Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1741 - Chương 1741: Tu Sửa Đạo Phủ

Chương 1741: Tu sửa Đạo phủ Chương 1741: Tu sửa Đạo phủChương 1741: Tu sửa Đạo phủ

Cường giả đến từ khắp nơi Tây Châu vực thực sự không có biện pháp mới được ăn cả ngã về không, cho rằng Đạo phủ là hi vọng cuối cùng, không nghĩ tới những cường giả Hóa Thần này thế mà đánh bậy đánh bạ đoán đúng, Từ Ngôn thật đi tới Đạo phủ.

- Không phải đến sớm, mà là đến đúng dịp, ta có phải hẳn là trở về hay không.

Từ Ngôn nghe nói ngoài cửa lớn có một đám cừu gia, dở khóc dở cười, hắn một đầu đâm vào, dù muốn bứt ra cũng khó khăn.

- Còn có thời gian mấy ngày, ngược lại không gấp gáp trong nhất thời, đến lúc đó ta phụ trách trả lời chư vị Hóa Thần của Tây Châu vực, chỉ cần ngươi không hiện thân, bọn hắn vô kế khả thi.

Đạo tử ngược lại thành thật, chỉ suy nghĩ vì Từ Ngôn.

- Ta đi, Đạo phủ chỉ có một Đạo tử, chẳng phải quá mức hoang vu, Đạo phủ sẽ không còn chút uy nghiêm nào.

Từ Ngôn lắc đầu.

- Nếu như ta là Đạo tử, ta chính là truyên thừa của Đạo phủ, ngoại môn còn có ba mươi sáu đạo trường, ngàn vạn đệ tử, chỉ cần bên trong Đạo phủ còn có người sống, đạo thống sẽ không biến mất.

Đạo tử cười nói.

Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, Đạo phủ tường đổ vách xiêu, chỉ cần có một người sống sót, coi như sinh cơ vẫn còn tồn tại, lại không thua gì Ma tộc một phương.

Đạo tử sợ chính là khi Đạo phủ mở ra cửa lớn, bên trong Đạo phủ chỉ có vạn ma tàn sát bừa bãi, trên đất khắp nơi là xương trắng, bởi như vậy, Đạo phủ đạo thống sẽ không còn tồn tại, mà bây giờ cục diện đã rất tốt, chí ít Đạo tử hắn còn sống, mà ma hồn đã bị thanh tẩy trống không.

- Ba mươi sáu đạo trường... Xem ra Đạo phủ còn có không ít môn nhân, cũng tốt, ta giúp ngươi thu thập Đạo phủ một phen. Khi nói chuyện, Từ Ngôn mở ra Thiên Cơ phủ, thả ra đại quân cua cua hắn, chớp mắt mà thôi, mấy ngàn con Băng Tỉ giải to lớn xuất hiện ở xung quanh, Tiểu Thanh cầm đầu đang nháy mắt to, đang ngây ngốc không biết vì sao.

- Khởi công, tu sửa Đạo phủ, các ngươi chỉ có thời gian không đến bảy ngày, động thủ đi.

Theo Từ Ngôn ra lệnh, Tiểu Thanh rốt cuộc hiểu rõ, nguyên lai chủ nhân muốn dùng đại quân cua tu sửa một phủ đệ khác.

Ùng ục ục một loạt bong bóng bị phun ra, Tiểu Thanh vẫy tay một cái, bọn Băng Ti giải được huấn luyện nghiêm chỉnh, am hiểu trồng hoa, cuốc đất, xây vườn hoa nhất bắt đầu lao động đâu vào đấy.

Mắt thấy quảng trường đá xanh bị tu kiến đổi mới hoàn toàn trong một khoảng thời gian không dài, con mắt Đạo tử đều muốn trợn lồi ra, tuy nói hắn bảo lưu lại uy năng của Hóa Thần, nhưng trong vòng vài ngày muốn tu sửa Đạo phủ lớn như vậy đổi mới hoàn toàn là căn bản không có khả năng.

Cho dù có thể lấy linh lực đắp kín tất cả cung điện, bài trí trong cung điện, hoa cỏ cây cối bên ngoài cung điện, còn có đình đài lâu các, cầu nhỏ nước chảy, đều cần thời gian chỉnh lý, lung tung lắc qua lắc lại có thể làm ra không được bộ dáng lúc đầu của Đạo phủ.

Đạo phủ nội tình thâm hậu, cần có tinh điêu khắp nơi, ngay cả địa điểm cực kỳ nhỏ đều không thể sơ sẩy, nếu không sẽ tu sửa không ra Đạo phủ cổ xưa chân chính.

Nhìn đám Băng Ti giải làm việc thành thạo, sử dụng linh hoạt móng vuốt tựa như nhện, Đạo tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói:

- Ta từng đi vào Linh Bảo Giới gặp được loại Băng Ti giải này, đúng là vật sư huynh nuôi dưỡng, vốn cho rằng bọn chúng chỉ biết dệt lưới, nguyên lai còn biết tu sửa ốc xá, trông cỏ cây.

- Cái này... Trước kia thật ra cũng không biết, bọn chúng đều học được sau này ha ha.

Từ Ngôn xấu hổ cười, đám cua mình nuôi hơn một trăm năm khổ lực cả ngày ở trong hậu hoa viên đi theo Tiểu Thanh trông linh thảo, có thể không biết trồng trọt lợp nhà.

Đương nhiên, chuyện dùng cua làm lao động tay chân loại này không quá hào quang, Từ Ngôn cũng sẽ không nói, vì đánh gãy hiếu kì của Đạo tử, một đầu linh mạch tinh túy âm vang một tiếng rơi đập xuống mặt đất.

- Tỉnh túy của linh mạch thượng phẩm! Linh mạch bên trong Đạo phủ đã sớm bị ma khí phá hủy đến không dư thừa chút nào, có đầu linh mạch tỉnh túy này, linh khí bên trong Đạo phủ sẽ trùng sinh.

Đạo tử vừa liếc mắt đã nhìn ra linh mạch tỉnh túy lại đạt tới trình độ thượng phẩm hiếm thấy, nếu như vùi sâu vào lòng đất đủ để trong vòng vài ngày khiến cho bên trong Đạo phủ tràn ngập linh khí nồng nặc, không thua gì bất kỳ một chỗ động thiên phúc địa nào.

- Lần đầu tiên tới Đạo phủ, không thể đi tay không, đầu linh mạch này xem như lễ vật, Vô Nhạc huynh nhận lấy mới được, ngươi không thu thì ta thu lại, lấy cái đồ chơi này ra tặng người thực tình rất đau.

- Đạo phủ là nhà của chúng ta, đồ lại trân quý, đặt ở trong nhà vẫn là của ngươi, linh mạch tỉnh túy này thì ta thu, hơn nữa còn không nói lời cảm tạ, ha ha.

- Đạo tử ở bên ngoài hiên ngang lẫm liệt. Trong nhà ngược lại thành quỷ nghèo, làm khó ngươi những năm nay bôn tẩu tứ phương, bội phục bội phục.

Trêu ghẹo thì trêu ghẹo, Từ Ngôn cũng sẽ không hẹp hòi, không chỉ lấy ra tinh túy linh mạch thượng phẩm, còn lấy ra số lượng lớn vật liệu từ Thiên Cơ trong, làm vật liệu tu kiến Đạo phủ.

- Ngọc Cửu Vân thượng phẩm trải đường, nhãn phượng thạch trân quý xây tường, ngươi dự định xây một tòa hoàng cung à.

Đạo tử nhìn mà tắc lưỡi, nội tình vạn năm của Đạo phủ tự nhiên cực sâu, nhưng chưa bao giờ dùng phá sản giống như Từ Ngôn.

- Đều là đồ chùa, chứa ở Thiên Cơ trong phủ chiếm chỗ.

Từ Ngôn một bên đưa các loại vật liệu ra bên ngoài một bên không quan trọng nói, cũng đúng như lời hắn nói, nếu không lấy vài thứ ra bên ngoài, Thiên Cơ phủ sẽ bị tràn đầy.

- Đồ chùa? Làm sao mà là đồ chùa, dạy một chút ta, ta cũng muốn lấy không một vài vật liệu.

Đạo tử tò mò hỏi.

- Nhặt ở Bắc Châu, chỉ sợ ngươi đi tới đó nhặt không được.

Từ Ngôn cười ha ha một tiếng, Đạo tử nghe được càng không hiểu thấu.

- Ngươi từ Bắc Châu mà đến, nguyên lai ngươi đến Bắc Châu! Trách không được Đông Châu không có tin tức của ngươi, ta từng phái người tìm hiểu nhiều năm, còn tưởng rằng ngươi nửa đường tiến vào hải vực khi truyền tống.

Không bao lâu Đạo tử bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới nhớ tới tình trạng cổ quái khi Từ Ngôn xuất hiện tại Đạo phủ.

Đạo phủ bị đại trận bao phủ, đừng nhìn trải qua nhiều năm, nó vẫn tồn tại như cũ, trừ phi cường giả Hóa Thần liên thủ cường công mới có cơ hội phá vỡ, Từ Ngôn có thể vô thanh vô tức xuất hiện trong Đạo phủ, nói rõ biện pháp hắn đến Đạo phủ giống như Tứ Vương năm đó.

Không đợi Đạo tử truy hỏi, Từ Ngôn đi đầu nói:

- Hoàn toàn chính xác đến từ Bắc Châu, may mắn vận khí không tệ, lấy đồ vật của bạn cũ dung nhập được vào Ma tộc, năm đó Tứ Vương vận dụng Ma hoa truyền tống trận trong Ma Đế thành, mới thẳng đến Đạo phủ, ta cũng dùng truyền tống trận bên trong Ma Hoa điện mà tới.

- Ma Đế thành, Ma Hoa điện, đó là phủ đệ của Ma Đế, nguyên lai thật có Ma hoa truyên tống trận.

Đạo tử kinh ngạc nói:

- Ta từng nghe sư huynh nói qua Ma Đế thành, hắn nói trong Ma Đế thành tồn tại một Ma Hoa điện, bên trong Ma Hoa điện có Tà Linh đáng sợ cùng truyền tống trận kỳ dị, so với bất kỳ truyền tống trận vượt vực nào đều huyền ảo thần kỳ hơn, không giống thủ đoạn của Chân Võ giới.

- Ngay cả Ngôn Thông Thiên là Tán Tiên đều xem không hiểu?

Từ Ngôn chau mày.

- Sau khi sư huynh từ Ma Đế thành trở về, một mình phỏng đoán thôi diễn qua thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói một câu tài nghệ không bằng người, không còn đề cập qua Ma hoa truyền tống trận nữa, nguyên lai Ma hoa truyền tống trận kia có thể tỉnh chuẩn đến trình độ như vậy, về sau chẳng phải là Đạo phủ cùng Ma Đế thành tương liên, cường giả Ma tộc bất cứ lúc nào có thể lấy vận dụng truyền tống trận đến Đạo phủ.

Ma Hoa truyền tống trận kỳ dị, Đạo tử không quan tâm, hắn chỉ để ý thông đạo này.

Nếu như Ma tộc có thể bất cứ lúc nào tùy chỗ vận dụng truyền tống trận đến Đạo phủ, Đạo phủ sẽ không còn an bình.

- Yên tâm đi, chờ ta trở vê, Ma hoa truyên tống trận cũng sẽ không tồn tại, Tà Linh sẽ hoàn toàn biến mất.

Từ Ngôn cười khổ, bên trong ý cười cất giấu một tia đau thương, Tà Linh cầu khẩn là trở về hư vô, kết cục của Vạn Dương mộc linh đã được chú định là hủy diệt.

- Một lát còn sẽ không trở về, đuổi đám hỗn đản kia ra khỏi Tây Châu vực, ta còn muốn ở Đạo phủ bế quan một lúc.

Từ Ngôn tản ra nỗi lòng, trầm giọng nói:

- Thiên hạ muốn loạn, không chỉ ta không chết, Ma Đế tên kia cũng không chết.
Bình Luận (0)
Comment