Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1740 - Chương 1740: Đạo Phủ Vẫn Như Cũ

Chương 1740: Đạo phủ vẫn như cũ Chương 1740: Đạo phủ vẫn như cũChương 1740: Đạo phủ vẫn như cũ

- Sư huynh...

Giật mình cũng không phải Khúc Cửu Ca chìm sâu vào hồi ức, giật mình nói nhỏ lên tiếng.

Năm trăm năm qua, hắn chống đỡ quá khổ, không nghĩ tới sư huynh của mình thật trở vê, càng không có nghĩ tới xương khô của mình thế mà sinh ra huyết nhục, thần hồn chỉ còn sinh mệnh thế mà đạt được tân sinh.

Cảm thụ được trái tim đang đập trong ngực, Khúc Cửu Ca muốn đứng lên, lại suýt nữa ngã sấp xuống.

Kiếm Hồn trôi nổi tiến lên đỡ Khúc Cửu Ca, người gác đêm vui mừng nói:

- Lão bộc năm trăm năm trước bị tru sát trên Lâm Lang đảo, những năm nay không cách nào đến giúp Nhị thiếu gia, thật sự là hổ thẹn.

- Ngươi cũng đã chết?

Khúc Cửu Ca lúc này mới phát giác được Vận Khí đã không phải là lão bộc năm đó, mà là một đạo Kiếm Hồn.

- Có thể trở thành Kiếm Hồn của Tiên Chủ, Vận Khí tính không được chết đi, chỉ là đi theo bên người Tiên Chủ thôi.

Người gác đêm cười mỉm nói.

- Từ Ngôn, ngươi quả nhiên là sư huynh, Cửu Ca bái kiến sư huynh.

Khúc Cửu Ca giấy giụa cúi đầu muốn bái, lại bị Từ Ngôn ngăn lại.

- Thiện niệm sau cùng đều bị ngươi dùng hết, sợ là sẽ thi triển không ra Thiện Nhược Thủy được nữa, thật ra ta cũng không phải là Ngôn Thông Thiên chân chính, Vận Khí không tin, chẳng lẽ Khúc Cửu Ca ngươi cũng không tin.

Từ Ngôn cười khổ nói, vịn đối phương ngồi xuống, hắn hiện tại còn muốn mê mang hơn cả Khúc Cửu Ca, đi vào Đạo phủ, mặc dù cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng cảm thấy lạ lãm. Nơi này chung quy không phải là nhà của hắn, Từ Ngôn nhà hắn ở Lâm Sơn trấn, tại Thừa Vân Quan.

Bất quá cũng may rốt cục cứu Đạo tử trở về, về phần hao hết thiện niệm cùng Huyền La đan, không đáng giá nhắc tới, cũng may có viên linh đan này của Đan Thánh, nếu không lấy trạng thái xương trắng của Khúc Cửu Ca, chỉ bằng máu tươi của Từ Ngôn và Thiện Nhược Thủy thì vẫn không thể cứu về được.

- Sư huynh chắc hẳn lấy tàn hồn phục sinh, không chiếm được trí nhớ đầy đủ, cho nên mới có chỗ mê mang, không sao, trong lòng Cửu Ca, ngươi đều là sư huynh.

Khúc Cửu Ca bắt lấy cánh tay Từ Ngôn, mắt đầy thân thiết.

- Ta đúng là tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, vẫn còn có thần hồn khác, nói ra rất dài dòng, ta không chỉ không phải Ngôn Thông Thiên, chỉ sợ còn không phải Nhân tộc, đến tột cùng đúng là cái gì, ngay cả chính ta cũng không biết, có lẽ, hai chữ quái vật tương đối phù hợp.

Từ Ngôn cười khổ nói.

- Thì ra là thế... Ngươi đã không phải Ngôn Thông Thiên chân chính, mà ta đã khởi tử hoàn sinh, cũng không còn là Khúc Cửu Ca nữa, ta là Đạo tử, Quân Vô Nhạc.

Trầm mặc một lúc, bên trong ánh mắt của Khúc Cửu Ca loé lên ánh sáng cơ trí.

Hắn không có hỏi việc bên trong thần hồn của Từ Ngôn đến tột cùng còn có cái gì, mà là từ bỏ thân phận Khúc Cửu Ca của mình, trở thành Đạo tử Quân Vô Nhạc.

- Mặc dù sống lại, năm trăm năm tiêu hao để cho tu vi của ta còn thừa không có mấy, cũng không còn cách nào đạt tới Độ Kiếp đỉnh phong, chỉ có thể giữ lại trình độ Hóa Thần, vừa hay, bế quan mấy chục năm Đạo tử đột phá Hóa Thần, Quân Vô Nhạc sẽ thành trụ cột vững vàng của Đạo phủ, Đạo phủ còn, thì Đạo tử còn.

Trí tuệ của Khúc Cửu Ca để hắn làm ra chọn lựa như vậy, từ bỏ thân phận Nhị sư huynh, không chỉ vì tiện xuất lực cho Đạo phủ, vì lấy được một thân phận không người lên án, càng có thể để cho Từ Ngôn cảm thấy quen thuộc thân thiết.

Bởi vì Từ Ngôn quen thuộc không phải Khúc Cửu Ca, mà là Đạo tử Quân Vô Nhạc. - Cũng tốt, Vô Nhạc huynh đại nghĩa, tại hạ bội phục, năm trăm năm qua, ngươi chịu khổ rồi.

Từ Ngôn gật đầu nói.

- Khổ không phải ta, là hơn vạn môn nhân, chí ít ta còn sống, mà bọn hắn, ngay cả thi cốt đều không được đầy đủ.

Thở dài một tiếng, Khúc Cửu Ca nhìn về phía nơi xa, bên trong Đạo phủ không còn có các sư đệ sư muội vui cười, mà là mây đen dày đặc, tràn đầy quỷ khóc sói gào.

Ba đạo Ma Vương hồn bị phong ấn, còn có rất nhiều Ma Quân hồn bồi hồi ở bốn phía Đạo phủ.

- Ta đến siêu độ một phen, cố gắng hết sức mọn đi.

Khi nói chuyện, Từ Ngôn ngồi xếp bằng.

- Chúng ta cùng làm.

Đạo tử cũng khoanh chân, ngồi bên cạnh Từ Ngôn, hai người đồng thời đánh chắp tay, đọc đạo hiệu, niệm thì thầm.

Người gác đêm đứng ở một bên, mặc dù hắn là Kiếm Hồn, nhưng thần trí của hắn vẫn còn đó, hắn cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, Tiên Chủ cùng Khúc Cửu Ca rốt cục gặp nhau, lại thành bạn bè, thành huynh đệ ở trong một thế này.

- Giống như đời trước, các ngươi vẫn là huynh đệ, thật tốt...

Kiếm Hồn vui mừng, vô số anh linh bên trong Đạo phủ thì bị tỉnh lại, bọn hắn thấy được Đạo phủ có cỏ xanh, từng đóa hoa nở rộ.

Ốc xá vẫn vỡ vụn như cũ, nhưng có sinh cơ xuất hiện.

Thế là từng thân ảnh mơ hồ hoặc vẫy tay, hoặc mang theo ý cười, dần dần chìm vào lòng đất, rơi vào sông Vãng Sinh, theo nước sông, lao tới luân hồi.

Chỉ có chấp niệm không tiêu, vĩnh hằng không tiêu tan.

Đạo phủ, như cũ còn đây.

Chỉ cần Đạo phủ đó, đạo thống sẽ không biến mất, sớm muộn gì cũng có một ngày, bên trong toà Đạo phủ này sẽ tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, tràn ngập tiếng tụng kinh, truyền thuyết một phủ chấn bát phương, vẫn sẽ tiếp tục.

Tựa như kinh lịch bốn mùa biến hóa, khi siêu độ kết thúc, Từ Ngôn lại mở mắt, trước mặt đã xuất hiện cỏ xanh đầy đất.

Hắn toàn lực thi triển Thiện Nhược Thủy, đưa vào tâm huyết của mình, cứu Đạo tử trở về, đồng thời, lực lượng sinh cơ tràn ra ngoài khiến cỏ cây khôi phục, cây khô nảy mầm.

- Thiện Nhược Thủy, thế mà có năng lực như thế.

Đạo tử cũng mở hai mắt ra, nhìn thấy một nửa cổ thụ cách đó không xa thế mà nảy mầm sinh nhánh, hắn kinh ngạc không thôi.

Thiện Nhược Thủy của Ngôn Thông Thiên có gì uy lực, Khúc Cửu Ca hết sức rõ ràng, mặc dù để người chỉ còn xương trắng sắp chết sinh ra máu thịt hồi sinh, lại không cách nào khiến cỏ cây nảy mầm, có thể thấy được bên trong thần hồn của Từ Ngôn xác thực không chỉ có tàn hồn của Tán Tiên, còn có hồn phách cường đại khác.

- Thủ đoạn nhỏ mà thôi, máu của ta tương đối đáng tiền.

Từ Ngôn cười khổ nói, nói xong nhìn một chút lồng giam cấm chế lơ lửng giữa không trung, ba Đại Ma Vương bị phá hủy đến thoi thóp, triệt để bị phong ấn.

- Ma Vương hồn, Hắc Long thích nhất cắn nuốt, giao cho ngươi.

Đạo tử hết sức rõ ràng tâm tư của Từ Ngôn, phất tay cấm chế lồng giam hóa thành lôi cầu màu vàng, lốp ba lốp bốp phát ra tiếng vang chói tai, rơi xuống gần đó.

- Người hiểu ta, Đạo tử vậy. Đa tạ.

- Ngươi ta làm gì khách khí, khách khí liền khách khí.

- Vậy ta không khách khí, ta muốn lấy hết ma hồn còn lại bên trong Đạo phủ.

- Như thế rất tốt, xin Từ huynh cứ tự nhiên, ta giúp ngươi một tay.

Lần nữa liên thủ, hai người cùng nhau tản mát ra uy áp Hóa Thần, bao phủ Đạo phủ, đồng thời, cũng giam cầm truy tung các ma hồn còn lại. Đừng nhìn Đạo tử khởi tử hoàn sinh, cảnh giới rơi xuống, vẫn như cũ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, so với Hóa Thần đỉnh phong thì cũng không yếu bao nhiêu.

Trong khi hai loại uy áp tràn ra, Kiếm Hồn bảo vệ ở một bên theo đó hóa thành ánh sáng lung linh, trốn vào trong Long Ly.

Bên trong Đạo phủ xuất hiện một tia sấm sét, những nơi đi qua, ma hồn đều bị bắt vào Linh Bảo, nửa ngày sau, lại có gần năm trăm Ma Quân hồn bị Từ Ngôn bỏ vào trong túi.

Chuyến đi lần này đến Đạo phủ, Từ Ngôn hao phí linh đan cùng thiện niệm còn sót lại cứu sống Khúc Cửu Ca, mặc dù nỗ lực cực lớn, thu hoạch càng không ít, ngoại trừ nghìn Ma Quân ma hồn ra, còn có ba Ma Vương hồn, tăng thêm Thiên Lân bên trong trứng rồng, vừa hay gom góp đủ tứ Đại Ma Vương.

- Tứ Vương lại muốn rời núi, suất lĩnh thiên quân vạn mã của bọn hắn, chỉ bất quá cần nghe theo hiệu lệnh của chủ nhân, để bọn hắn giết người, bọn hắn sẽ đi giết người, để bọn hắn tru yêu, bọn hắn sẽ phải đi tru yêu.

Từ Ngôn dần dần nở nụ cười lạnh, khóe miệng hiện ra ý cười quỷ quyệt mà tàn khốc, nói:

- Để bọn hắn đồ ma, bọn hắn phải đi đồ mai

- Luyện hóa thiên hồn, tuy nói tàn nhẫn, nếu là vì Nhân tộc, cũng là không sao.

Đạo tử thiện ý nói.

- Vô Nhạc huynh hẳn là nên học Thiện Nhược Thủy mới đúng, nếu ngươi thi triển, nhất định có thể phổ độ chúng sinh.

Từ Ngôn cười ha ha, nói:

- Tốt nhất lại đổi một cái tên, gọi Quân Vô Ác.

Biết rõ bị người chế giêu, Quân Vô Nhạc không thèm để ý chút nào, cùng Từ Ngôn cười ha ha.

Sau khi cười xong, Quân Vô Nhạc bỗng nhiên thở dài, vẻ mặt nghiêm túc lên, nói:

- Chắc hẳn ngươi còn không biết bảy ngày kỳ hạn, những cường giả truy tung ngươi đến Tây Châu vực đã không thể chờ đợi, sau khi bảy ngày trôi qua, bọn hắn sẽ mạnh mẽ xông vào Đạo phủ.
Bình Luận (0)
Comment