Chương 1754: Thân ảnh của Đạo tử
Chương 1754: Thân ảnh của Đạo tửChương 1754: Thân ảnh của Đạo tử
Trong nơi được gọi là thiên lao, trước mặt Đạo tử diễn ra một cảnh tượng đầy kỳ dị.
Vết thương bị chính Từ Ngôn cắt ra đang lấy tốc độ mắt trần có thể thấy khép lại, miệng vết thương có một loại ánh sáng màu xanh lục đang lưu chuyển, tản ra sinh cơ cường đại.
- Khổ nhục kế này, Vô Nhạc huynh cho rằng như thế nào.
Từ Ngôn không ăn linh đan, chỉ lấy lực lượng Mộc linh trong máu khôi phục thương thế của bản thân, không bao lâu đã khôi phục như lúc ban đầu.
- Không chỉ có đạt đến mục đích thông báo cho Tu Tiên giới Tây Châu vực Ma tộc tiến đến, còn công khai ra manh mối của Ma Đế, khổ nhục kế của ngươi thực sự cao minh, di ngôn của Ma tử sắp chết, không ai sẽ hoài nghi.
Đạo tử đầu tiên gật đầu tán thưởng, lại khẽ nhíu mày, nói:
- Vĩnh Vọng phong Đồ Thanh Chúc, thật sự là Ma Đế chuyển thế sao, nếu như sai, coi như hại người ta.
- Sẽ không sai, cho dù sai, họ Đồ chết cũng xứng đáng.
Từ Ngôn lơ đễnh, bất kể Ma Đế hay là Đồ Thanh Chúc, với hắn mà nói đều là mục tiêu tất sát.
- Ngươi đã chắc chắn như thế, Đạo phủ sẽ dốc toàn lực giúp ngươi truy sát Đồ Thanh Chúc.
Vẻ mặt Đạo tử nghiêm túc lên, việc quan hệ đến Ma Đế phục sinh, không ai dám chủ quan, nếu để cho Ma Đế khôi phục tu vi, đại loạn sẽ thiên hạ.
- Đồ Thanh Chúc bị vây ở Lâm Lang đảo, tên kia xảo trá như hồ, nhất định không chết, bất quá các Hóa Thần đến từ Tây Châu cũng từng người cay độc như thế, để bọn hắn chó cắn chó mới tốt, Đạo phủ cần tĩnh dưỡng, chờ đến Tây Châu vực đối mặt với đại chiến thật, Đạo tử ngươi lại suất lĩnh mấy người ra mặt là được, có ta ở đây Ma tộc phối hợp tác chiến, sẽ không để cho bọn chúng toại nguyện chiếm lĩnh Tây Châu. Khi nói chuyện, Từ Ngôn võ vỗ vết thương trên người, lấy lực lượng Mộc linh khôi phục thương thế, ngay cả vết sẹo sau cùng đều chậm rãi rút đi, giống như chưa từng có vết thương.
Nhìn năng lực khôi phục kinh người của Từ Ngôn, Đạo tử chẳng những không có chấn kinh, ngược lại vui mừng nở nụ cười, nói:
- Ngươi vẫn là có tâm ở Nhân tộc, thiên hạ rung chuyển, tự mình cẩn thận.
- Yên tâm đi, chỉ cần không có Khương Đại Xuyên, ta sẽ không chết được.
Từ Ngôn nói một câu khiến Đạo tử không giải thích được, đã nghe không hiểu, Đạo tử cũng không hỏi, lắc đầu cười một tiếng.
Bởi vì Từ Ngôn đến, nguy cơ của Đạo phủ triệt để trôi qua.
Đạo phủ suýt nữa bị đám cường giả của Tây Châu nhìn ra được chân tướng, lần nữa trở thành một nơi cường giả san sát trong mắt thế nhân.
Không có ma hồn vờn quanh, không có người ngoài nhìn trộm, qua thêm một đoạn thời gian, Đạo phủ sẽ càng ngày càng hưng thịnh.
Nhất là Khúc Cửu Ca tồn tại, cho dù trở thành Đạo tử Quân Vô Nhạc, tu vi Hóa Thần hậu kỳ vẫn như cũ là cao thủ đứng đầu ở trong tu tiên giới, chỉ cần đột phá Độ Kiếp, Đạo phủ cũng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh.
Từ Ngôn không có lập tức trở vê Tây Châu.
Tra xét một phen khí tức Ma hoa truyền tống trận vẫn bình ổn như cũ, Từ Ngôn lựa chọn tạm thời lưu lại Đạo phủ, cứ ở trong túp lều của lão đạo sĩ, cả ngày làm bạn cùng bảy mươi hai trang Đạo Quyển.
Mặc dù uy năng của Đạo Quyển không còn là trình độ tiên thiên, nhưng điểm chân chính trân quý của dị bảo này lại là cảm ngộ trên đó.
Bảy mươi hai trang Đạo Quyển đã là chân kinh của đạo môn, cũng là cảm ngộ cả đời của Đạo Chủ.
Mặt trời mọc mặt trăng lặn, đệ tử đạo môn bận bận rộn rộn bên trong Đạo phủ, Đạo phủ cổ xưa càng ngày càng hoàn thiện, càng ngày càng hoàn chỉnh. Duy chỉ có trong nhà tranh ở hậu viện giống như vạn năm trước, mỗi đêm đều sẽ sáng lên ánh nến, đứng ở ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy thân ảnh bưng trang sách tinh tế nghiên cứu.
Trong túp lều, lông mày Từ Ngôn khi thì nhíu chặt, khi thì giãn ra, khóe miệng khi thì nhếch lên, khi thì mỉm cười, ánh mắt khi thì nặng nề, khi thì thoải mái.
Vừa chuyên tâm nghiên cứu, chính là nửa năm.
Nửa năm qua đi, cửa nhà tranh bị mở ra, Từ Ngôn đi ra ngoài phòng vẫn là bộ dáng lúc đầu, thế nhưng khí tức trên người có chút khác biệt, trở nên càng thêm nội liễm, nhất là ánh mắt, trở nên càng thêm thanh tịnh.
- có thu hoạch?
Ngoài cửa, Đạo tử cười hỏi.
- Thu hoạch tương đối khá.
Từ Ngôn khẽ cười nói.
- Cần phải đi.
Đạo tử lại hỏi.
- Cần phải đi, một giáp sau lại gặp, Vô Nhạc huynh.
Từ Ngôn cười chắp tay, sau đó nhanh chân mà đi, lúc đi tới trong sân rộng, giống như đi vào hư vô, cứ như vậy biến mất tung tích.
- Đạo phủ truyền thừa, vạn năm không thôi, gặp lại, sư huynh.
Trong tươi cười của Đạo tử tràn đầy thoải mái, tại một khắc đối phương biến mất trên quảng trường, hắn giống như thấy được thân ảnh của Ngôn Thông Thiên.
Sư huynh của hắn, năm đó cũng đột nhiên mà đi như vậy, chưa từng quay đầu.
Dưới trời chiều, thân ảnh Đạo tử bị kéo đến rất dài, bên trong cái bóng thật dài giống như cất giấu lo lắng chém không đứt, lại thẳng tắp thẳng tắp. ...
Ma Đế thành, Ma Hoa điện.
Tuyết Cô Tình xếp bằng ở bên trên tế đàn cỡ nhỏ, nửa năm qua có bao nhiêu lần giơ lên lệnh bài cũ kỹ trong tay.
Khối này lệnh bài mới là truyền thừa chân chính của Thống Lĩnh cận vệ quân, có thể điều động lực lượng mạnh nhất của quân cận vệ, đó chính là Thân Đồ Thiết Tâm.
Ky sĩ co thể chống lại Tà Linh, là chuẩn bị ở sau chân chính của Tuyết Cô Tình, cũng là át chủ bài để nàng không sợ Thân Đồ Băng Yểm, thế nhưng bây giờ, vị La Sát do tuyết đúc ra này lại trở nên chần chờ không chừng.
Lệnh bài hoàn toàn chính xác có thể điều động Thân Đồ Thiết Tâm, nhưng Tà Linh cường đại, trong Ma Hoa điện có thể xưng vô địch, Thân Đồ Thiết Tâm có thể phong ấn Tà Linh trong Ma Hoa điện, thế nhưng một khi xông tới, không chừng chính là kết cục đồng quy vu tận.
- Tên kia đến tột cùng đi nơi nào, chẳng lẽ hắn bị Tà Linh cắn nuốt?
Sự kiên nhẫn của Tuyết Cô Tình đã bị hao hết, đứng ở bên trên tế đàn cỡ nhỏ được Hắc Ma kỳ bảo vệ, nàng không nhìn thấy bản thể Tà Linh, càng không nhìn thấy tung tích của Từ Ngôn.
Nàng chỉ nhớ rõ câu ta nhất định trở về của Từ Ngôn sau khi xông ra tế đàn.
- Ngươi thật sẽ trở về sao, Từ Tam, Quỷ Diện...
Nhíu chặt đoi mi thanh tú, Tuyết Cô Tình do dự, chần chờ, càng có một cảm giác dứt khoát phun trào trong lòng, ánh mắt của nàng rơi vào Hắc Ma kỳ bên trên tế đàn.
Đây là linh bảo Từ Ngôn trước khi đi lưu lại.
Bốn phía tế đàn, Hắc Ma khí vẫn như cũ cường hoành, giống như một loại lao tù, lại giống là một loại thủ hộ.
- Dẫn đi Tà Linh, chẳng lẽ là vì an nguy của ta? Hắn quan tâm ta?
Tâm tư Tuyết Cô Tình trở nên loạn, nửa năm qua nàng thật ra chỉ đang suy tư một đáp án.
- Hay là ta tự mình đa tình...
Đến tột cùng là lo lắng, hay là tự mình đa tình, trở thành tâm ma khiến Tuyết La Sát bối rối, Tuyết Cô Tình chưa hề nghĩ tới, mình có một ngày thế mà lại minh tư khổ tưởng nửa năm vì một động tác của người khác.
- Không! La Sát không có tình! Tuyết Cô Tình, ngươi là La Sát Vương, không có khả năng yêu mến Nhân tộc hèn mọn!
Đáy lòng hò hét, không ai có thể nghe được, xung quanh chỉ có ma khí cuồn cuộn.
Chặt đứt cảm xúc không hiểu, Tuyết Cô Tình cảm thấy dễ dàng thêm mấy phần, thở ra một ngụm hơi lạnh, thế nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút thất lạc, thế là nàng hung hăng lắc đầu, muốn hất ra những ý nghĩ phiền lòng kia.
Hô!
Ngoài tế đàn có tiếng gió xuất hiện, Hắc Ma khí bắt đầu cuồn cuộn.
- Từ Taml
Đột nhiên bật thốt mang theo lo lắng, ngay cả chính Tuyết Cô Tình đều chưa từng phát giác, đáng tiếc ma khí bên ngoài không có tiếng thở nữa.
- Không thể chờ đợi, hắn nhất định xuất hiện ngoài ý muốn, không chừng đã bị Tà Linh cắn nuốt... Thử một lần đi, nếu như không cứu lại được, chỉ có thể coi là mạng ngươi ngắn.
Tuyết Cô Tình rốt cục hạ quyết tâm, bỗng nhiên bắt lấy Hắc Ma kỳ, ma khí tùy theo dữ dội, sau một khắc nàng thả người nhảy ra tế đàn cỡ nhỏ, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tà Linh cùng Từ Ngôn trong Ma Hoa điện.