Chương 1739: Đạo phủ (hạ)
Chương 1739: Đạo phủ (hạ)Chương 1739: Đạo phủ (hạ)
Từ nơi sâu xa, Khúc Cửu Ca biết rõ hẳn phải chết lại một lần nữa thấy được trời trong biển xanh, nghe được chim hót hoa ca.
Hắn về tới hòn đảo kia, hải đảo ban đầu mình đến sau khi rời đi Linh Bảo Giới.
- Người nào! Dám can đảm tự tiện xông vào Lâm Lang đảo.
Khúc Cửu Ca tuổi trẻ cầm kiếm mà đứng, trợn mắt nhìn kẻ ngoại lai leo lên hải đảo, nơi này là động phủ của sư huynh hắn, cũng là nhà của hắn.
- Kiệt kiệt kiệt kiệt! Tiểu oa nhi, Nguyên Anh cũng không thành, cũng dám thốt ra khẩu khí như thế lớn? Lâm Lang đảo à, tên ngược lại rất hay, bất quá từ nay về sau, hòn đảo này sẽ thuộc Hải tộc chúng ta, kiệt kiệt kiệt kiệt.
Quái vật thân người đầu cá, lớn như một ngọn núi nhỏ, khí tức Yêu Vương không thể nghi ngờ, bao phủ cả hải đảo, đi theo sau lưng con quái vật này là chừng mười mấy đầu thú biển hình dạng khác nhau, trong đó có cá mập ngựa biển, có quái vật tám vuốt, có dị thú hải tinh, còn có thuồng luồng gào thét, đừng nhìn hình dạng khác biệt, tất cả những thú biển này đều có cảnh giới Yêu Vương.
- Khẩu khí đừng quá lớn, lũ chó con Hải tộc, nơi này là địa phương mà Ma tộc chúng ta phát hiện trước, nên gọi là Vạn Ma đảo! Ai dám chiếm hữu, người đó sẽ bị xé thành mảnh nhỏ! Rống!!
Một phương hướng khác của bãi biển, theo sóng biển xông lên bãi cát chính là một đám khí đen, trong hắc khí truyền đến ma âm cuồn cuộn, từng đầu quái vật khổng lồ ẩn ở trong đó, đúng là mấy chục con Ma Quân thú lớn.
- Tiểu tử chớ sợ! Ngươi là tu sĩ Nhân tộc chúng ta, tự nhiên có Nhân tộc một phương chúng ta bảo đảm ngươi, nói ra vị trí Linh Bảo trên đảo, chúng ta sẽ giúp ngươi ngăn cản những Ma Quân Yêu Vương này.
Từng đạo kiếm quang từ trên cao mà đến, từng vị cao thủ Nhân tộc đạp kiếm mà đi, nhìn qua tiên phong đạo cốt, những cường giả Nhân tộc này tán phát khí tức không kém gì Yêu Ma hai tộc, đều là những cường giả Hóa Thần. : Linh Bảo?
Khúc Cửu Ca kinh ngạc không hiểu, quay đầu nhìn lại, chỗ sâu trong hòn đảo chỉ có mây mù bảy màu từ đầu đến cuối nổi lơ lửng, nhìn tựa như trường hồng.
- Yên Vũ châu, chí ít bảy viên!
- Bảy kiện linh bảo, rống!!
- Chúng thuộc về Ma tộc chúng ta, đều cút ngay cho ta.
Ba phương thế lực bị dị bảo hấp dẫn mà đến cùng nhau động thủ, Khúc Cửu Ca ngăn ở trước mặt những cường giả này, giống như ngăn bọ ngựa đang chắn trước mặt xe ngựa.
Bọ ngựa nhỏ yếu, lại quật cường mở rộng ra hai tay, lấy tu vi không đến Nguyên Anh của hắn tế ra phi kiếm mà sư huynh tặng cho.
Âm ầm.
Phi kiếm nhỏ bé bị tuỳ tiện bắn bay, trong lúc bay giữa không trung bị cắt phá thành mảnh nhỏ, Khúc Cửu Ca vốn nên bị chấn thành phấn vụn bị ngăn lại ở sau lưng một ngọn núi nhỏ.
Hắn biết đây không phải là núi nhỏ, mà là mai rùa, một lão nô của Lâm Lang đảo, cường giả Yêu Vương.
- Nhị thiếu gia lại ham chơi, chủ nhân bảo ngươi đi vào Đan Phủ bế quan, nơi này chính là bãi biển.
Người hầu già nua cười ha hả đưa lưng về phía một đám cường địch, đối mặt với Khúc Cửu Ca chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, ngữ khí yên tĩnh, không có chút e ngại nào đối với cường giả khắp nơi sau lưng.
- Sư huynh không có trở về, không thể để cho những người ngoài này xông vào nhà của ta! Vận Khí, chúng ta cùng một chỗ thủ hộ Lâm Lang đảo!
Khúc Cửu Ca rõ ràng bị dọa sợ chân đều như nhữn ra, ráng chống đỡ không chịu chạy trốn.
- Chỉ bằng một tiểu tử Kim Đan ngươi, tăng thêm một đầu lão quy Yêu Vương, cũng muốn giữ vững hải đảo? Ha ha ha ha! Thật sự buồn cười, Vận Khí, lão quy này thế mà gọi Vận Khí! Ha ha, các ngươi đã dùng hết vận khí, hôm nay sẽ phải chết.
- Mang ngọc có tội, chỉ còn xương trắng, không có thực lực đừng nghĩ tới bảo vệ dị bảo, tuy nói chúng ta là đồng tộc, nếu như ngươi bị ma quỷ ám ảnh nhất định phải hộ dị bảo kia, chúng ta cũng sẽ không nghĩ tới tình nghĩa cùng tộc, chính ngươi muốn thêm vào một cái mạng.
- Chốn không người, dị bảo xuất thế, ai có năng lực thì cứ đi tranh, các vị, mỗi người dựa vào thủ đoạn đi, rống!!!
Lúc ba phương cường địch muốn đồng thời đánh tới, Khúc Cửu Ca bỗng nhiên hét lớn lên tiếng:
- Lâm Lang đảo là động phủ của sư huynh ta! Cũng là nhà của ta! Không phải nơi vô chủ.
- Nhị thiếu gia, đừng có lại uổng phí sức lực, những cường giả này không có ăn đau khổ sẽ không dừng lại.
Lão bộc thở dài nói.
- Vì cái gì! Cũng bởi vì ta còn chưa đủ mạnh phải không? Vậy thì rất tốt, ta về sau sẽ trở nên càng thêm cường đại, cường đại đến thủ được gia viên của mình.
Tiếng ầm ầm trầm đục từ chỗ sâu trên thiên khung truyền đến, sấm sét xuyên qua tầng mây, rơi vào biển cả.
Lời thề của Khúc Cửu Ca ngăn không được cường giả Yêu, Nhân, Ma ba tộc.
Một lão bộc Yêu Vương cũng ngăn không được, chỉ có thể là tiêu diệt đầy thiết huyết mới có thể đỡ nổi những cường giả ba tộc đang bị tham lam hấp dẫn đến.
Có mưa rơi xuống, rơi xuống đất nảy mầm, mở ra từng đoá từng đoá hoa sấm chớp, ở trung tâm những đóa hoa này, từng đạo kiếm quang bay ra, trong chớp mắt tạo thành xu thế vạn kiếm hội tụ, bao phủ cường giả ba tộc ở trong đó.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp cùng với tiếng nữ tử dễ nghe vang lên.
- Đúng là một người trọng nghĩa khí, Cửu Ca, ngươi có bị ngốc hay không, chờ ai đó còn không trốn?
Một nữ tử mặc váy ánh trăng đi ra từ bên trong một đóa hoa sấm chớp lớn nhất, đôi mắt đẹp như sao, dung mạo xinh đẹp
- Ngốc chút cũng tốt, ngốc chút đẹp mắt, về sau để hắn trông Đạo phủ, ta cũng không cần trở vê.
Đồng thời đi ra từ bên trong hoa sấm chớp cùng nữ tử là một thân ảnh cao lớn, mang theo tiếng cười đột nhiên.
- Sư huynh! Chị dâu!
Đáy lòng hiện ra kinh hỉ, Khúc Cửu Ca vội vàng tiến lên chào hỏi, chờ hắn đứng dậy, mấy chục cường giả xông tới Lâm Lang đảo đã thoi thóp, mắt đầy sợ hãi.
- Uy năng vượt qua Độ Kiếp.
- Lôi kiếm có thể trảm giết Hóa Vũ.
- Ngay cả Ma Vương đều ngăn không được... Nơi này... Nơi này là động phủ của Tán Tiên.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, vô luận là Hóa Thần của Nhân tộc, Yêu Vương của Yêu tộc, hay Ma Quân của Ma tộc, cũng không dám ngẩng đầu.
Bởi vì Tán Tiên đang ở trước mặt, hơn nữa còn là hai vị.
Sư huynh cùng chị dâu trở về, Khúc Cửu Ca cũng không tiếp tục sợ hãi, khi hắn bị chị dâu níu lỗ tai dẫn về phủ đệ, còn có thể nghe được tiếng lạnh lùng của sư huynh nói với đám cường giả xông đảo đoạt bảo.
- Hôm nay không giết các ngươi, không phải tâm ta thiện, mà muốn mượn miệng các ngươi chiêu cáo thiên hạ, đây là Lâm Lang đảo, đảo chủ Ngôn Thông Thiên, người xông vào, giết không tha.
Hồi ức trong cõi u minh để Khúc Cửu Ca cảm thấy an tâm, chỉ cần thấy được hai người thần tiên quyến lữ kia, tựa như nhìn thấy thân nhân của mình.
Bọn hắn cũng đích thật là thân nhân của hắn, thân nhân duy nhất trong đời này. - Vận Khí, sư huynh lại đi lên trời, sẽ còn trở về chứ?
Mỗi khi gặp ngày mưa, Khúc Cửu Ca đang khổ tu trong Lâm Lang đảo đều sẽ hỏi thăm vấn đề này, từ khi Lâm Tích Nguyệt một đi không trở lại, sư huynh của hắn kiểu gì cũng sẽ lên trời, tìm kiếm dị bảo tên là Yên Vũ.
- Sẽ về, nhị thiếu gia yên tâm, Tiên Chủ nhất định sẽ trở về.
Lão bộc cười mỉm chống cây chổi, ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho mặt mũi bị nước mưa làm cho ướt nhẹp.
Cho dù trong lòng thấp thỏm, mỗi khi Khúc Cửu Ca nghe được chữ sẽ về kia, đều sẽ an tâm lại, tiếp tục tu luyện.
Mặc dù hắn mơ hồ có thể nhìn ra được, sư huynh của hắn mặc dù tu vi càng ngày càng cao thâm, thế nhưng tinh thần lại đang dần dần tiều tụy, thậm chí đã quên đi mỉm cười là như thế nào.
- Vận Khí, ngươi nói sư huynh, thật sẽ... Trở về chứ...
Cảnh trí trước mắt mơ hồ thành một mảnh, mưa quá lớn, Khúc Cửu Ca rốt cuộc thấy không rõ bốn phía, chỉ mơ hồ nhìn thấy, lão bộc quen thuộc đang ở cách đó không xa.
- Sẽ về, Nhị thiếu gia yên tâm, Tiên Chủ, đã trở vê.
Lão bộc đã hóa thành hồn thể đứng thẳng trong mưa to, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Màn mưa bị tách ra, phế tích trước mặt sinh ra một vòng màu xanh biếc, bãi cỏ đã héo khô lâu ngày đang chậm rãi sinh trưởng, trên đồng cỏ, một thân ảnh quen thuộc đang đứng đấy.
- Ta trở về.
Thân ảnh kia không cao lớn lắm, đúng là Từ Ngôn, cũng là Ngôn Thông Thiên.