gió lốc hội tụ, một bên gào thét một bên nhào về phía xuất người ngoài hiện trong Đạo phủ.

- Ma Quân hồn.

Cảm giác được ba đạo Ma Quân hồn xuất hiện, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, bỗng nhiên thôi động Ma Giác trên đỉnh đầu, mặt nạ Quỷ Diện doạ người che đậy dung mạo, toàn thân càng khoác một bộ giáp đầy xương trắng.

Khí tức Ma Quân bắn ra trên người Từ Ngôn còn tinh thuần hơn nhiều so với ma hồn, không đợi ba đạo ma hồn kia bổ nhào tới, Từ Ngôn đã hoàn toàn chuyển hóa làm hình thái Ma tộc.

Rống...

Ma Quân hồn đầu tiên mê mang, chuyển loạn vây quanh Từ Ngôn, thời gian dần trôi qua yên tĩnh trở lại, phiêu phù ở phụ cận Từ Ngôn, khi thì lắc đầu, khi thì nhìn trời, chẳng có mục đích nổi lơ lửng, nhìn ra được thần trí không còn thừa bao nhiêu.

- Sau khi bị cao thủ Đạo phủ đánh giết, thần trí cũng bị vỡ nát, ma hồn nơi này, vừa hay để bản thân ta sử dụng.

Mắt sáng lên, Từ Ngôn vận dụng pháp môn luyện hồn mới sáng lập ra, hấp thu ba đạo ma hồn luyện hóa, không lâu sau đó trở thành luyện hồn đặc thù.

Một khi ma Hồn bị luyện chế liên thành phụ tá đắc lực của Từ Ngôn, có thể hiệp trợ chủ nhân đối địch, so với Linh thú còn muốn nghe lời hơn, bởi vì những luyện hồn này không có thần trí, nếu như muốn phát huy uy năng lớn nhất của luyện hồn, cần thi triển Thiên Ma Vũ, chỉ bất quá số lượng quá ít, Thiên Ma Vũ còn không thi triển ra.

- Ma Quân hồn là đồ tốt, năm đó Tứ Vương mang đến ngàn vị Ma Quân, nếu có thể thu thập đủ nghìn Ma Quân hồn, có thể vận dụng Thiên Ma Vũ, uy lực tuyệt đối bất phàm.

Cả Từ Ngôn đều cho rằng uy lực bất phàm, có thể nghĩ sẽ có uy lực lớn bao nhiêu, hắn được chứng kiến sức mạnh của Tiên Thiên Linh Bảo, tuyệt không phải cùng giai có thể so sánh.

Góp nhặt ba ma hồn trên quảng trường, Từ Ngôn đi ra khu vực quảng trường, vừa mới chuyển qua nửa bức tường vây rách rưới, kém chút đụng vào một đầu ma hồn đang giương nanh múa vuốt.

Toàn thân đầu ma hồn này ảm đạm không ánh sáng, trốn ở trong bóng tối giống như một cái bóng, ngay cả Từ Ngôn cũng không có phát giác, nếu đo nhanh đụng mạnh vào, không bị tổn thương là không xong.

- Ám Tu Lai

Từ Ngôn rất nhanh nhận ra chủng loại của đối phương, khi ma hồn Ám Tu La này phát giác được khí tức Ma Quân của Từ Ngôn, há to miệng, giang ra song trảo, tiến cũng không được thối cũng không xong, thế mà ổn định ở tại chỗ.

Trong mắt những ma hồn này, Từ Ngôn chính là một Ma Quân còn sống, mặc dù bên trong Đạo phủ không nên có Ma Quân còn sống, nhưng cũng không thể đả thương người một nhà, phải không.

Ma hồn Ám Tu La vốn không có nhiều thần trí, phát hiện đồng tộc, còn là đồng tộc còn sống, nó trở nên xoắn xuýt, muốn chào hỏi, lại quên đi phải làm thế nào mở miệng, năm trăm năm trấn áp, nó không nhớ ra được nói như thế nào.

Rống...

Cuối cùng, ma hồn Ám Tu La này đành phải gầm nhẹ một tiếng, xem như bắt chuyện qua.

- Rống!

Từ Ngôn cũng rống lên một tiếng trầm thấp, sau khi rống xong, nhanh chóng giam cầm ma hồn Ám Tu La đối diện, rất nhanh luyện thành luyện hồn, thần trí sau cùng cũng tan thành mây khói.

Đi qua phế tích, đi qua hành lang đứt gấy, trải qua hồ nước khô cạn, ngừng chân ở trước đại điện vỡ vụn.

Từ Ngôn đi từng bước một hành tẩu trong Đạo phủ, một bên trải nghiệm Đạo phủ lúc đầu to lớn, một bên thu lấy ma hồn Ma Quân, từ đầu đến cuối không có tản ra linh thức. Hắn biết Tứ Vương tới Đạo phủ, lại cũng không biết Tứ Vương phải chăng còn hay không, nếu quả thật có Ma Vương không chết, như vậy Từ Ngôn sẽ gặp phải tuyệt hiểm không tưởng tượng được.

Cẩn thận tra xét hiện trạng của Đạo phủ, Từ Ngôn càng ngày càng kinh hãi.

Một trận chiến năm trăm năm trước, hoàn toàn phá hủy cả Đạo phủ, một nơi có diện tích còn lớn hơn cả hoàng cung mấy lần, bên trong Đạo phủ, một người sống cũng không có còn, xem ra ngàn vị Ma Quân cũng không còn ai sống sót, để người đến sau như Từ Ngôn chiếm tiện nghi, trọn vẹn thu thập được hơn năm trăm Ma Quân hồn.

Hơn nửa ngày thời gian trôi qua, Từ Ngôn đi khắp hơn phân nửa Đạo phủ, phát hiện ngoại trừ một nhà tranh nho nhỏ trong sân phía sau nhất của Đạo phủ chưa từng đổ sụp ra, toàn bộ Đạo phủ không còn có bất kỳ kiến trúc nào hoàn chỉnh.

Đứng xa xa nhìn qua nhà tranh, Từ Ngôn hơi kinh ngạc.

Hắn có thể cảm nhận được một loại ba động huyền ảo tồn tại trong túp lều, lại cảm giác không đến trong phòng đến cùng có cái gì.

Không có hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục thu góp ma hồn, lúc đi qua một tòa viện tàn phá, Từ Ngôn dừng bước.

Mặc dù không có tản ra linh thức, hắn lại có thể cảm giác được ma khí cường đại đang phun trào ở trong viện này, tổng cộng có ba đạo, khí tức không kém gì Ma Vương Thiên Lân.

- Ba đại Ma Vương khác quả nhiên chỉ còn ma hồn, đã mất đi bản thể...

Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, mắt trái loé lên ánh sáng đen nhánh, ẩn ẩn có long khiếu hiện ra, mắt phải thì xuất hiện kiếm mang, thế mà toàn lực vận dụng thần thông kiếm nhãn.

Long Ly xuất khiếu, hóa thành một tia sáng lung linh quay xung quanh bên người chủ nhân, tay trái giương cung, tay phải cài tên, Địa Linh bảo Long Thiệt cung bị kéo thành trăng tròn.

Lấy đầu mũi tên chỉ vào sân nhỏ, Từ Ngôn cẩn thận bước vào tòa viện cũ kỹ mà tàn phá, cách một cửa lớn đầy vết rách, linh thức Hóa Thần đỉnh phong đột nhiên tản ra, ngay lúc đó, uy áp bao phủ.

Rống!!IIII

Cảm giác được khí tức kẻ ngoại lai xuất hiện, Ma Vương hồn phát ra tiếng rống âm trầm, sau một khắc một đầu quái vật tựa như quạ đen và bọ ngựa dung hợp ra xông ra từ bên trong căn phòng tàn phá.

Nó là Câu Tu, là Ma Vương của Câu Tu Tộc một mạch.

Sưull

Thiên Thạch tiễn phá không, thẳng đến Ma Vương hồn, chính giữa mục tiêu, đính Ma Vương Câu Tu hồn lên một tảng đá lớn.

Ngay sau đó là ma hồn thứ hai xuất hiện, đây là một quái vật thuần túy, mặt người mọc tai ngựa, đuôi cáo thân rắn, toàn thân lửa đỏ cùng lửa xanh xen kẽ.

Nó là Minh Viêm, Ma Vương của Minh Viêm Ma một mạch.

Sưull

Thiên Thạch tiễn thứ hai chớp mắt đã tới, xuyên thấu quái vật Minh Viêm, để nó tản ra thành một đám mây khói.

Ma hồn thứ ba thật lâu không ra, ánh mắt Từ Ngôn càng ngày càng âm trầm, Thiên Thạch tiễn thứ ba đã sớm bị kéo căng, chỉ là không cách nào phát ra.

Bởi vì ma hồn thứ ba kia vô cùng xảo trá, là một con rết lựa chọn ẩn thân bên trong xương trắng, trốn tránh không ra.

Âm ầm...

Minh Viêm lần nữa hội tụ cùng Câu Tu càng ngày càng ảm đạm, phẫn nộ phá hủy cửa lớn cũ nát cùng ốc xá đổ sụp, trong lúc bụi đất tung bay, Từ Ngôn rốt cục thấy được một bóng người xếp bằng ở trong phòng.

Đó là một người như thế nào.

Chỉ có hình người, không có thân người, khoác đạo bào cũ nát, chỗ đạo bào vỡ tan cũng không phải là máu thịt, mà là xương trắng um tùm, trong hốc mắt trống rỗng, ẩn hiện ma hồn thứ ba đang biến hóa khôn lường.

Đây không phải là một người, mà là một bộ xương khô, một bộ xương khô bị Vạn Ma thôn phệ năm trăm năm, như cũ không chịu ngã xuống.

- Đạo tử, Khúc Cửu Ca...

Toàn thân Từ Ngôn bùng nổ ra ngọn lửa phẫn nộ dữ dội, tiếng gầm giống như Thần Ma đang gầm thét.

- Tứ Đại Ma Vương... Hết thảy các ngươi quả thật đáng chếtI!I
Bình Luận (0)
Comment