Chương 1755: Phương pháp song tu
Chương 1755: Phương pháp song tuChương 1755: Phương pháp song tu
Tà Linh đáng sợ, Tuyết Cô Tình tràn đầy cảm xúc.
Trừ phi tập hợp đủ tám mặt Hắc Ma kỳ, chỉ bằng một mặt, mượn nhờ dư uy trận đạo bên trên tế đàn cỡ nhỏ có lẽ còn có thể bảo mệnh, một khi rời đi tế đàn, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng nàng vẫn xông ra tế đàn, cầm trong tay Hắc Ma kỳ, cẩn thận hành tẩu trong Ma Hoa điện to lớn.
Một khi rời đi tế đàn, bên tai lập tức tràn đầy tiếng kêu khóc gào thét, Tuyết Cô Tình không dám vọng động, thận trọng đi từ đại điện ra bên ngoài tìm kiếm, từng bước một, đi rất chậm.
Vì không dẫn động Tà Linh, cảm giác cùng uy áp tuyệt đối không cách nào vận dụng ở Ma Hoa điện, cho nên Tuyết Cô Tình chỉ có thể dựa vào ánh mắt của mình đi xem.
Sương mù bao phủ đại điện, Tuyết Cô Tình có thể nhìn thấy hơn một trượng có hơn, cứ như vậy một chút xíu tìm kiếm tung tích của Từ Ngôn, đi vòng tròn ở trong đại điện.
Khác biệt với sự cẩn thận của Tuyết Cô Tình, Từ Ngôn mới vừa trở về từ truyền tống trận đang đứng ở trung tâm tế đàn cánh hoa, ở trước mặt hắn, đầu lâu Tà Linh hình người đang vặn vẹo ảm đạm.
- Mộc linh sinh ở thiên địa, quy về hư vô, tán đi đi, Vạn Dương...
Bên trong tiếng khẽ nói, Từ Ngôn điểm ra một chỉ tới cái trán của Tà Linh.
Tà Linh Liều mạng duy trì thần trí, cố gắng hiện ra một khuôn mặt tươi cười, chỉ là nhìn có chút đắng chát.
- Tạm biệt, tiên tổ, tạm biệt, nhân gian...
Ánh mắt trở nên mờ mịt, đầu lâu hình người dần dần hòa tan thành một lồng ánh sáng, rơi xuống từ trên thân thể Tà Linh, rơi vào hư vô, rơi vào kiếp sau.
- Nguyện kiếp sau của ngươi không còn là linh, mà là người chân chính. Từ Ngôn mỉm cười, chắp tay, nói đạo hiệu, vịnh đọc kinh văn siêu độ, vô số cánh hoa dưới chân giống như sống lại, không ngừng phất phới, từng đoá từng đoá cánh hoa giống như bàn tay vung vẩy, cáo biệt Vạn Dương mộc linh.
Chỗ Vạn Dương Mộc linh tiêu tán, là có được một bộ phận thần trí, càng nhiều bộ phận vẫn như cũ tồn tại ở bên trong Ma Hoa điện.
Đó là Tà Linh chân chính, ác niệm linh thể thuần túy.
Tiếng gào thét hòa với tiếng đọc niệm kinh văn, Tà Linh một lần nữa ngưng tụ ra trở nên càng khủng bố hơn, giống như một đầu hung thú.
Từ Ngôn để tay xuống, sau lưng hắn có một hư ảnh cao lớn như ẩn như hiện, khí tức bản nguyên ác niệm lúc này trùng thiên, đang lúc đó, thân ảnh Tiểu Mộc Đầu rơi vào một bên, Mộc Đầu nữ hài giang ra hai tay giống như đang ôm ấp cái gì, trong ngực của nàng bạo phát ra Mộc linh lực bàng bạc.
Tiếng oanh minh dữ dội, bên trong Ma Hoa điện vang lên tiếng gào thét rung trời.
Hai vòng xoáy hình thành bên trên tế đàn cánh hoa, một cái đen như mực, tràn ra ác niệm bản nguyên kinh khủng, một cái khác thì xanh biếc như biển, bốc lên sinh cơ vô tận.
Không chỉ có Từ Ngôn vận dụng ác niệm tàn hồn kế thừa từ Ngôn Thông Thiên, ngay cả Tiểu Mộc Đầu cũng vận dụng lực lượng bản nguyên của mình.
Bản nguyên ác niệm của Từ Ngôn hút lấy lực lượng ác niệm trên người Tà Linh, Tiểu Mộc Đầu thì đang đồng hóa Mộc bản nguyên trên người Tà Linh.
Giống như thiên địch xuất hiện, Từ Ngôn cùng Tiểu Mộc Đầu vận dụng năng lực bản nguyên thành thợ săn kinh khủng nhất bên trong ánh mắt của Tà Linh, đầu Tà Linh đã mất đi thần trí này theo bản năng muốn đào vong, bắt đầu kêu rên gầm thét, hết lần này tới lần khác trốn không thoát Ma Hoa điện.
Thời gian dần trôi qua, Tà Linh khổng lồ hung tàn càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng mờ nhạt, cho đến hóa thành một cỗ sương mù đỏ thắm, bị hai vòng xoáy hấp thu.
Bên trong tiếng nổ vang, cánh hoa hình thành bức tường của Ma Hoa điện bắt đầu sụp đổ rơi đập, bên trên tế đàn cánh hoa có vô số cánh hoa nhao nhao bay lên, trong đại điện giống như xuất hiện một trận mưa hoa, để cho người ta xem thường bốn phía.
- Đây là thế nào! Tà Linh nổi điên à, Ma Hoa điện thế mà muốn đổ sụp... Từ TamIII
Tuyết Cô Tình nắm chặt Hắc Ma kỳ, đứng ở bên trong mưa hoa hô to, trăm ngàn năm qua, Ma Hoa điện chưa từng có dấu hiệu đổ sụp.
- Ta ở đây.
Giọng nói của Từ Ngôn từ một bên truyền đến, Tuyết Cô Tình bỗng nhiên giật mình, lực lượng băng tuyết không bị khống chế tràn ra từ trên người, mưa hoa xung quanh lập tức bị đông ở giữa không trung.
Mang theo một đường óng ánh, Tuyết La Sát rất nhanh gặp được thân ảnh của Từ Ngôn.
Từ Ngôn đang nhìn trời, mưa hoa rời xuống từ đỉnh đầu đã ngưng kết, xung quanh hai người đều là đóa hoa như băng tỉnh, nhìn quỷ dị lại rất xinh đẹp.
- Có thể đông cứng cả Ma Hoa điện hay không, như thế thì trong Ma Đế thành vẫn còn có Ma Hoa điện.
Từ Ngôn nhìn qua đỉnh đầu, giống như đang nói một mình, một cánh hoa to lớn đang chậm rãi rơi xuống, xung quanh không nhìn thấy tung tích của Tà Linh, chỉ có cung điện sụp đổ cùng hoa bay đầy trời.
Trong lòng bàn tay phát lạnh, Tuyết Cô Tình không nói gì, mà tay ngọc mở ra, bỗng nhiên chỉ lên trời, bên trong lòng bàn tay nàng tản ra một cỗ khí tức cực hàn rất cường đại.
Cỗ khí tức cực hàn này hóa thành cuồng phong, gợi lên ở bên trong Ma Hoa điện, những nơi đi qua, vô luận tơ bông hay là tường lớn cánh hoa đều bị bao phủ lên một tầng áo ngoài bằng băng tuyết óng ánh.
Không bao lâu, chấn động biến mất, Ma Hoa điện lúc đầu lờ mờ không ánh sáng biến thành thế giới băng tuyết.
Cầu nối băng tinh tự nhiên hình thành còn quấn bốn phía đại điện, xoay quanh lên trên.
Từng đoá từng đoá băng hoa ngưng kết giữa không trung, tựa như bầu trời đầy Sao.
Dưới đầy sao, hai người đều đang ngửa đầu nhìn trời, trăm miệng một lời nói:
- Thật đẹp...
Sát na Linh Tê, chỉ có một cái chớp mắt, rốt cuộc vô tung vô tích.
- Tà Linh đâu? Ngươi đi đâu, thời gian nửa năm ngay cả chút động tĩnh cũng không có, ta cho rằng ngươi đã chết.
Tuyết Cô Tình khôi phục im lặng.
- Đa tạ Tuyết cô nương quan tâm, ta tiến vào cái bây của Tà Linh, kém chút chết rồi, có lẽ vận khí tốt, hình như Tà Linh cũng không quen thuộc sử dụng năng lực của mình, cuối cùng mua dây buộc mình, thế mà bị năng lực của mình xoá bỏ thành hư vô.
Từ Ngôn bày ra bộ dáng phong khinh vân đạm bộ, không có nửa điểm vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
- Ngươi đang nói láo, Tà Linh như thế nào bị mình xoá bỏ.
Tuyết Cô Tình trầm giọng nói.
- Bảo ngươi chờ đó, vì sao ngươi lại đi loạn, muốn chạy trốn đi cũng không cần đi xoay quanh, chẳng lẽ Tuyết đại nhân không nhận ra đường lui, ta nhớ ngươi đã tới Ma Hoa điện hai lần.
Từ Ngôn bỗng nhiên nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc, không chút che giấu nào.
- Ta muốn nhìn xem ngươi có chết hay không!
Tuyết Cô Tình tức giận, trong mắt nổi lên ý lạnh.
- Bây giờ thấy, là thất vọng, hay là cao hứng ?
Từ Ngôn lại hỏi.
- Từ Tam, ngươi không được có một tấc lại muốn tiến một thước, Tà Linh đến cùng thếnào? — _
Tuyết Cô Tình không muốn tiếp tục nói về chủ đề làm cho lòng người chập trùng này nữa, đành phải lạnh giọng chất vấn.
- Hắn là chạy thoát rồi, nguyên lai Tà Linh là Vạn Dương mộc linh, chẳng biết tại sao thành Tà Linh, bị cầm tù ở bên trong Ma Hoa điện.
Từ Ngôn chỉ chỉ mặt đất dưới chân, nói:
- Qua lần này có lẽ chạy trốn tới rễ cây Vạn Dương mộc, lại hoặc là chạy trốn tới Nghênh Hải, không thể để cho nó trốn ở nhánh Di Thiên hoặc nhánh Gió Tuyết, vừa hay Tà Linh không còn ở đây, ta muốn bắt đầu tu luyện, nếu như Tuyết đại nhân cũng muốn tu luyện, chúng ta có thể cùng một chỗ.
Nói nói, Từ Ngôn bỗng nhiên dùng giọng nói cổ quái nói:
- Ta biết một loại phương pháp song tu, có thể để cho song phương tu luyện lòng có Linh Tê, không chỉ có thể đạt được cảm ngộ của đối phương, còn có thể không phân khác biệt, Tuyết đại nhân có muốn thử một chút hay không?
- Phương pháp song tu?
Tuyết Cô Tình đầu tiên kinh ngạc, ngay sau đó nàng nghĩ tới pháp môn tu luyện mà giữa vợ chồng Nhân tộc mới có thể thực hiện, gương mặt xinh đẹp trâm xuống, ánh mắt phát lạnh, bộ dáng giận không thể phát tiết giống như đang áp chế ảo não trong lòng.
- Cùng ta song tu... Ngươi muốn chết!
Băng tuyết dữ dội tạo thành bàn tay, từ giữa không trung vỗ xuống, Ma Hoa điện cảnh trí tuyệt mỹ rất nhanh biến thành bừa bộn đầy đất.