Chương 1748: Một lưới hố tận
Chương 1748: Một lưới hố tậnChương 1748: Một lưới hố tận
Nói về chuyện có liên quan đến Chân Tiên cùng Tán Tiên, hai người ngược lại đàm luận hồi lâu, chỉ là không có đầu mối, cho dù Khúc Cửu Ca năm đó ở Độ Kiếp đỉnh phong, cũng chưa từng cảm giác được khí tức của tiên kiếp.
Nhớ đến thời điểm năm đó khi tu vi đạt tới đỉnh phong, Đạo tử đột nhiên cười nói:
- Khi đó coi thật có chút lỗ mãng, cho rằng trên trời dưới đất, ta có thể không nhìn hết thảy, trở thành người mạnh nhất Nhân Gian giới, nổi lòng tràn đầy ý nghĩ muốn đi cửu thiên tìm tòi bí mật, muốn xem một chút Chín Tầng Trời đến cùng có bí ẩn gì, vì sao con đường thành tiên bị chặt đứt, càng muốn thử một lần có thể phá vỡ cửu thiên, đi ra bên ngoài cửu thiên hay không.
- Ý nghĩ ngay lúc đó thực sự bưồn cười, bây giờ nghĩ lại giống như đứa bé, cửu thiên tràn đầy nguy hiểm, ngay cả loại cường giả như sư huynh đều táng thân ở trong đó, nếu ta đi, chỉ sợ có đi không vê.
- Bây giờ suy nghĩ lại, tâm cảnh lúc trước thế mà còn không bằng hiện tại, thực sự để cho người ta kinh ngạc, nguyên lai sau khi trở thành người mạnh nhất thiên hạ, vậy mà lại sinh ra rất nhiều tham lam, vẫn là tâm cảnh không đủ kiên định, nếu có một ngày Từ huynh đứng ở đỉnh phong trên Nhân Gian giới, chớ có tự đại, đây là giáo huấn mà chính bản thân ta đã trải nghiệm.
Đạo tử không chút nào khách khí với Từ Ngôn, nói về tâm cảnh của mình lúc trước biến hóa.
Từ Ngôn nghe qua hơi hiếu kì, thế nhưng nghe một hồi, hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nói:
- Sao tâm cảnh của cường giả Độ Kiếp lại như hài đồng chứ? Sẽ còn sinh ra tham niệm? Không phải ngươi sinh ra tâm ma mà không biết đó chứ!
- Tâm ma?
Đạo tử khẽ giật mình, tiếp đó cười nói:
- Không, không phải tâm ma, điểm này ta có thể kết luận, chẳng lẽ cường giả Độ Kiếp đỉnh phong còn phân biệt không ra tâm ma cùng tham niệm khác biệt ra sao.
- Nếu như không phải tâm ma, vậy vì sao ngươi lại muốn đi cửu thiên? Ta lại không muốn đi, trên trời quá lạnh, không chừng còn có hiểm cảnh ngàn hình vạn trạng.
Từ Ngôn nhíu mày nói.
- Chỉ là nỗi lòng biến hóa nhất thời, chỉ sợ cường giả mạnh cỡ nào cũng khó tránh khỏi, dù sao chúng ta đều là người, mà không phải tiên chân chính.
Đạo tử nói.
- Nỗi lòng biến hóa thật đáng sợ, nói không chừng có thể làm cho mình lâm vào vạn kiếp bất phục, đến cùng là lúc nào xuất hiện sự biến hóa về nỗi lòng, nói để ta biết về sau đề phòng.
Từ Ngôn hỏi.
- Lúc nào... ngay tại thời điểm sau khi đi đến Độ Kiếp cảnh viên mãn không lâu, đúng rồi, không sai biệt nhiều về thời gian bốn đại Ma Vương tấn công Đạo phủ.
Đạo tử nhớ lại một phen, nói như thật.
- Năm trăm năm trước!
Từ Ngôn nao nao, bật thốt lên:
- Chẳng lẽ nỗi lòng bốn đại Ma Vương cũng sinh ra biến hóa tham lam, mới tấn công Đạo phủ muốn đoạt lấy Đạo Quyển?
Thời gian trùng hợp để Từ Ngôn không thể không một lần nữa suy nghĩ về thiên đạo.
Thời gian Khúc Cửu Ca sinh ra tham niệm thế mà cũng là lúc mà bốn đại Ma Vương sinh ra tham niệm, nếu như đây không phải trùng hợp...
- Chẳng lẽ có người đang khích bác? Không thể nào, châm ngòi tâm tư của Độ Kiếp cùng Ma Vương, ai có năng lực như thế? Năm Thiên Vẫn, chẳng lẽ quả thật là thiên đạo muốn xoá bỏ Độ Kiếp cùng Ma Vương.
Từ Ngôn tự nói, nghe được chính hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. - Đạo Quyển vốn là dị bảo, Ma Vương sinh ra tham niệm muốn sở hữu Đạo Quyển cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đạo tử mỉm cười nói:
- Con người có rất nhiều phiền não, cũng là bởi vì suy nghĩ quá nhiều, bất kỳ chuyện gì đều tồn tại suy nghĩ tỉ mỉ dẫn đến cảm giác sợ hãi cùng cực, suy nghĩ càng sâu, đau lòng càng nặng, sư huynh đã từng nói, tiêu diêu tự tại, chính là cảm giác cái gì đều không nghĩ, cái gì đều không nghe, không hề làm gì, cả ngày ngủ say sưa.
- Đó là heo rồi...
Từ Ngôn yên tâm lại, hai người đồng thời phá lên cười.
Đúng như lời Đạo tử nói, bất kỳ chuyện gì đều suy nghĩ tỉ mỉ sẽ dẫn đến sinh ra ý sợ hãi, chỗ xấu về suy nghĩ quá độ đối với phàm nhân mà nói đều là rất trí mạng, đối với tu hành người cũng giống vậy, đây là tệ nạn không có cách nào chữa trị.
Có người khuyên, Từ Ngôn cũng không nghĩ nhiều nữa, liên quan đến bí ẩn về thiên đạo, cho dù hắn nghĩ thông suốt mấu chốt cũng không có cách sửa đổi.
- Cho dù cảnh giới của Đạo Quyển rơi xuống, nếu như nhiều năm uẩn dưỡng, không chừng còn có thể trở lại Tiên Thiên chỉ cảnh, ngươi đã không muốn, vậy cứ lưu lại Đạo phủ đi.
Nói vê Đạo Quyển, thần thái Đạo tử trở nên kính trọng, nhìn qua Đạo Quyển trước mắt, nói:
- Bên trong bảy mươi hai trang Đạo Quyển, ẩn chứa chí lý đại đạo, ta sớm đã nghiên cứu trăm ngàn lần, rõ ràng đều ghi tạc trong lòng, nhưng mỗi khi một lần nữa quan sát, vẫn như cũ có thể có thu hoạch, đây chính là lực lượng truyền thừa, nếu như ngươi không nhớ ra được bên trên Đạo Quyển viết cái gì, chỉ bằng một lần nữa cầm đi phần truyền thừa này trong số ít ngày ở đây.
Truyền thừa của Đạo phủ là Đạo Quyển, càng là Đạo kinh.
Chí bảo duy nhất còn sót lại của lão đạo sĩ, càng là một phần kinh nghiệm cùng cảm nọộ. Đạo tử hảo tâm, sợ Từ Ngôn quên đi kiếp trước, Ngôn Thông Thiên nghiên cứu tập qua Đạo Quyển, Từ Ngôn nhưng chưa hẳn còn nhớ rõ.
- Cũng tốt, vậy cứ ở tạm lại Đạo phủ, bất quá chưa hẳn có thể ở lâu, ta còn phải trở về trước khi truyền tống trận hao hết lực lượng.
Nghe nói Từ Ngôn muốn về Bắc Châu Ma vực, Đạo tử kinh ngạc.
- Thiên hạ muốn loạn, trận đại loạn này mặc dù không phải do ta mà ra, nhưng cũng có chút liên quan đến ta, cho nên ta phải trở lại Bắc Châu mới được.
Nghe giọng nói Từ Ngôn đầy trầm trọng, Đạo tử kinh ngạc nói:
- Thiên hạ đại loạn, chẳng lẽ ngươi muốn cứu thế.
Thanh niên trước mặt cũng không to lớn, cũng không có một bộ vai rộng lớn, Đạo tử không cách nào tưởng tượng Từ Ngôn làm thế nào cứu thế, cảnh giới của hắn chỉ có Hóa Thần, ngay cả Đạo tử là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong cũng không dám nói hai chữ cứu thế, làm sao là chuyện mà một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ có thể làm.
- Cứu thế?
Từ Ngôn nghi ngờ nói:
- Cứu cái gì thế, ta muốn đi báo thù! Đám hỗn đản ở Tây Châu vực kia làm hại ta kém chút chết thảm, lại đuổi tới Đạo phủ, vừa hay thừa dịp cơ hội khó được lần này một lưới hố hết bọn hắn!
- Một lưới hố hết... Làm sao nghe qua có cảm giác còn tàn nhẫn hơn một mẻ hốt gọn.
Chân mày Đạo tử nhảy dựng, nở nụ cười khổ, hắn nhất thời quên vị trước mặt này là sư huynh của hắn chuyển thế, Ngôn Thông Thiên cũng không phải thiện nam tín nữ.
- Ma tộc lấy ra di chiếu của Tứ Vương, đang hội tụ đại quân sắp Tây chinh, Vô Nhạc huynh cần phải làm tốt ứng đối, Đạo phủ tốt nhất đừng nhúng tay, hiện tại là thời kì phi thường, Đạo phủ cần giấu tài, mau chóng khôi phục nguyên khí.
- Tứ Vương bị diệt sát tại Đạo phủ, Ma tộc không phải nên đông chinh à? Làm sao đổi thành Tây chinh rồi? - Nói rất dài dòng, là Tuyết La Sát vì phục sinh Ma Đế, tự tiện sửa lại di chiếu của Tứ Vương, về sau...
Từ Ngôn giảng thuật đại khái một phen chuyện mình trải qua ở bên trong Bắc Châu vực, Đạo tử nghe được hãi hùng khiếp vía, cuối cùng há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
Những chuyện Từ Ngôn trải qua ở Ma vực để ngay cả chính hắn đều không thể tưởng tượng.
Một lần đi đến Bắc Châu, tuy nói nhìn như hung hiểm, trên thực tế đơn giản chính là đi ôm chỗ tốt, nhất là việc cuối cùng - thừa dịp rất nhiều Ma tử Ma Quân hội tụ tại Nghênh Hải, Từ Ngôn kém chút thu hết trống không hơn phân nửa Bắc Châu Ma tộc.
- Vô Nhạc huynh nhìn xem, hàn thủy thạch dùng để tu sửa hồ nước chính là thứ nhặt được ở Bắc Châu, còn có gốc linh sam mộc này, năm tháng hẳn là hơn ngàn năm, cũng là nhặt ở Bắc Châu, còn có còn có, những linh hoa linh thảo, vật liệu sửa tường bên kia đều là thứ ta nhặt được ở Bắc Châu, thật ra ta ở trong Bắc Châu rất thư thái, muốn cái gì tiện tay nhặt được, còn muốn tiêu dao hơn ở Đạo phủ nhiều, ha ha.
Nghe Từ Ngôn bảo tất cả đều là đồ mình nhặt, Đạo tử liên tục cười khổ, vậy thì không phải là nhặt, mà là đoạt.
- Cũng chỉ có ngươi có thể xem Ma vực như nhà của mình, đổi thành người khác chỉ sợ bị Ma tộc ăn đến cặn bã đều không thừa.
Đạo tử bất đắc dĩ cười, nhắc nhở:
- Dù sao cũng là địa bàn của dị tộc, vạn sự cẩn thận mới là thượng sách.
- Yên tâm, tốc độ ta đi đường tuyệt đối đệ nhất thiên hạ.
Từ Ngôn cười nói.
- Ma tộc viễn chinh Tây Châu, tuyệt không phải việc nhỏ, hạo kiếp như thế, chúng ta lẽ ra nhắc nhở cường giả khắp nơi ở Tây Châu vực, vừa hay bọn hắn đang ở bên ngoài Đạo phủ, ước hẹn bảy ngày rất nhanh sẽ đến.
- Nói cho đám sói mắt trắng kia? Từ Ngôn nghe xong rất không thích.
- Can hệ trọng đại, nếu như Tây Châu vực bị tiêu diệt, kế tiếp sẽ đến Đông Châu, nhất là Ma Đế phục sinh, cần mau chóng tìm tới diệt trừ hắn mới được, nếu không chính là tai hoạ to bằng trời
Đạo tử kiên trì, có đạo lý của hắn, vì đại kế của Nhân tộc, Đạo tử xưa nay không để ân oán của mình ở trong lòng.
Nhưng Từ Ngôn quên không được thời gian bị những cường giả Tây Châu vực truy sát, thế là hắn cười lạnh, nói:
- Cũng tốt, vậy cứ nói cho bọn hắn, nói cho bọn hắn đại quân Ma tộc sắp tới, hắc, hắc hắc hắc hắc.
Mặc dù cảm kích Từ Ngôn thông tình đạt lý, thế nhưng Đạo tử lại có thể rõ ràng nhìn ra, trong tươi cười của Từ Ngôn có xảo trá cùng hung ác không cách nào che giấu.