Chương 1747: Bảy mươi hai trang Đạo Quyển
Chương 1747: Bảy mươi hai trang Đạo QuyểnChương 1747: Bảy mươi hai trang Đạo Quyển
Trăng như ánh mắt, cảm giác khác thường như thế cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện ở trong lòng Từ Ngôn.
Lần trước cảm giác được mặt trăng như mắt là thời điểm diệt sát Chung Ly Bất Nhị trên Thiên Anh lôi.
Nếu như ánh trăng là đôi mắt, như vậy con mắt này, chỉ có thể thuộc về thiên đạo...
- Nếu Độ Kiếp đỉnh phong đều không cảm giác được thời cơ phi thăng, những Tán Tiên kia lại như thế nào nghênh tiếp tiên kiếp, trời sinh Chín màu, sẽ có người che trời của Chân Võ giới hay không.
Từ Ngôn nhìn qua bầu trời đêm, nói nhỏ ra ý nghĩ cổ quái này, Đạo tử nghe được kinh ngạc không thôi.
- Thiên địa vô hạn, người nào có thể có năng lực che trời, chớ loạn tưởng, sư tôn tiêu tán không phải tiêu vong, chúng ta không nên đau khổ, mà nên cao hứng vì lão nhân gia mới đúng, thiếu đi ràng buộc của Nhân Gian giới, sư tôn lão nhân gia ông ta nhất định sẽ thành tựu đại tự tại, tiêu dao thân chân chính.
Đạo tử vỗ võ bả vai Từ Ngôn an ủi.
- Tự tại, tiêu dao... Có lẽ vậy.
Nhìn qua thiên khung đen nhánh thật lâu không nói gì, thẳng đến phương đông xuất hiện tia sáng trắng, Từ Ngôn mới giãn ra lông mày.
Ánh nắng xuất hiện, Đạo phủ bừa bộn cũng biến thành ấm áp đi mấy phần.
Chẳng biết tại sao, Từ Ngôn cảm thấy mình buông lỏng giống như có chỗ liên quan đến trăng sáng đã ẩn vào chỗ sâu trong thiên khung.
Lắc đầu, tản ra suy nghĩ lung tung không thiết thực, Từ Ngôn lấy ra chút vật liệu Mộc hệ, tự mình động thủ tu bổ lại nóc nhà tranh, Đạo tử ở một bên hỗ trợ.
Căn tổ sư đường này mặc dù rỗng tuếch, lại là địa phương lão đạo sĩ ở qua, chỉ cần Đạo phủ tồn tại, tổ sư đường nhất định phải tồn tại. Tu bổ xong nóc nhà, Đạo tử thu nạp bảy mươi hai trang Đạo Quyển cùng một chỗ, đưa cho Từ Ngôn, nói:
- Truyền thừa của sư tôn chính là bảy mươi hai trang Đạo Quyển này, là chân kinh của Đạo môn ta, phía trên ghi lại cảm ngộ một đời của sư tôn, nếu phỏng đoán thông thấu, có thể tìm tòi đại đạo.
Truyền thừa của Đạo Chủ, tự nhiên muốn giao cho đệ tử chân chính, nhưng Từ Ngôn lại lắc đầu.
- Đạo Quyển hẳn là nên lưu lại ở Đạo phủ, lưu ở bên trong toà tổ sư đường này.
Từ Ngôn đã có được Tiên Thiên Linh Bảo Hỗn Nguyên bình, Đạo phủ lại đang ở thời điểm suy yếu, lưu Đạo Quyển lại Đạo phủ, lưu cho Đạo tử mới vật tận kỳ dụng (*).
(* Tận dụng hết tác dụng của vật)
- Yên tâm, Tứ Vương đã trừ, Đạo phủ rất nhanh sẽ trở lên cường đại.
Đạo tử cho rằng Từ Ngôn lo lắng cảnh giới cường giả Độ Kiếp như hắn rơi xuống, cười nói:
- Ta cũng sẽ rất nhanh mạnh lên, đừng nhìn cảnh giới rơi xuống, bằng vào năng lực của ta, sớm muộn gì cũng sẽ một lần nữa bước vào cánh cửa Độ Kiếp, nói không chừng còn nhanh hơn ngươi.
- Thiên phú của Đạo tử tự nhiên không ai bằng, thật ra ta sợ người mang trọng bảo, lại rước lấy cường địch của Ma tộc, phải biết là cừu gia trong Nhân tộc của ta đã đủ nhiều.
Từ Ngôn cười giả dối, Đạo tử nghe được đầu tiên là sững sờ, tiếp đó hai người đồng thời nở nụ cười.
Lúc trước Tứ Vương chính là vì Đạo Quyển mới tấn công Đạo phủ, Từ Ngôn dùng cường địch Ma tộc tạo ra trò đùa, Đạo tử cũng sẽ không để ý, thế nhưng chỉ cười cười, vẻ mặt của Đạo Tử bỗng nhiên biến đổi.
- Cảnh giới rơi xuống!
Nghe Đạo tử kinh hô, Từ Ngôn không hiểu thấu, hỏi: - Cảnh giới gì rơi xuống? Cảnh giới của ngươi đã sớm rơi xuống, không cần hiện tại còn hô to như thế chứ?
- Không phải ta, là Đạo Quyển.
Đạo tử vội vàng trải rộng ra bảy mươi hai trang Đạo Quyển trong tay, trong khi vận chuyển linh lực, bên trên Đạo Quyển lập tức tản mát ra tia sáng bóng nhàn nhạt, khí tức mặc dù không yếu, nhưng lại xa xa không đạt đến trình độ Tiên Thiên Linh Bảo.
- Chỉ có khí tức linh bảo, chẳng lẽ bảy mươi hai trang Đạo Quyển lúc đầu đã không có đạt tới trình độ tiên thiên?
Từ Ngôn rất không hiểu.
- Không, Đạo Quyển là Tiên Thiên Linh Bảo, một tờ đơn độc đều có trình độ linh bảo, bảy mươi hai trang hợp nhất, tuyệt đối có khí tức Tiên Thiên Linh Bảo, làm sao cảnh giới bây giờ lại rớt xuống?
Thần sắc của Đạo tử trở nên hoảng sợ, Đạo Quyển ở tổ sư đường, không ai động, lại không người có thể động, sau năm trăm năm, cấp bậc thay đổi.
- Có phải hao hết uy năng, vì phong ấn lại phân thân nguyên thần của sư phụ hay không?
Từ Ngôn cũng cảm thấy kinh ngạc.
- Không có khả năng! Nguyên thần của sư tôn có thể tồn tại ở nhân gian vạn năm mà không tiêu tan, đích thật là công lao của bảy mươi hai trang Đạo Quyển, nhưng Tiên Thiên Linh Bảo không nên rơi xuống cảnh giới, nếu như hao hết uy năng, nguyên thần của sư tôn cũng sẽ giải tán, Linh Bảo rơi xuống cảnh giới là vì chịu trọng thương, ta nhớ rõ, năm trăm năm trước Đạo Quyển còn lông tóc không tổn hao gì, làm sao năm trăm năm sau lại thành linh bảo?
Mặt mũi Đạo tử tràn đầy không thể tin.
Đưa tay thôi động Đạo Quyển đến cực hạn, phát hiện chỉ còn lại uy năng của pháp bảo cực phẩm, hắn lập tức lảo đảo mấy bước, suýt nữa té ngã.
Đạo Quyển là truyền thừa quan trọng nhất của Đạo phủ, Khúc Cửu Ca không tiếc bỏ qua bản thể thậm chí nguyên thần để trấn áp bốn đại Ma Vương, chính là vì bảo trụ phần truyền thừa này, bây giờ Khúc Cửu Ca hắn sống lại, thế nhưng Đạo Quyển lại thành linh bảo, tin tức này không thua gì tin dữ, khiến Đạo tử trợn mắt hốc mồm.
- Đạo Quyển, đang đối kháng với lực lượng tiếp dẫn, cho nên mới rơi xuống cảnh giới.
Anh mắt Từ Ngôn cũng đang ngốc nghếch, nhưng hắn khác Đạo tử, hắn suy nghĩ là đạo lực lượng kỳ dị từ phía trên mà xuống trước kia.
Là cỗ lực lượng kia tiếp dẫn nguyên thần lão đạo sĩ lưu lại.
Hoặc là nói, là cỗ lực lượng kia hủy diệt nguyên thần lão đạo sĩ lưu lại.
- Lực lượng tiếp dẫn, ngay cả Linh Bảo đều coi là chướng ngại, ngoại trừ nóc nhà, thế mà ngay cả Đạo Quyển...
Đạo tử lúc này đau lòng nhức óc, Tiên Thiên Linh Bảo thành linh bảo, đổi thành ai cũng đáng tiếc không thôi.
Thật ra Từ Ngôn cũng không đồng ý chân tướng mà Đạo tử cho rằng đúng, hắn càng thấy Đạo Quyển chống cự lại lực lượng gọi là tiếp dẫn kia, mà cỗ lực lượng tiếp dẫn kia liền tiến đến ngay khi lão đạo sĩ mở miệng nói tiên không phải tiên.
- Đến cùng là lực lượng tiếp dẫn, hay là lực lượng hủy diệt đến từ thiên đạo?
Từ Ngôn âm thầm suy tư:
- Nếu như là lực lượng hủy diệt của thiên đạo, chẳng lẽ cũng bởi vì nguyên thần sư phụ nói một câu tiết lộ thiên cơ...
Khi nói về thiên cơ huyền ảo, Từ Ngôn như đặt mình vào sương mù, hắn không dám ngông cuồng thôi diễn, bỏ đi ý nghĩ của mình, tạm thời quy tội vào việc nguyên thần của lão đạo sĩ tiêu tán là do lực lượng tiếp dẫn.
- Vô Nhạc huynh, tiên kiếp đến cùng là cái gì, những Tán Tiên kia lại như thế nào độ, Độ Kiếp cảnh, quả thật là đỉnh phong của tu sĩ sao.
Từ Ngôn không suy tư về thiên đạo nữa, ngược lại hỏi thăm về Tán Tiên.
- Tiên kiếp mờ mịt vô tung, lúc muốn tìm nó, tìm không được, khi sợ nó đến, nó hết lần này tới lần khác bất ngờ đến, chỉ cần vượt qua tiên kiếp, có thể rèn luyện bản thể trong khi kiếp lôi tẩy lễ, cường hóa nguyên thần, tăng cường tu vi lên hơn gấp mười lần, thọ nguyên có thể đạt tới vạn năm, mặc dù không so được thiên ngoại Chân Tiên, lại là Lục Địa Thần Tiên chân chính, cường giả đỉnh phong bất tử bất diệt của Nhân Gian giới.
Nghe Đạo tử giảng thuật mang theo một loại kính sợ cùng chờ đợi, phàm là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong, đều kính sợ tiên kiếp đến, cũng mong mỏi tiên kiếp đến.
Chỉ có vượt qua tiên kiếp, mới tính như tiếp cận Tiên, dù chỉ là Tán Tiên.
- Lục Địa Thần Tiên, bất tử bất diệt, thế nhưng bọn hắn đều đã chất...
Tán Tiên trong truyền thuyết, Từ Ngôn nghe qua chẳng những không có ước mơ, ngược lại cảm thấy giống như âm mưu.
- Ngươi nói chuyện này, thật đúng là như thế, năm đó Tán Tiên, Yêu Thánh, thậm chí Ma Đế đều vẫn lạc ở ngàn năm trước.
Đạo tử thở dài, nói:
- Xem ra chỉ có thành tựu Chân Tiên mới có thể chân chính vĩnh sinh giữa thiên địa, Tán Tiên mặc dù mạnh hơn Độ Kiếp, vẫn kém một bậc, chỉ tiếc ở Chân Võ giới thì không có cách nào phi thăng, từ sau khi sư tôn phi thăng, thiên hạ lại không có Chân Tiên.
- Sư phụ hắn, là thật phi thăng sao...
Nhớ tới câu tiên không phải tiên, bên trong tự nói của Từ Ngôn mang theo mê mang không lối thoát.