Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1738 - Chương 1738: Đạo Phủ (Trung)

Chương 1738: Đạo phủ (trung) Chương 1738: Đạo phủ (trung)Chương 1738: Đạo phủ (trung)

Vù vù mãnh liệt, ma hồn gào thét xoay tròn thành hai vòng xoáy kinh người.

Sau khi Ma Vương Câu Tu cùng Minh Viêm bị Thiên Thạch tiễn đánh trúng, rất nhanh lại ngưng tụ, lần này không có vội vã đánh giết, mà xoay quanh bên cạnh xương khô, liên tục gâm nhẹ.

- Ma Quân, ngươi thế mà dám can đảm phản phệ Ma Vương! Thật to gan.

- Hậu bối, tản ra thân hồn của ngươi, để bản vương chiếm cứ bộ ma thân này.

Hai Ma Vương hồn sở dĩ vừa mới gặp mặt đã đánh giết ra ngoài, nguyên lai không phải muốn tiêu diệt người ngoài, mà là muốn chiếm cứ bản thể của Từ Ngôn.

Năm trăm năm qua, Tứ Đại Ma Vương bị trấn áp trong Đạo phủ, ngoại trừ Thiên Lân chạy ra ngoài, còn lại ba vị từ đầu đến cuối bị phong ấn, trốn không thoát Đạo phủ, càng trốn không thoát sân nhỏ này, bây giờ có người tiến đến, vô luận là người hay ma đều sẽ trở thành sinh cơ củ Ma Vương hồn.

Chỉ cần chiếm cứ bản thể thân xác mới, Ma Vương hồn sẽ có cơ hội chạy thoát.

- Đây không phải là Ma Quân, Ma Quân không vận dụng được linh bảo thuần túy, có linh khí, cũng có ma khí, ngươi, đến cùng là ai?

Tiếng hỏi đến từ con rết trong hốc mắt xương khô, bên trong tiếng xào xạc, ma hồn biến thành con rết chui đầu ra khỏi hốc mắt của xương khô, có thể nhìn thấy con rết quỷ dị này lại có đầu người, hai con mắt nhỏ lóe ra hàn mang khát máu.

- Không nhận ra ta sao, Vạn Táng, ta đúng là gia gia ngươi... Chết đi cho taIII

Sưul!I

Thiên Thạch tiễn hóa thành lưu tinh đóng đỉnh vào hốc mắt xương khô, tiếng kêu rên cùng tiếng cười dài đồng thời vang lên.

- Ngươi đến cùng là ai! Ngươi thế mà nhận ra bản vương a a a al

- Tiễn pháp rất tốt! Ha ha ha halII Kêu rên đến từ Ma Vương Vạn Táng hóa thành con rết, mà cười tiếng, thì phát ra từ bộ xương khô.

Rắc rắc một trận vang động, nương theo tiếng cười, trong hốc mắt xương khô dấy lên tia sáng trắng, giống như sáng lên hai con mắt.

- Ngươi đã đến, biết ngươi sẽ không dễ dàng chết đi như thế, sư huynh.

Hai chữ sư huynh phát ra từ trong miệng xương khô, làm cho ba ma hồn chấn kinh đến tột đỉnh, Vạn Táng hóa thành con rết chui ra xương khô lơ lửng giữa không trung, nhìn chòng chọc vào người đến.

Có thể để cho Khúc Cửu Ca xưng là sư huynh, chỉ có một người, đó chính là Thông Thiên Tiên Chủ.

- Ta tới, ta không phải hắn, Ngôn Thông Thiên đã chết.

Từ Ngôn như cũ khoác Giác Thạch giáp, trên mặt vẫn đeo mặt nạ quỷ, trên đầu thiêu đốt Ma Giác, bộ dáng như thế vốn nên không người nhận ra, lại bị Khúc Cửu Ca liếc một cái đã nhìn ra, mà Từ Ngôn cũng không có gì ngoài ý muốn.

- Thật đã chết rồi, nửa điểm không dư thừa?

Ngữ khí của xương khô rất bình tĩnh, cũng không có thất vọng.

- Còn lại chút truyền thừa, còn lại chút ký ức, thế nhưng là...

Từ Ngôn muốn nói lại thôi.

- Đầy đủ, cho dù ngươi không phải hắn, cũng có quan hệ với hắn, chỉ cần biết rằng ngươi không chết liền tốt, năm trăm năm qua, ta rất mệt mỏi, còn lại, giao cho ngươi.

Ánh mắt xương khô tản ra tử khí, trong chốc lát bắn ra một loại sinh cơ kỳ dị.

Mắt thấy xương trắng hiện ra sinh cơ, trên mặt xương khô xuất hiện máu thịt, đỉnh đầu sinh ra tóc trắng ngắn dài gần tấc, hai con mắt đen nhánh ngưng tụ ra, trong mắt tràn đầy ý vui mừng.

OanhIIl

Khí tức Độ Kiếp đỉnh phong bộc phát dữ dội một lần cuối cùng, trong biệt viện ở nơi hẻo lánh trong kinh thành, phân thân Đạo tử tóc trắng đang nhanh chóng già yếu, cho đến khô quắt, giống như bị hút khô khí huyết, cuối cùng ngay cả một chút vết tích cũng không còn cứ thế biến mất giữa nhân gian.

Tây Châu vực, cỗ phân thân Đạo tử thứ nhất ngồi xếp bằng trên Cửu Tỉnh đảo, bỗng nhiên mở mắt ra, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm khó hiểu, sau một khắc bịch một tiếng hóa thành từng điểm sáng nhỏ, tản mát thành hư vô.

Nam Châu vực, phân thân thứ ba hành tẩu trong một mảnh rừng cổ ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, sau khi nói một tiếng từ bi dần dần phai nhạt, tạo thành cảnh tượng một hình bóng biến mất không thấy gì nữa.

Năm trăm năm qua, ba bộ phân thân hành tẩu ở đại vực khác biệt chỉ có một mục đích, đó chính là lớn mạnh Đạo phủ, lôi kéo cường giả.

Cho dù gặp nỗi khổ vạn ma phệ tâm, Khúc Cửu Ca vẫn như cũ chưa quên truyền thừa của Đạo phủ.

Bây giờ, gặp được tàn hồn Đại sư huynh phục sinh, Khúc Cửu Ca cảm thấy chết nhắm mắt, hắn hút lại lực lượng cuối cùng của ba bộ phân thân, đưa về bản thể, vận dụng ra sát chiêu giết địch sau cùng.

- Trời cũng từ bi, đất cũng từ bi, thiên địa từ bi.

Máu thịt đúc thành gương mặt, như vậy ngưng kết.

Cổ vẫn như cũ là xương khô, tim cũng không có chập trùng, hai tiếng từ bi trong miệng lại như sấm nổ bên tai, tạo thành lồng giam cường đại, giam cầm ba Ma Vương hồn lại một chỗ.

- Gió cũng từ bi, mây cũng từ bi, gió nổi mây phun.

Nâng lên năm ngón tay trắng hếu, bên trong khe hở hiện ra từng đạo kiếm quang dữ dội, gió mây làm kiếm, vây giết ma hồn.

- Người cũng từ bị, tiên cũng từ bi, Tiên Nhân Ấn.

Hai tay khép lại, hình thành ấn ký huyền ảo, trong lỗ thủng do ngón tay vòng quanh tạo thành, có thể nhìn thấy hai mắt càng ngày càng sáng tỏ, cho dù thân là xương khô, cho dù thần hồn bao phủ, hắn vẫn như cũ muốn đánh ra một kích phong kín Ma Vương.

Từng tầng ánh sáng lung linh từ trên trời giáng xuống, đó là xiêng xích do cấm chế đỉnh phong hội tụ, hội hợp từ bi của Khúc Cửu Ca, tỉnh lại anh linh đang ngủ say bên trong Đạo phủ.

Lần lượt từng thân ảnh đột ngột từ mặt đất hiện lên, có cầm kiếm, có giơ cao đao, có kết chú ấn, có đang gào thét lớn tiếng giết địch, mặc dù im ắng, lại giống như vạn mã bôn đẳng, lôi đình cuồn cuộn.

- Khúc Cửu Ca! Ngươi sẽ chết không nơi táng thân!!!

Ma Vương Câu Tu ở bên trong cấm chế điên cuồng gào thét, hắn bắt đầu e ngại, e ngại mình bị vĩnh viễn tiêu diệt ở bên trong Đạo phủ.

- Khi ngươi còn sống giết không được chúng ta, sau khi chết càng là vọng tưởng! Chúng ta không sợ từ bi chú của ngươi! Chúng ta cũng không sợ từ bi ấn của ngươi! Rống!!!

Ma Vương Minh Viêm rống to hóa thành quái vật khổng lồ, hung mãnh đánh thẳng tới lực lượng phong ấn càng tụ càng nhiều xung quanh.

- Lấy lực lượng một người ngươi, đừng mơ đồng quy vu tận với Tứ Đại Ma Vương chúng ta! Khúc Cửu Ca, ta muốn nghiền xương ngươi thành trol

Thân thể con rết của Ma Vương Vạn Táng biến hóa càng thêm ngưng tụ, thậm chí không khác thực thể chút nào, vô số lợi trảo dữ tợn không ngừng đong đưa, muốn làm suy yếu lực lượng cấm chế hội tụ.

Một khi ba đại Ma Vương hồn hợp lực, uy năng dữ dội tuyệt không phải Ma Quân có thể so sánh, đã có thể đạt tới uy năng của một đầu Hỗn Độn Ma Vương, ngay cả Từ Ngôn đều chưa hẳn là đối thủ.

- Đạo tử!

Không ngờ tới Khúc Cửu Ca sẽ kiên quyết như thế, không tiếc hao phí sinh cơ sau cùng tiêu diệt ba đại Ma Vương hồn, Từ Ngôn kinh hô muốn xuất thủ, lại bị đối phương ngăn lại. - Tứ Vương trong năm trăm năm trước tập kích bất ngờ mà đến, hủy truyền thừa Đạo phủ ta, là ta vô dụng, đánh không lại Tứ Đại Ma Vương, Khúc Cửu Ca vốn nên lấy cái chết tạ tội.

Lời kể đầy sâu kín, tràn đầy thê lương cùng bi tráng.

- Ma Vương Thiên Lân trốn ra Đạo phủ, cuối cùng bị ngươi vây khốn, ngươi phải cẩn thận, vê phần ba đại Ma Vương hồn này, giao cho ta, Đạo phủ, làm phiền ngươi, đừng để Đạo phủ xấu mặt ở trước mặt người đời, Đạo phủ có thể bị hủy diệt, nhưng không cho phép ma hồn ở lại bên trong Đạo phủ...

Ánh sáng chói trong hốc mắt đang nhanh chóng ảm đạm, gương mặt máu thịt không hoàn chỉnh kia của Khúc Cửu Ca giống như xuất hiện ý cười, nhìn mặc dù dữ tợn, càng tràn đầy hòa ái thiện lương.

Hắn đúng là một người thiện lương, có linh hồn hiền lành, cho dù chết đi, cũng muốn đúc thiện niệm thành bi văn, khắc vào Đạo phủ mặc dù suy tàn, lại bất hủ này.

- Ngươi cũng từ bi, ta cũng từ bi, nguyện, vạn thế vô kiếp, nguyện, Nhân tộc vĩnh viễn hưng thịnh, nguyện, Đạo phủ dài lâu...

OanhIl

OanhiIll

OanhII!

OanhIIIl

Từng tiếng niệm đạo vô thượng hội tụ từ hư vô, tuyệt sát đến từ cường giả Đạo phủ, cường đại đến không cách nào địch nổi.

- Không phải từ bi chú... Đây là Từ Bi quyết lấy từ hóa bi! Pháp môn đồng quy vu tận, cùng nhau chết!

- Khắc tinh của Ma tộc! Ta hận lực lượng đạo niệm.

- Nhanh dừng tay! Chúng ta sẽ chết mất!!

Bên trong tiếng kêu rên của ba đại Ma Vương hồn, bên trong đôi mắt của Khúc Cửu Ca đã mất đi sáng bóng sau cùng, khóe miệng của hắn vẫn như cũ treo ý cười vui mừng.

- Khúc Cửu Ca, Đạo tử...

Một màn bi tráng khiến Từ Ngôn giống như tượng gõ, hắn rốt cuộc biết đạo thống là như thế nào, kiên trì là như thế nào, thế là nghi hoặc trong lòng hắn đã tản ra rất nhiều.

Đưa tay ra, chú quyết biến ảo, khẽ nói một tiếng.

- Trời sinh vạn vật, Thượng Thiện Nhược Thủy.

Theo thi triển Thiện Nhược Thủy, Từ Ngôn nhấn một ngón tay, trên đầu ngón tay rơi ra một giọt máu tươi.

Trên đầu của hắn lần nữa xuất hiện một sợi tóc trắng, sinh cơ cùng máu tươi hắn hao phí trở thành lực lượng sinh mệnh tự nhiên mà thành, bao phủ lấy Địa giai Huyền La đan chậm rãi đưa vào trong miệng xương khô.

Trên người Đạo tử vốn nên chết đi xuất hiện một vòng ánh sáng xanh biếc, trái tim bị từng bước xâm chiếm năm trăm năm qua lại chậm rãi được chữa trị.

Sinh cơ biến mất đã lâu lại lân nữa hiện ra sau năm trăm năm...
Bình Luận (0)
Comment