Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1746 - Chương 1746: Trùng Phùng (Hạ)

Chương 1746: Trùng phùng (hạ) Chương 1746: Trùng phùng (hạ)Chương 1746: Trùng phùng (hạ)

Mê mang về thân thế đã tan thành mây khói từ sau một câu hỏi thăm của lão đạo sĩ.

Trong lòng Từ Ngôn tràn đầy thoải mái cùng cảm kích.

Hắn không phải Ngôn Thông Thiên, cũng không phải dương linh của Thiên Ất mộc, hắn chính là Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm.

Duy nhất bên trong thiên địa.

Tương tự, lại không giống nhau.

Khúc mắc đã được cởi ra, khí tức của Từ Ngôn theo đó dần dần thay đổi.

Tâm cảnh viên mãn, để hắn lý giải càng sâu về Hóa Thần cảnh.

Nếu tu luyện, bên trong một giáp (60 năm) Từ Ngôn có nắm chắc tăng tu vi lên tới Hóa Thần đỉnh phong.

- Cám ơn sư phụ dạy bảo, ta đã hiểu.

Từ Ngôn mỉm cười lần nữa bái tạ, hắn không còn là tiểu đạo sĩ bướng bỉnh, mà là cường giả Hóa Thần, tuổi tác càng lớn, kính trọng lão đạo sĩ càng sâu.

Lão đạo sĩ không có ở mở miệng, mà chỉ ngậm ý cười, nhẹ gật đầu, sau đó đem ánh mắt già nua nhìn về phía đỉnh đầu, ba động toàn thân trở nên như có như không.

Một câu mà thôi, giống như hao hết toàn bộ lực lượng của vị lão giả này, thân ảnh vốn ảm đạm trở nên càng ngày càng không ánh sáng, cảm giác không ra nửa điểm sinh cơ.

- Sư phụ, bên trong máu của ta có lực lượng sinh cơ, có tác dụng chữa thương rất tốt, ta giúp người vững chắc đạo nguyên thần này, bên trong nguyên thần của ta còn có lực lượng sinh cơ mạnh hơn, Thiên Ất Thần Mộc chỉ linh, nhất định có thể bảo trụ được đạo nguyên thần này của sư phụ.

Từ Ngôn không muốn lại một lần nữa mất đi lão đạo sĩ, cho dù là một phân thân, một đạo nguyên thần. Lão giả lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn qua mái vòm trên nhà gỗ, trên xà nhà cổ xưa, một tia bụi bặm bay xuống.

Từ Ngôn không rõ vì sao lão đạo sĩ không cần hắn cứu trợ, vận dụng toàn lực hẳn là cứu lại được đạo nguyên thần này của sư phụ, kém nhất để lão đạo sĩ dừng lại ở Nhân Gian giới thêm chút năm tháng.

- Sư phụ muốn đưa đạo nguyên thần này về tiên thiên? Nếu là như vậy, Chỉ Kiếm không ngăn cản.

Suy nghĩ lão đạo sĩ chính là chân thân Chân Tiên, Từ Ngôn giật mình.

Lấy thủ đoạn của Chân Tiên, mất đi một đạo nguyên thần mặc dù không tính là gì, nếu như có thể thu hồi đạo nguyên thần này, chắc hẳn tu vi bản thân sẽ càng mạnh thêm mấy phần.

Từ Ngôn cũng không hiểu rõ tiên giới, hắn chỉ có thể đại khái suy đoán dụng ý của lão đạo sĩ khi muốn thu về đạo nguyên thần này.

- Một ngày nào đó, ta sẽ đi tìm sư phụ, thầy trò chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ tại tiên giới.

Nắm chặt song quyền, Từ Ngôn ngưng giọng nói, lão đạo sĩ đã muốn đi, hắn không cách nào ngăn cản, nhưng chỉ cần khắc khổ tu luyện, Từ Ngôn tự nhận lấy chăm chỉ cùng thiên phú của mình, hẳn là cũng có cơ hội bay ra cửu thiên, phi thăng tiên giới.

Đến lúc đó, có thể đoàn tụ cùng lão đạo sĩ chân chính, đoàn tụ tại tiên giới, vĩnh sinh ở tiên thiên.

Tưởng tượng đến việc sẽ nhìn thấy Tiên giới thần kỳ, Từ Ngôn không khỏi hiện ra một cỗ hướng tới, lúc này, lão đạo sĩ đang nhìn trời dời ánh mắt xuống, rơi vào trên người đệ tử của mình.

Căn dặn sau cùng, thiếu đi hòa ái, nhiêu hơn là ngưng trọng, lão đạo sĩ giống như đamh dùng hết toàn bộ khí lực, nói một câu khiến Từ Ngôn nghi ngờ không thôi.

- Tiên, không phải tiên.

Một câu nói, toàn thân lão đạo sĩ bỗng nhiên trở nên vô cùng ảm đạm, thật giống như một người bị đào đi tất cả máu thịt, thành một bộ xương khô.

- Trời, không phải trời.

Lão đạo sĩ ảm đạm không thôi lân nữa mỉm cười, bên trên bảy mươi hai trang Đạo Quyển trôi nổi bên người loé lên hào quang kinh người, từng tờ Đạo Quyển phát ra khí tức bàng bạc, giống như đang đối kháng với lực lượng nào đó từ bên ngoài.

- Ta...

Nhìn Từ Ngôn thật sâu, bên trong ý cười của lão giả, giống như cất giấu một loại bi ý, nói:

- Không phải ta.

Ông!!!!IIIII

Khi Từ Ngôn vừa nghe được mấy chữ sau cùng 'Ta không phải ta, mái nhà tranh bỗng nhiên bị lực lượng vô danh nghiền nát, tinh quang rơi xuống, nguyên thần lão đạo sĩ vốn ảm đạm bị bóp méo bên trong tinh quang, khóe miệng vặn vẹo ngay cả mỉm cười đều trở nên quỷ dị, sau một khắc vô thanh vô tức tiêu tán thành mây khói.

- Sư phụ!

Từ Ngôn kinh hãi, bước ra một bước vọt vào bên trong tinh quang, ngửa đầu nhìn lại, thiên khung trong màn đêm chỉ có trăng sáng sao thưa.

Lão đạo sĩ tiêu tán, có lẽ đã được quyết định từ lâu, nhưng thời cơ tiêu tán để Từ Ngôn cảm thấy kinh ngạc, nhất là mấy câu sau cùng, Từ Ngôn nghe được chỉ ở mặt chữ bề ngoài, nửa hiểu nửa không.

- Chẳng lẽ nguyên thần phân thân bị bản thể thu hồi tiên giới rồi? Nếu không không nên có tỉnh quang rơi xuống chứ.

- Lời sư phụ nói cuối cùng đến tột cùng là có ý gì? Cho ta lời khuyên bảo. Hay là người tự nói?

- Tiên không phải tiên, trời không phải trời, ta không phải ta...

Thời gian dần trôi qua, Từ Ngôn cảm thấy phía sau lưng có chút phát lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu là trăng sáng như câu, lại tựa như khóe miệng đang nở một nụ cười quỷ quyệt.

- Chẳng lẽ sư phụ không thành tiên... Không có khả năng! Đạo Chủ sớm đã phi thăng vạn năm, sau khi sư phụ phi thăng mới có trời sinh chín màu, trời thành chín tầng, bản thể của sư phụ nhất định ở tiên giới.

Từ Ngôn trố mắt, não hải trống rỗng, hắn không nghĩ ra sư phụ lưu lại mấy câu đến tột cùng là ám chỉ cái gì, hay là căn dặn, đạo tinh quang kia là tiếp dẫn, hay là phá hủy.

- Thế nào! Sư tôn đâu?

Đạo tử ở ngoài cửa nghe được động tĩnh, đẩy cửa đi ra, vừa nhìn thấy nóc nhà cùng lão đạo sĩ biến mất, cũng sững sờ tại chỗ.

- Tiên, không phải tiên, trời, không phải trời, ta, không phải ta... Sư phụ chỉ để lại câu nói này, sau đó tiêu tán ở bên trong tinh quang...

Sau một lúc lâu, Từ Ngôn tự lẩm bẩm nói, đầy mắt đầy nghi hoặc.

Nghe được lời Từ Ngôn, Đạo tử bỗng nhiên thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu vai Từ Ngôn, nói:

- Chúng ta há có thể thấu hiểu được sư tôn, đừng quên sư tôn là Chân Tiên chỉ thể, câu tiên không phải tiên kia có thể nói là tiên không phải tiên, mà là thần, trời không phải trời, có khả năng chỉ là thương cùng vũ, về phần ta không phải ta, hẳn là sư tôn đạt được đại tự tại, tu thành tiêu dao thân, đã hóa thân ngàn vạn, không chân ngã, lại chân ngã ở khắp nơi.

Đạo tử giải thích, nghĩ lại cũng không phải không có đạo lý, thế nhưng Từ Ngôn luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

- Tỉnh quang kia, thật là lực lượng tiếp dẫn.

Bên trong tự nói, Từ Ngôn nhìn nóc nhà biến mất một chút, lông mày nhíu chặt, lấy tay bắt lấy một tờ Đạo Quyển.

Bảy mươi hai trang Đạo Quyển ảm đạm không ánh sáng, giống như lá rụng phiêu phù ở giữa không trung, không có khí tức linh động như trước đó, chữ viết trên đó cũng biến thành càng ngày càng mơ hồ. - Khí tức của Đạo Quyển trở nên yếu đi, sư phụ người sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn chứ, nếu như là lực lượng tiếp dẫn, tại sao lại phá hủy nóc nhà, ma diệt khí tức của Đạo Quyển?

Trâm ngâm nửa ngày, Từ Ngôn nói ra nghi hoặc của mình.

Đạo tử nghĩ nghĩ, giải thích nói:

- Chúng ta cũng chưa gặp qua lực lượng tiếp dẫn chân chính, có khả năng bản thân loại lực lượng này đã mang theo uy năng phá hủy, có lẽ lực lượng tiếp dẫn sẽ hình thành một loại thông đạo, bất kỳ chướng ngại gì bên trong thông đạo này đều sẽ bị thanh trừ, thật ra lấy tu vi của ngươi ta, ở chỗ này suy đoán căn bản là người mù sờ voi, trừ phi một ngày chúng ta cũng có tu vi viên mãn, sắp phi thăng.

- Độ Kiếp đỉnh phong, chẳng lẽ cũng không cảm giác được thời cơ phi thăng?

Từ Ngôn lại hỏi.

- Không cảm giác được, từ khi trời sinh chín màu, không ai có thể cảm nhận được tiên giới triệu hoán, sư huynh cũng giống vậy, cho nên những cường giả Tán Tiên kia mới có thể thăm dò cửu thiên, tranh làm người Bổ Thiên (vá trời).

Từ Ngôn nhẹ gật đầu, chỉ là lông mày không giương, mấy câu lão đạo sĩ lưu lại trước khi tiêu tán giống như gai sắc đâm vào trong lòng của hắn.

Đã đoán không được chân tướng, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Chỉnh lý suy nghĩ, Từ Ngôn thở ra một hơi thật dài, hai mắt nhìn về phía bầu trời đêm trở nên trở nên thâm thuý.

Trăng khuyết như câu, phản chiếu trong đáy mắt Từ Ngôn, chẳng biết tại sao Từ Ngôn luôn cảm thấy mặt trăng hôm nay không giống bình thường cho lắm, giống như một con mắt trông lại từ phía sau thiên khung.
Bình Luận (0)
Comment