Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1744 - Chương 1744: Ta Trở Về

Chương 1744: Ta trở về Chương 1744: Ta trở vềChương 1744: Ta trở về

Từ khi rời đi Lâm Sơn trấn, đoạn đường này đi tới, mỗi lần gặp được gian nan tuyệt hiểm, Từ Ngôn đều sẽ nhớ tới thân ảnh của lão đạo sĩ.

Bây giờ biết được một sợi nguyên thần của lão đạo sĩ đang ở trong Đạo phủ, Từ Ngôn ngược lại không đành lòng gặp.

Hắn sợ lần này gặp được, về sau rốt cuộc không thấy được nữa.

Nhìn về phía nhà tranh phổ thông phía sau Đạo phủ, Từ Ngôn thật lâu không nói gì.

- Lão nhân gia nhất định cũng muốn gặp ngươi, ta tu luyện ba trăm năm ở tổ sư đường, mới từ Nguyên Anh đột phá đến Hóa Thần, ba trăm năm qua, sư tôn chưa hề mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Nhớ lại tình cảnh năm đó lần đầu tiên nhìn thấy nguyên thần của sư tôn, Đạo tử lắc đầu cười khổ, nói:

- Sư huynh để cho ta dập đầu, ta liền quỳ hoài không dậy, sư huynh để cho ta gọi người, thế là ba trăm năm qua ta mỗi ngày đều sẽ thỉnh an cho sư tôn, đáng tiếc, lão nhân gia không nói với ta một câu.

- Khi đó ta thường xuyên suy nghĩ, ta là đồ đệ sư huynh thay sư thu, có thể sư tôn không hài lòng Nhị đệ tử là ta hay không, chê ta thiên tư ngu dốt, không thành được đại khí.

- Thời gian dần trôi qua, ta phát hiện sư tôn giống như pho tượng, thậm chí có một đoạn thời gian ta rất bướng bỉnh muốn đi va vào hồn thể của lão nhân gia, đáng tiếc lại không dám.

- Thẳng đến ta Hóa Thần đại thành, đi ra nhà tranh, quay đầu cuối cùng nhìn bộ dáng lão nhân gia một chút, ta mới giật mình phát giác, sư tôn giống như mang theo một loại chờ mong, chờ mong kia đã có từ khi ta tới, đến rồi ta rời đi thì từ đầu đến cuối đều không thay đổi, giống như đang chờ người nào đó.

- Bây giờ suy nghĩ, người mà lão nhân gia đang chờ, hẳn là ngươi, đi thôi, ngươi nên đi gặp lão nhân gia một lần, từ khi sư huynh đưa ta đến Đạo phủ, hắn cũng rất ít tới đây.

Đạo tử kể lại là hồi ức của hắn, nói nói, hắn nhìn về phía một góc nhà tranh xa xa, ở chỗ này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh nhà tranh, có vẻ hơi đìu hiu.

Từ Ngôn từ đầu đến cuối không có mở miệng, mà nặng nề nhẹ gật đầu, đưa tay thu lôi cầu trôi nổi giữa không trung vào Thiên Cơ phủ, bên trong lôi cầu có nhốt hồn của ba Đại Ma Vương, có tác dụng rất lớn đối với hắn.

Vòng qua từng con Băng T¡ giải đang bận rộn, Từ Ngôn cùng Đạo tử đi vào hậu viện Đạo phủ.

Nhà tranh bị cỏ khô vây quanh, lẻ loi trơ trọi đứng ở một góc Đạo phủ, mặc dù ở nơi hẻo lánh, thật ra căn nhà tranh này mới là hạch tâm của toàn bộ Đạo phủ.

Đạo phủ khổng lồ, chính là lấy nhà tranh làm trung tâm dần dần kiến tạo ra, tạo thành bộ dáng hậu thế rộng lớn, thế nhưng vạn năm trước, nơi này cũng chỉ có một căn nhà tranh lẻ loi trơ trọi, đứng trong thiên địa, cùng vị lão giả đứng trong thiên địa kia.

Mang theo một phần thấp thỏm cùng mong đợi, Từ Ngôn đẩy cửa phòng ra, trong phòng có ánh nến, đáng tiếc ở bên ngoài cái gì cũng thấy không rõ.

Bước chân không có đi ra, mà là do dự, cũng như người xa quê trở lại quê hương bồi hồi ở bên ngoài nhà cửa, sợ đi vào, thấy không còn là song thân, mà là bài vị lạnh như băng.

- Đi thôi, lão nhân gia đã chờ ngươi rất lâu.

Trên mặt Đạo tử nở nụ cười ấm áp dào dạt, hắn biết, người thần hồn của lão nhân gia đang chờ đợi, đã đến.

Bước chân bước ra, tâm thần Từ Ngôn phập phồng không chừng, rốt cục bước vào trong nhà tranh, giống như bước vào Thừa Vân Quan đã lâu chưa vê.

Sau lưng, cửa phòng chậm rãi đóng kín. ...

- Sư phụ! Ta đã trở vê! Ta đi vào trong sông bắt được một con cá lớn, nhất định rất ngon. Tiểu đạo sĩ cõng cái sọt, lanh lợi bước vào đạo quán, bên trong đạo quan cũ nát, có một lão đạo sĩ từ đầu đến cuối hiện ra ý cười hòa ái trên mặt đứng đấy.

Một năm kia, tiểu đạo sĩ chỉ có sáu tuổi, tuổi thơ của hắn mặc dù kham khổ, lại hết sức khoái hoạt, bởi vì hắn có người nhà, có lão đạo sĩ thủ hộ.

Hắn có thể không buồn không lo chơi đùa, hắn cũng không biết sinh cơ của mình thời khắc đều ở vào bên trong giai đoạn nguy hiểm nhất, là lão đạo sĩ lấy tiêu hao thọ nguyên của mình làm cái giá mới khiến cho hắn sống tiếp được.

Hắn cũng không biết, là lão đạo sĩ chờ đợi để hắn có được một phần tuổi thơ mỹ mãn, cho dù không có cha mẹ. ...

- Ta sẽ trở vê! Các ngươi giết hết thân nhân ta, ta sẽ đích thân giết chết các ngươi.

Một đời kia, thiếu niên sáu tuổi nho nhỏ, tuổi thơ của hắn vừa mới bắt đầu liền bị tai nạn đột nhiên xuất hiện tàn nhẫn cắt đứt.

Lời nói như vậy không để lại dấu vết, Ngôn gia lại không còn người sống, phủ đệ vốn nên tiếng cười huyên náo, biến thành màu máu đầy đất, Ngôn Thông là người duy nhất sống sót, trở thành một con sói đơn độc lưu lạc thiên nhai.

Trong lòng chứa đầy cừu hận.

Cho dù trở thành tu sĩ, trái tim máu lạnh kia vẫn bị cái ác bao vây như cũ, nhìn không thấy nửa phần thiện niệm. ...

- Ta trở về, Đông Châu không còn tà tu, chín trăm bảy mươi ba đầu người, chồng chất trên đường dài bên ngoài Đạo phủ.

Thanh niên một thân cẩm bào, có được năng lực phi thiên độn địa, hắn là Đạo phủ Đại sư huynh, cũng là Ngôn Thông đổi tên thành Ngôn Thông Thiên, hắn muốn thủ đoạn thiết huyết đúc thành uy nghiêm của Đạo phủ, .

Thế nhưng vì sao bên trong đám tà tu kia có xen lẫn một chút oan hồn?

Tiếng hỏi thăm đến từ lão giả để Ngôn Thông Thiên trâm mặc, sau một hồi mới trả lời:

- Gần son thì đỏ, gần mực thì đen, cắt cỏ thì cần trừ tận gốc, đây là thủ đoạn của ta, nếu như sư tôn không thích, có thể đuổi ta ra khỏi Đạo phủ, Ngôn Thông Thiên sẽ không trách sư tôn, càng sẽ không sinh lòng hận ý, ta nói được thì làm được.

- Người gần đỏ, chưa hẳn đỏ, người gần mực, cũng chưa chắc đen, lòng người mặc dù hiểm ác, lại có chuyện độ hóa, lãng tử hồi đầu, vì sao lại muốn trảm thảo trừ căn đâu.

Lão đạo sĩ cũng không trách móc, mà nói ra thứ mình cảm ngộ nhiều năm, hắn cho rằng dù đệ tử hiện tại không hiểu những đạo lý này, về sau cũng sẽ hiểu rõ.

- Có lẽ gần đỏ không đỏ, gần mực không đen, nhưng nếu không trừ cỏ tận gốc, nhất định sẽ mọc lại, cho đến trưởng thành hoang dã, chỉ cân một đốm lửa đã có thể hình thành một đám cháy lớn.

- Ta thân là đại đệ tử của Đạo phủ, lấy thủ đoạn thiết huyết bảo vệ vinh quang của Đạo phủ, không có sail Cả đời này của Ngôn Thông Thiên có thể vặn vẹo rất nhiều đạo lý, cũng có thể ủy khúc cầu toàn, duy chỉ có đạo lý trảm thảo trừ căn, ta sẽ thờ phụng cả đời.

- Bởi vì ta trước kia chính là cây cỏ hoang! Ngay lúc Ngôn gia bị phá diệt, bọn hắn không thể giết chết ta, cho nên hết thảy bọn hắn đã bị ta diệt sát. Ngẫm lại chuyện này, ta sẽ không cho phép còn có cỏ hoang như ta tồn tại, nếu có, vậy thì cần nhổ sạch tận gốc.

- Nếu sư tôn cảm thấy thủ đoạn của ta tàn nhẫn, về sau nếu có cơ hội, ta sẽ tìm một vị đệ tử trời sinh thiện tâm đến tọa trấn Đạo phủ cho ngài, như thế thì lão nhân gia ngài sẽ không lại làm khó.

Tính tình biệt lập, thủ đoạn tàn khốc, thân là đại đệ tử của Đạo phủ, Ngôn Thông Thiên tôn tại càng giống một loại dị loại, Đạo phủ cũng bởi vậy bịt kín tâng một đao quang huyết ảnh nhàn nhạt.

Đạo sĩ già nua, cũng không phải chân thân, hắn chỉ là một phần phân hồn còn sót lại ở nhân gian, mà đạo phân hồn này cũng càng ngày càng suy yếu ở trong năm tháng vô tận.

Nhưng hắn còn có chấp niệm chưa tiêu đi, hắn không muốn nhìn thấy dưới phần lạnh lùng cùng tàn khốc bề ngoài của đệ tử kia thật ra lại là một trái tim đầy bi thương.

Thế là lão giả tang thương đưa mắt nhìn bóng lưng đang đi xa kia thốt ra nguyện Vọng sau cùng.

- Nhân sinh hoặc dài, hoặc ngắn, nhân chỉ sơ, nguyên lai cần chỉ có ấm áp, hi vọng tất cả hài đồng trong thiên hạ đều có một phần tuổi thơ hoàn chỉnh tốt đẹp... Đã thu ngươi làm đồ đệ, vi sư sẽ trả lại cho ngươi một phần tuổi thơ tận lực hoàn chỉnh.......

Một năm kia trời đen đất tối, cường giả ngã xuống trên tầng tám trời, lão giả trong túp lều mở ra hai mắt nhiều năm chưa từng mở ra.

Một tiếng khẽ than phát ra từ trong miệng lão giả.

Một đạo ánh sáng lung linh xông ra từ đỉnh đầu lão giả.

Một bàn tay to mò lên từ trong nước sông băng giá.

Một khoảng thời gian bắt đầu từ trong tiểu trấn an bình.

Một trận nhân quả được Từ Ngôn hiểu ra ngay một khắc đẩy ra cửa gỗ.

Một giọt nước mắt trong suốt, từ tiền thế rơi vào kiếp này...
Bình Luận (0)
Comment