Chương 1742: Đồ đần bị lừa rồi
Chương 1742: Đồ đần bị lừa rồiChương 1742: Đồ đần bị lừa rồi
Một câu Ma Đế không chết làm cho Đạo tử chấn kinh đến tột đỉnh.
- Thân Đồ Vân Thiên không chết! Hắn cũng chuyển thế trùng sinh rồi?
Đạo tử vội vã truy vấn.
- Nếu như ta không có đoán sai, Đồ Thanh Chúc núi Vĩnh Vọng chính là Ma Đế Thân Đồ Vân Thiên!
Thần sắc Từ Ngôn trầm xuống.
- Vĩnh Vọng sơn Đồ Thanh Chúc! Như thế nói ra, Nam Cung Vĩnh Vọng sợ là dữ nhiều lành ít, Đồ Thanh Chúc kia như thế nào làm được, thế mà có thể chiếm cứ núi Vĩnh Vọng do Hóa Thần đỉnh phong nắm giữ? Hắn bất quá chỉ là Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, Nam Cung Vĩnh Vọng thế nhưng là cường giả Hóa Thần thành danh, cao thủ mười vị trí đầu Bách Thần bảng.
Sau khi Đạo tử nghe nói cũng khiếp sợ không thôi, Ma Đế phục sinh - loại tin tức này cho dù ai nghe nói đều sẽ rung động kinh ngạc.
- Ma Đế Thân Đồ Vân Thiên đến cùng đúng là gia hỏa như thế nào, theo Ngôn Thông Thiên thì Ma Đế lại là người ra sao, còn có Vô Cực Nhân Ma bên người Ma Đế, thân bí khó lường, Ma Hoa điện Tà Linh trước kia nói, Ma Đế Thân Đồ Vân Thiên cái tên này hẳn là chia ra Thân Đồ Vân cùng Thân Đồ Thiên, theo ta suy đoán, Ma Đế đúng là Thân Đồ Thiên, mà Thân Đồ Vân hẳn là Vô Cực Nhân Ma.
Từ Ngôn trầm giọng nói.
- Sư huynh hận Ma Đế thấu xương, bọn hắn là túc địch trời sinh, nhân ma bất lưỡng lập, làm sao trước đó Ma Đế dự định lấy hàng tỉ đại quân gây lên đại chiến toàn tộc.
Đạo tử một bên nhớ lại, một bên trầm giọng nói:
- Bọn hắn đối đầu, là cừu gia, về phần Vô Cực Nhân Ma bên người Ma Đế, sư huynh chưa hề đề cập qua, ngươi thế mà có thể để cho Tà Linh mở miệng, Tà Linh kia hẳn là Vạn Dương mộc linh bị ma hóa, hoàn toàn trở thành hung ma, chẳng lẽ còn bảo lưu một phần thần trí?
- Có lẽ là không có hoàn toàn ma hóa thành công.
Từ Ngôn không có đi giải thích vì sao có thể câu thông cùng Tà Linh, ngay cả Ngôn Thông Thiên đều không biết về hai Ma Đế tôn tại, xem ra Thân Đồ Vân ẩn tàng thực sự quá sâu.
- Chẳng lẽ đúng sư huynh cướp đi một mặt Hắc Ma kỳ để bố trí kia?
Đạo tử tự nói nói.
- Hắc Ma kỳ... Đúng rồi! Không chừng thật sự là như thế.
Hai mắt Từ Ngôn đột nhiên tỏa sáng, Tà Linh bảo lưu lấy một phần thần trí, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như là linh thể bị hoàn toàn ma hóa, không nên tồn tại nửa phần thần trí mới đúng.
Nguyên lai Tà Linh có thể giữ lại thần trí sau cùng là quy công cho Ngôn Thông Thiên năm đó cướp đi một mặt Hắc Ma kỳ, cứ như vậy trong tay Ma Đế chỉ còn sót bảy lá cờ.
Hơn nữa, lúc ấy nhất định là Ma Đế đã mất đi một mặt Hắc Ma kỳ trước khi chưa hoàn toàn ma hóa Tà Linh, có thể nghĩ Ma Đế lúc ấy kém một chút đã muốn đại công cáo thành, sau khi phát hiện Hắc Ma kỳ bị người lấy đi một mặt sẽ nổi trận lôi đình như thế nào, còn không cách nào tuyên cáo ra khắp thiên hạ, chỉ có thể nén giận tuyên bố Tà Linh hoàn toàn ma hóa hoàn tất, thế là mới có sơ hở Tà Linh bảo lưu một phần thân trí này tồn tại.
- Có thể bị Ngôn Thông Thiên hố quá hung ác, mới khiến cho Ma Đế điều khiển hàng tỉ đại quân chuẩn bị trả thù Nhân tộc hay không?
Một suy nghĩ cổ quái xuất hiện, Từ Ngôn không tự chủ tự nói.
- A2
Đạo tử nghe được không hiểu thấu.
- Không sao đâu không sao đâu, ta nghĩ nhiều rồi, ha ha, suy nghĩ nhiều.
Từ Ngôn vụng trộm chà xát mồ hôi lạnh trong tay, hắn hiểu rõ cảm giác cực sợ do suy nghĩ tỉ mỉ mang đến, xem ra mọi thứ đều không thể nghĩ quá nhiều, dễ dàng hù dọa mình.
- Vô Nhạc huynh đã tình như tay chân với vợ chồng Ngôn Thông Thiên, hẳn phải biết Lâm Tích Nguyệt vì sao không từ mà biệt, tại sao Ngôn Thông Thiên lại bỏ mình trên cửu thiên.
Băng Ti giải đang ở xung quanh sàn sạt tu sửa Đạo phủ, Từ Ngôn thì hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng lên.
- Sau khi ta vừa mới Kết Anh thành công đã bị sư huynh đưa tới Đạo phủ, ta chỉ biết sư môn của chị dâu hết sức đặc thù, Huyễn Nguyệt Cung truyền thừa lãnh khốc mà vô tình, tu luyện tới cuối cùng, thất tình sẽ càng lúc càng mờ nhạt, cho đến biến mất, pháp môn của bọn hắn, đúng là lấy thân xác thành thánh, bỏ đi phiên não của hồng trần, đạt tới tâm thần linh hoạt kỳ ảo, vạn sự vô tình - ta là tiên.
Lông mày Đạo tử dần dần nhíu chặt, kể ra tin tức hắn biết được, mặc dù tình như thủ túc, Khúc Cửu Ca chỉ ở Lâm Lang đảo đến cảnh giới Nguyên Anh, đã bị đưa tới Đạo phủ.
- Đánh rắm!
Từ Ngôn bỗng nhiên nổi giận mắng:
- Nếu như vô tình mới là thần tiên, vậy chúng ta tu tiên cái gì? tu vô tình nói không được sao, giết chết thân nhân bằng hữu, giết chết thiên hạ sinh linh, một người là tiên, một vực tử địa.
Nghe Từ Ngôn giận mắng, Đạo tử chẳng những không có kinh ngạc, ngược lại cảm thấy rất bình thường, khóe miệng mang theo ý cười, bởi vì Ngôn Thông Thiên năm đó cũng như thế, khi nhắc tới Huyễn Nguyệt Cung thường xuyên sẽ mắng to.
Chờ mắng đủ rồi, Từ Ngôn xấu hổ cười một tiếng, đang ở bên trong Đạo phủ không người, ngoại trừ Đạo tử ra thì chỉ còn lại một đám cua, mắng cho ai nghe đây.
- Ngươi tu luyện thế nào đến Nguyên Anh liên bị đưa tới Đạo phủ, lưu ở trên đảo tự tại bao nhiêu, chắc hẳn vừa đến Đạo phủ đã bận tối mặt tối mũi.
Từ Ngôn hỏi. - Cũng không có gì quá bận rộn, khi đó đệ tử bên trong Đạo phủ lấy vạn mà đếm, không cần đến Đạo tử ta bận rộn cái gì, thật ra sư huynh đưa ta đến Đạo phủ, là có nỗi khổ tâm trong lòng.
Khúc Cửu Ca thở dài, nói:
- Chỉ có đi vào Đạo phủ, mới có thể để cho ta tránh được nỗi khổ của Hồn Ngục.
- Ngươi cũng bị Hồn Ngục thu hút!
Từ Ngôn kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ phàm là sinh linh đến từ Linh Bảo Giới, đều sẽ bị Hồn Ngục thu hút? Hồn Ngục đến tột cùng có chỗ gì khác thường, lại có năng lực kinh người như thế?
- Đã được xưng là khí nô, kết cục phá cảnh mà ra tất nhiên là bị giải vào lao tù, có lẽ đây chính là thiên đạo cho phép.
Trong giọng nói của Đạo tử có bất đắc dĩ nhàn nhạt, đối với thiên đạo, ngay cả vị trước kia là Độ Kiếp đỉnh phong này đều không thể chống cự.
- Thật sự có thiên đạo?
Từ Ngôn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thiên khung đen nhánh một chút, tiếp tục hỏi:
- Nguyên lai ở trong Đạo phủ sẽ không sợ lực hút đến từ Hồn Ngục, chẳng lẽ muốn đột phá đến Hóa Thần mới có thể hoàn toàn không nhận Hồn Ngục ước thúc?
- Đúng là như thế, chỉ cần cảnh giới đột phá Hóa Thần, lực hút đến từ Hồn Ngục sẽ hoàn toàn biến mất.
Đạo tử đáp.
- Nói cách khác, Hồn Ngục sẽ chỉ hấp xả khí nô cảnh giới ở Nguyên Anh cùng Đại Yêu, bất kể thần hồn phải chăng hoàn chỉnh, đây cũng là đạo lý gì?
Từ Ngôn nghi ngờ hỏi.
- Sư huynh trước kia tò mò đến qua chỗ sâu trong Hồn Ngục, nhưng lại chưa nhìn ra manh mối gì, còn bởi vậy đại chiến một trận với Kiếm chủ, cũng chính là trận đao kiếm quyết chiến hậu thế nghe đồn kia.
Đạo tử nói.
- Chu Tình Thiên bại, kiếm của hắn, không có lợi hại như đao của Ngôn Thông Thiên.
Từ Ngôn có chút tự hào, mặc dù hắn không phải Ngôn Thông Thiên thuần túy, nhưng chiến tích có thể chiến bại Tây Thiên Kiếm Chủ, đầy đủ để người ta kiêu ngạo.
- Thật ra kiếm của Kiếm chủ phi thường lợi hại, Kiếm chủ trong lần đao kiếm quyết kia cũng không thể coi là bại trận chân chính.
Nói đến đây, thần sắc Đạo tử trở nên cổ quái, lúng túng nói:
- Sư huynh trước kia đánh giá qua lần đao kiếm quyết chiến khiếp sợ trên đời kia, hắn nói...
- Ngôn Thông Thiên nói cái gì rồi?
Từ Ngôn không kịp chờ đợi truy hỏi.
- Sư huynh nói, Kiếm chủ đồ đần tự phong, bị lừa rồi...
Đạo tử cười khổ nói.
Trâm mặc một hồi, trên quảng trường đã lần nữa lát xong đá xanh truyền đến tiếng cười to của hai người, dẫn đến đám Băng Ti giải xung quanh bận rộn nhao nhao nhìn lại, phát hiện không hiểu có chỗ gì đáng cười, đại quân Cua tộc này lại lần nữa vùi đầu vào làm việc gian khổ.