Chương 1743: Kiếm chủ cùng Vô Danh.
Chương 1743: Kiếm chủ cùng Vô Danh.Chương 1743: Kiếm chủ cùng Vô Danh.
Đao kiếm quyết chiến chấn động thiên hạ ngàn năm trước, kết cục lại là Kiếm chủ bị lừa, Từ Ngôn nghe xong tin tức này, không khỏi dở khóc dở cười.
Chỉ nói một câu Thông Thiên Tiên Chủ có hảo thủ đoạn.
Nói giỡn thì nói giỡn, Ngôn Thông Thiên năm đó hời hợt một câu Kiếm chủ bị lừa rồi, nhìn như nhẹ nhõm, trên thực tế không biết cần trải qua bao nhiêu hung hiểm mới thắng Kiếm chủ Chu Tình Thiên một chiêu.
Tưởng tượng đến cảnh tượng năm đó đại chiến, Từ Ngôn nói:
- Tây Thiên Kiếm Chủ Chu Tình Thiên, nhất định không phục, nhưng không có cơ hội lại đánh với Thông Thiên Tiên Chủ một trận, cũng không biết những cường giả Tán Tiên kia vì sao mưu cầu danh lợi về thân phận người Bổ Thiên như thế, giằng co, tranh đến nhao nhao ngã xuống.
- Không tranh, như thế nào mới có thể phá vỡ thiên địa, phi thăng thành tiên đây, đó là cơ hội duy nhất thành tiên.
Đạo tử cũng đang thổn thức không thôi, vì phi thăng, hành động đạp thiên cho dù có hung hiểm hơn nữa cũng sẽ có cường giả đi ra.
- Huống chi Tán Tiên ngã xuống, chưa hẳn thật sẽ tan thành mây khói, cũng có cơ hội chuyển thế trùng sinh, Từ Ngôn ngươi có thể còn sống, Kiếm chủ chưa hẳn không thể trùng sinh.
Hiếm thấy Đạo tử lộ ra thái độ giảo hoạt, cười ha hả.
- Chu Tình Thiên chuyển thế?
Từ Ngôn nghe vậy giật mình, nói:
- Nếu như Kiếm chủ có thể chuyển thế, cái Tán Tiên khác ngã xuống có thể cũng còn sống hay không?
- Có thể chuyển thế trùng tu, khắp thiên hạ cũng không có mấy vị, không chỉ cần có lý giải cực mạnh về Sinh Tử Đạo, còn cần lực lượng thần hồn cường đại, ít nhất phải có một sợi tàn hồn bất diệt, mới có cơ hội trùng sinh trở về, không có dễ dàng như vậy đâu, ta đoán chỉ có Tây Thiên Kiếm Chủ cùng Ma Đế hai vị cường giả này mới có cơ hội chuyển thế trùng sinh, về phần các Tán Tiên khác, chỉ sợ sớm đã chôn vùi trên cửu thiên.
- Nói như vậy, Nam Thiên Yêu Chủ Vạn Hồng Vũ cũng có khả năng trùng sinh đến nhân gian, lần này ngược lại thú vị.
Từ Ngôn gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Đạo tử, nói:
- Làm sao ngươi biết Chu Tình Thiên trùng sinh, ai là Kiếm chủ chuyển thế?
- Một lần ngẫu nhiên phát giác được kiếm ý trong lòng của hắn, lúc này mới giật mình nguyên lai người kia có Kiếm Chủ hồn, thật ra ngươi cũng nhận ra, hơn nữa còn rất quen.
Đạo tử mỉm cười nhắc nhở:
- Hắn đến từ Nhân Kiếm Tông.
- Không thể nào... Không phải là Chân Vô Danh đó chứ...
Thời gian dần trôi qua, Từ Ngôn mở to hai mắt nhìn, hắn căn bản không có liên hệ Kiếm chủ cao cao tại thượng cùng Vô Danh công tử phong lưu vô sỉ vào cùng một chỗ, nếu như Đạo tử không nhắc nhở Nhân Kiếm Tông, hắn căn bản sẽ không đoán ra Chân Vô Danh.
- Chu Tình Thiên bên trong thế giới mộng cảnh hoàn toàn chính xác có chút tương tự Chân Vô Danh...
Đột nhiên Từ Ngôn nhớ tới thân ảnh Chu Tình Thiên trong mộng cảnh, lúc ấy vào trong mộng cảnh nhìn thấy quá khứ của Chu Tình Thiên, hắn đã cảm thấy vị Kiếm chủ này giống như rất quen thuộc, chỉ là không có suy nghĩ nhiều, bây giờ vừa so sánh mới phát hiện, Chu Tình Thiên trong mộng cảnh và Chân Vô Danh thật đúng là rất giống nhau.
- Thắng cũng Vô Danh, bại cũng Vô Danh, kiếm cũng Vô Danh, người cũng Vô Danh, ta là người vô danh, tu kiếm trong trăm núi, không có thẳng tới mây xanh, chỉ có kiếm vô tận... Đạo tử ngâm khẽ, đầy mắt đầy ý cười, nói:
- Đoạn từ này, đúng là Vô Danh công tử thuận miệng đọc lên, bị ta nghe được, hắn lại không biết, câu ta là người vô danh, chính là lời Kiếm chủ hay nói, năm đó ta ở trên đảo từng rót rượu cho Kiếm chủ đại nhân khi hắn đến thăm nhà, nghe qua Kiếm chủ đại nhân lấy đũa gõ chén rượu ngâm dài, chính là đoạn từ này, một chữ cũng không kém.
- Nói không chừng Kiếm Vương điện ghi lại đoạn từ này, làm như kinh văn để môn nhân đọc niệm, Chân Vô Danh cũng biết.
Từ Ngôn vẫn còn có chút không thể tin.
- Sẽ không, trong giọng nói Vô Danh công tử ngay lúc đó tràn ngập kiếm ý kỳ dị, loại vận luật cùng cảm giác kia, không khác nhau chút nào với Kiếm chủ năm đó đến trên đảo làm khách, ta sẽ không nhìn lầm.
Đạo tử cười nói:
- Chân Vô Danh nhất định là Kiếm chủ chuyển thế, không thể tuỳ tiện truyền tin tức này ra ngoài, đừng hại hắn.
Đạo tử thiện tâm, nếu như tin tức Tây Thiên Kiếm Chủ trùng sinh truyền đi, tất định là Chân Vô Danh rước lấy đại họa, đừng nhìn là cường giả Tán Tiên, sau khi trùng sinh cũng không phải Tán Tiên, nếu như cừu gia biết được còn không giết tới cửa.
- Yên tâm, trước khi không được đầy đủ chỗ tốt, ta mới sẽ không tuỳ tiện nói cho hắn biết.
Từ Ngôn chăm chú gật đầu hứa hẹn, nghe hắn hứa hẹn, Đạo tử liên tục cười khổ.
- Ngôn Thông Thiên có nói qua như thế nào câu thông Linh Bảo Giới không, ta còn có không ít cố nhân ở Tình Châu, nếu như có thể để cho bọn hắn đi ra, vừa lúc ở Đạo phủ tu luyện, cứ như vậy không cần phải lo lắng bị Hồn Ngục thu đi.
Hải Đại Kiềm cũng không cần trốn ở bên trong vỏ cua giống như con rùa đen rút đầu.
Sau khi biết được Kiếm chủ chuyển thế đúng là Chân Vô Danh, Từ Ngôn nhớ tới cố nhân của mình ở Tình Châu.
Từ biệt trăm năm, cũng không biết Tiền Tài tông còn có mấy người trưởng lão, Điện chủ Thiên Quỷ tông chết hay chưa, Yêu tộc ở Thiên Bắc có phải bị Phí lão hố đến không để lại dấu vết, Tam tỷ mình phải chăng còn ở nhân gian... hay không?
Đạo phủ đã có thể để cho Khúc Cửu Ca miễn phải bị Hồn Ngục thu đi, nơi này trở thành địa phương liên thông tốt nhất ở trong mắt Từ Ngôn, là một chỗ tuyệt hảo để đám bạn cũ trong Bình giới đi vào Chân Võ giới đặt chân, đi vào mảnh thiên địa chân chính này.
- Có hai loại biện pháp câu thông Linh Bảo Giới, một là luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo của mình, có thể tùy ý ra vào, một biện pháp khác là cần tu tập một loại pháp môn trận đạo tên là Mịch Thiên, lấy lực lượng trận đạo mới có thể đưa một sợi nguyên thân vào Linh Bảo Giới, sư huynh cũng không truyền thụ cho ta về pháp môn của Mịch Thiên Trận, chỉ sợ phần đại trận huyền ảo này đã thất truyền, muốn trở về Linh Bảo Giới, cân phải chân chính luyện hóa thành bản mệnh Linh Bảo của mình mình mới được.
- Hoàn toàn luyện hóa Tiên Thiên Linh Bảo, cần gì cảnh giới?
Từ Ngôn hiếu kì hỏi một chút.
- Chí ít Độ Kiếp cảnh, Hóa Thần căn bản đừng nghĩ, Tiên Thiên Linh Bảo là vũ khí của Tán Tiên, Độ Kiếp có thể miễn cưỡng thôi động mà thôi.
Câu trả lời của Đạo tử giống như một gáo nước lạnh.
Mặc dù hơi thất vọng, Từ Ngôn rất nhanh lại cao hứng, lấy ra hai tấm trận đồ từ Thiên Cơ phủ sau đó kết hợp chúng lại cùng một chỗ.
- Đây là... Mịch Thiên trận đồ! Thế mà bị ngươi tìm được!
Đạo tử kinh hô nói:
- Vận khí của ngươi không tệ, ta còn tưởng rằng Mịch Thiên Trận sớm đã thất truyền.
- Làm phiên Vô Nhạc huynh hỗ trợ lĩnh hội một phen, hai chúng ta cùng một chỗ lĩnh hội sẽ nhanh hơn một người.
Từ Ngôn ha ha cười nói.
- Có thể, bất quá mặc dù có Mịch Thiên Trận, những cố nhân của ngươi trong Linh Bảo Giới cũng không thể tị nạn trong Đạo phủ.
Đạo tử do dự một chút, vẫn nói ra câu nói này.
Từ Ngôn hơi sững sờ, không có hỏi thăm mà chờ đối phương nói đoạn dưới, hắn không tin Đạo tử keo kiệt như vậy.
- Thời khắc năm đó ta vừa mới đột phá Nguyên Anh, sư huynh lấy cấm chế phong bế khí tức của ta, đưa ta đến Đạo phủ.
Đạo tử hít sâu một hơi, tiếp tục kể lại:
- Đại trận của Đạo phủ hoàn toàn chính xác cường đại, nhưng ngăn không được lực lượng kỳ dị của Hồn Ngục, địa phương năm đó ta tị nạn là ở tổ sư đường, nơi sư tôn lão nhân gia bế quan.
- Nhà tranh ở hậu viện?
Từ Ngôn nhìn về phía hậu viện Đạo phủ, nguyên lai căn nhà tranh kỳ dị kia lại là chỗ cư trú trước kia của Đạo Chủ.
Đạo tử nhẹ gật đầu, không có mở miệng, mà đứng lên.
- Sư phụ ngài, để lại phân thân.
Từ Ngôn cũng đứng lên, ngữ khí trở nên nặng nề, tiếng nói dung mạo của lão đạo sĩ lại một lần nữa hiện lên ở trong não hải.
- Một đạo hồn lực ảm đạm, mượn nhờ lực lượng của Đạo Quyển mới có thể còn sót lại vạn năm, có lẽ, chỉ có thể nhìn thấy một lần cuối.
Đạo tử trịnh trọng nói:
- Năm đó sư huynh mang ta đến Đạo phủ, ta ở lại tổ sư đường, ở dưới chân sư tôn, nhờ có lực lượng của Đạo Quyển, thay ta chặn lực hút đến từ Hồn Ngục, đại trận của Đạo phủ có thể vận chuyển như thường trong năm trăm năm, cũng là công lao của Đạo Quyển, nếu không có bảy mươi hai trang Đạo Quyển, chỉ sợ bí ẩn Đạo phủ trống không sớm đã lưu truyền thiên hạ.
- Một lần cuối...
Lực lượng Đạo Quyển cùng Đạo phủ truyền thừa, lúc này Từ Ngôn đều như giật mình chưa tỉnh, hắn chỉ nghe được Đạo tử nói ba chữ một lần cuối.
Hắn và lão đạo sĩ, chỉ có cơ hội gặp một lần cuối.