Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1745 - Chương 1745: Trùng Phùng (Thượng)

Chương 1745: Trùng phùng (thượng) Chương 1745: Trùng phùng (thượng)Chương 1745: Trùng phùng (thượng)

Bài trí bên trong nhà cỏ rất đơn giản.

Trên giường cỏ có phủ thêm chiếu rơm, trên bàn gỗ có một ngọn đèn, lão giả không nhúc nhích ngồi trên chiếc ghế, cũng như ngọn lửa trước mặt.

Xúm lại ở xung quanh bên cạnh lão giả là bảy mươi hai trang Đạo Quyển cổ xưa, trên đó khắc chữ viết mơ hồ, giống như bảy mươi hai ngọn đèn đang phát sáng, chiếu sáng phân thần của Đạo Chủ.

- Sư phụ, ta đã trở vê.

Đi đến đối diện bàn gỗ, Từ Ngôn dập đầu bái kiến, lão giả đối diện tên là Từ Đạo Viễn, là sư phụ của hắn, thân nhân duy nhất của hắn.

Đi vào căn nhà gỗ này giống như đi vào ký ức bị phủ bụi.

Từ Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác kỳ dị là nằm mơ giữa ban ngày, hắn có thể nhìn thấy Ngôn Thông Thiên uy vũ bá khí, cũng có thể nhìn thấy thiếu niên Ngôn Thông tàn nhẫn cô độc, càng có thể nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ tuổi chạy tới chạy lui vây quanh lão đạo sĩ ở trong đạo quán.

Nguyên lai, lão đạo sĩ vì đệ tử là mình, lấy đạo thần hồn vốn đã ảm đạm này đưa vào Hỗn Nguyên bình, chỉ vì muốn cho đệ tử một đoạn tuổi thơ không có màu máu.

- Không phải sư phụ kéo dài tính mạng cho ta, mà là sư phụ lấy Tịch Vân Quyết độ mệnh cho ta, Hắc Bạch Vô Thường kia rõ ràng vì ta mà đến, đệ tử cám ơn ân dưỡng dục của sư phụ.

Cúi đầu, Từ Ngôn lấy đầu đụng đất, hắn có lẽ không có thiện niệm, nhưng cảm giác lại có tình, nhất là tình cảm thân tình bị hắn coi như trân bảo quý giá nhất này.

- Sư phụ vì độ hóa Ngôn Thông Thiên, không tiếc hao phí nguyên thần sau cùng trốn vào Hỗn Nguyên bình, đệ tử không phải Ngôn Thông Thiên hoàn chỉnh, đệ tử lại có thể thay thế Ngôn Thông Thiên cám ơn ân tình dạy bảo của sư phụ.

Hai bái, Từ Ngôn không có ngẩng đầu, đôi mắt lóe ra nước mắt, hắn là ác niệm, cũng là một phần thần hồn truyền thừa của Ngôn Thông Thiên.

- Sư phụ, không có Thừa Vân Quan, ta nhớ người lắm...

Ba bái, giọng nói của Từ Ngôn trở nên run rẩy, từ biệt trăm năm, lại gặp nhau, cảnh còn người mất, không biết còn có thể gặp nhau bao lâu.

Sau ba lạy, Từ Ngôn có thể cảm nhận được có một ánh mắt ôn hòa trông lại, ngẩng đầu nhìn, lão đạo sĩ càng ngày càng ảm đạm quả nhiên mở mắt ra, đang hòa ái nhìn hắn.

- Sư phụ, người biết không, những đạo nhân hại người đều bị ta giết chết, ngay cả quốc sư của Thái Thanh giáo cũng đều bị diệt trừ, nguyên lai quốc sư đến từ núi tuyết, mà chủ nhân của núi tuyết lại là Ma Đế tên kia biến thành.

Đứng người lên, Từ Ngôn mỉm cười, ngồi ở đối diện lão đạo sĩ, hắn biết lão đạo sĩ có thể nghe thấy tiếng nói của hắn, thế là chậm rãi giảng thuật.

- Về sau ta quen biết Hồng Nguyệt, chúng ta là một đôi oan gia hoan hỉ, ta là Thái Bảo của Quỷ Vương môn, nàng là con gái khuê tú của Bàng gia, có lẽ là thiên ý, chúng ta làm vợ chồng giả, vê sau, lại trở thành vợ chồng thật.

- Còn có Đại Tề cùng Đại Phổ, hai nước sẽ không còn có chinh chiến, tông môn phía sau hai nước đều xem ta là cao nhất.

- Nguyên lai Thiên Bắc là thiên hạ của Yêu tộc, ta nhận ra một vị Phong bà bà, phu quân của nàng vì bảo hộ nàng, mệt chết ở trên trời.

- Về sau kiếp nạn tới, có quái vật leo ra ngoài từ bên dưới núi tuyết, ta thả ra Hắc Long tại Linh Thủy thành, nguyên lai ta cũng là quái vật.

- Ma Đế hồn biến thành huyết ảnh, hắn muốn giết ta, ta ngăn không được, là Hồng Nguyệt giúp ta đỡ được hẳn nguy cơ phải chết, nàng và tàn hồn của Ma Đế cùng nhau tiêu tán ở Tình Châu.

- Cuối cùng ta hao phí thời gian trăm năm, tìm được điểm cuối cùng của thế giới, dọc theo Thần Mộc leo ra ngoài thiên ngoại, mới biết được thiên ngoại mới thật sự là thế giới. Kể lại những chuyện sau khi rời đi Thừa Vân Quan, Từ Ngôn khi thì thoải mái, khi thì bi thương, khi thì phẫn nộ, khi thì bàng hoàng, mà lão đạo sĩ chỉ yên lặng nghe, nhìn, và cười.

- Chờ ta leo ra thiên ngoại, lại bị thiên địa phong ấn, ta từng mắng trời trách đất, thế nhưng vô dụng, thế là có tu vi Nguyên Anh, những chỉ có thể thi triển ra thủ đoạn của Trúc Cơ.

- Khi ở Lâm Uyên đảo, ta gặp được tu sĩ bên trong vùng thế giới này, nguyên lai những người này cũng có sướng vui giận buồn, cũng có thiện ác có những cảm xúc khác, ta kết bằng hữu thứ nhất, bằng hữu thứ hai, cho đến rất nhiều bằng hữu.

- Khi chui vào biển lớn, ta phát hiện xương thú Hóa Vũ rất lớn, khi đó ta bắt đầu hoài nghỉ uy năng cùng cấp bậc chân chính của Hỗn Nguyên bình, về sau, ta rời đi hải đảo, đi tới Tây Châu vực.

- Đến Tây Châu thì bắt đầu không may, sư phụ ngươi biết không, trong Tình Châu có một tên gia hỏa, thế mà trời sinh vận rủi, hết lần này tới lần khác còn có thể không chết ở bên trong vận rủi, tất cả những chuyện không may mà ta trải qua ở Tây Châu đều do hắn ban tặng, bởi vì hắn đang ở trong bình ra không được.

- Ta lại thành tên xui xẻo hứng chịu vận rủi.

- Cũng may gia hỏa kia là một tên hung thần ác sát, vì phi thiên mà ngay cả mạng đều không để ý, chờ hắn rời đi Hỗn Nguyên bình, vận rủi của ta mới xem như mất đi, đoạn thời gian kia thật thảm, ta từng một lần cho rằng mình là hóa thân của vận rủi, quỷ xui xẻo chuyển thế.

Nói đến những chuyện xui xẻo mà mình đã trải qua, Từ Ngôn nở nụ cười khổ.

- Vì cứu ra bạn cũ theo ta cùng nhau rời đi Tình Châu, ta tham gia Thiên Anh lôi, gặp được Ma Đế trùng sinh ở Chân Võ giới, gặp Ma Vương hồn, cuối cùng đến Lâm Lang đảo.

- Ta có thể nằm mơ nhìn thấy chuyện cũ của Ngôn Thông Thiên, ta đi lên trên đảo đốt sáng được hồn đăng của Ngôn Thông Thiên, lão bộc trên đảo cam nguyện hóa thành Kiếm Hồn đi theo ở bên cạnh ta, ta từ đầu đến cuối cho rằng ta chính là Ngôn Thông Thiên chuyển thế.

- Thế nhưng về sau ta mới biết được, bên trong thần hồn của ta không chỉ có ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, còn có dương linh của Thiên Ất mộc, ta là thể tổng hợp của tàn hồn Tán Tiên cùng Thần Mộc dương linh, ta không biết ta là người, hay là yêu, hay là ma, hoặc là quái vật...

Nói nói, Từ Ngôn cúi đầu, trong mắt tràn đầy mê mang.

Lời tự hỏi này, từ đầu đến cuối tồn tại ở trong đáy lòng của hắn, chỉ là bị hắn áp chế, không muốn tuỳ tiện nhớ tới, bây giờ gặp được thân nhân của mình, cảm giác bối rối khi không biết mình đến tột cùng là gì để Từ Ngôn nhiều năm nghỉ hoặc, rốt cục bị hắn nói ra.

Một khi tìm kiếm ra phần mê mang từ đáy lòng, cần phải đạt được đáp án mới thôi, nếu không Từ Ngôn lại bởi vậy đắm chìm bên trong tự hỏi thật sâu, không cách nào tự kêm chế, tâm cảnh sẽ xuất hiện vết rách.

Mình rốt cuộc là cái gì ?

Ac niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên trung sinh kèm theo Thân Mộc dương linh?

Hay là Tán Tiên trùng sinh có thêm Mộc linh?

Từ Ngôn không cho rằng mình là Ngôn Thông Thiên hoàn chỉnh, càng không cho rằng mình là Mộc linh hoàn chỉnh, cảm giác xoắn xuýt về thân thế này để hắn một khi nhớ tới sẽ lâm vào vòng xoáy xoắn xuýt, cắt không đứt, ngay càng loạn.

Thời gian dần trôi qua, Từ Ngôn lấy hai tay ôm đầu, hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt, giống như nguyên thần của mình bị chia ra làm hai.

Một là thân ảnh cao lớn tràn đầy khí tức tà ác, lạnh lùng mà vô tình.

Một cái khác là linh thể ngưng thực người khoác Mộc linh chiến y, sinh cơ đang cuộn trào.

- Ta đến tột cùng là cái gì... Sư phụ, nói cho ta, ta đến tột cùng là ail

Từ Ngôn mê mang, muốn tìm kiếm đáp án, thân thế của hắn quá mức quái dị, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đến tột cùng có tính là Nhân tộc hay không, thế là hỏi lão đạo sĩ vê nghi hoặc ám ảnh mình nhiều năm.

Từ Ngôn muốn được lão đạo sĩ giải đáp, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có lão đạo sĩ mới có thể giải thích Từ Ngôn hắn đến tột cùng thuộc về cái gì.

Có lẽ không cần giải thích, thứ Từ Ngôn cần... Chỉ là một câu khẳng định.

Nhưng sự hi vọng này lại theo âm thanh già nua vang lên mà lụi tàn.

- Ngươi, là ai... ?

Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt Từ Ngôn tràn đầy kinh ngạc cùng không hiểu.

Hắn không nghĩ ra vì sao lão đạo sĩ sẽ hỏi ra loại vấn đề này, từ biệt mấy trăm năm, chẳng lẽ lão đạo sĩ đã không nhận ra mình?

Bên trong sự kinh ngạc, Từ Ngôn bật thốt lên đáp:

- Sư phụ, là ta đây! Ta là Từ Ngôn! Ta là Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm, chẳng lẽ quên luôn cái tên này rồi sao? Vẫn là ngài ban cho chol

Bên trong sự lo lắng kể ra thân phận của mình, Từ Ngôn lại thấy được ý cười trên mặt lão đạo sĩ.

Lần này, trong tươi cười của lão đạo sĩ tràn đầy cơ trí, giống như một vị lão giả khám phá ra hết thảy.

Một nháy mắt này, Từ Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, thế là hắn cũng cười, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy, ta là Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm, ta chính là ta, duy nhất trong thiên địa.
Bình Luận (0)
Comment