Chương 1756: Tứ Vương Tê Tụ
Chương 1756: Tứ Vương Tê TụChương 1756: Tứ Vương Tê Tụ
Đại điện băng tinh bị phá hủy tan nát thành mảnh nhỏ khi Tuyết La Sát phẫn nộ.
Băng hoa đầy trời hóa thành tuyết bay nhỏ vụn, cầu thang cánh hoa đoạn mất mấy tiết, thế giới như truyện cổ tích hóa thành một nơi hoang tàn bừa bộn khắp nơi trên đất.
- Không tu liền không tu, tại sao lại nổi bão, nguyên lai nữ tử Ma tộc cũng rất hẹp hòi.
Trung tâm Ma Hoa điện, bên trên vị trí tế đàn lúc đầu, Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng, toàn bộ trong đại điện chỉ có hắn một người.
Tuyết La Sát xấu hổ đan xen sớm đã hầm hầm rời khỏi đại điện, mặc dù đại điện trở nên phá thành mảnh nhỏ, bây giờ ngược lại là một chỗ thích hợp cho bế quan.
Tuyết Cô Tình rời đi, hợp ý Từ Ngôn.
Mặc dù tách ra bản nguyên ác niệm cùng Mộc linh bản nguyên của Tà Linh, Mộc linh Vạn Dương Thần Mộc tiêu tán thành hư vô, nhưng bản thể Vạn Dương Thần Mộc vẫn còn, Vạn Dương mộc bao trùm mặt đất Bắc Châu, nếu như lưu lại ở Bắc Châu thì thực sự đáng tiếc.
Mộc linh biến mất, Vạn Dương mộc tương đương với mất đi linh hồn, trở thành vật chết, mà tử vật này, đối với Từ Ngôn mà nói, không có tác dụng gì, nhưng đối với Tiểu Mộc Đầu nà nói, là vật đại bổ.
Không cần phong tỏa Ma Hoa điện, nơi này ngoại trừ Tuyết Cô Tình không ai dám đến, sau khi Từ Ngôn chỉnh lý ra một chỗ đất trống, thần về Tử Phủ.
Nguyên Anh mở mắt, bắt đầu tinh tế cảm giác trải nghiệm, không bao lâu, sau lưng Nguyên Anh hiện ra một bóng đen cao lớn.
Bóng đen rất to lớn, cao như Tử Phủ sơn, nhìn như cái bóng lại hình như thực thể, bên trong hai con mắt chậm rãi mở ra hoàn toàn chỉ là lạnh lùng, không trộn lẫn nửa điểm tình cảm. Lực lượng ác niệm thuần túy phun trào trên Tử Phủ sơn, thân ảnh cao lớn chính là ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên.
Sau khi dung hợp bản nguyên ác niệm của Tà Linh, đạo ác niệm tàn hồn này trở nên càng thêm cường đại.
Cảm giác lực lượng ác niệm cường hoành, Nguyên Anh chỉ thể của Từ Ngôn hài lòng gật gật đầu, đứng trên đỉnh núi.
Theo Nguyên Anh đứng dậy, ác niệm chỉ thể cao lớn hóa thành một cơn gió lớn tràn vào phía sau lưng Nguyên Anh, trong chốc lát khí tức Nguyên Anh cải biến, trở nên băng lạnh vô tận, nhất là mắt trái, trở nên đen như mực.
Thế giới đáy mắt có chứa Hắc Long có vô tận lực lượng ác niệm vọt vào, cỗ lực lượng này đến từ Ngôn Thông Thiên, cũng là một phần lực lượng bản nguyên của Từ Ngôn, một khi vận dụng, sẽ thành đòn sát thủ đáng sợ nhất.
Rống...
Tiếng rống ảm đạm vang lên trong thế giới nơi đáy mắt, cảm nhận được lực lượng ác niệm xúm lại mà đến, Khốn Long Thạch trở nên càng ngày càng loá mắt, trên đó lưu chuyển ra hắc mang kỳ di.
Long ngâm là tiếng tiểu Hắc reo hò.
Hắc Long vốn là ác thú, thích nhất cỗ lực lượng ác niệm này, ở bên trong lực lượng bản nguyên ác niệm, Hắc Long sẽ lột xác càng nhanh.
Lấy ác niệm bản nguyên để uẩn dưỡng Khốn Long Thạch, Từ Ngôn dự định để tiểu Hắc sớm phá xác, một khi Hắc Long xuất thế, sẽ thành một phần viện thủ cường đại của hắn.
Ma tộc Tây chinh, Ma Đế phục sinh, thiên hạ sắp rung chuyển, Từ Ngôn không thể không làm chuẩn bị cẩn thận, nghênh đón đại chiến, thậm chí thiên kiếp.
- Lại một đợt năm trăm năm qua đi, có thể còn có Thiên Vẫn hay không, ở trên cửu thiên, đến cùng có cái gì...
Lắc đầu, Từ Ngôn mở bàn tay ra, một quả lôi câu màu vàng chập chờn bên trong, sau đó chậm rãi chìm vào trứng rồng, thế là bên trong thế giới đáy mắt bùng nổ ra tiếng long ngâm càng kiêu ngạo hơn.
Tiểu Hắc đang hoan hô nhảy cẵng, Tứ Đại Ma Vương ma hồn, thành vật đại bổ cho nó.
- Từ từ ăn, tiểu Hắc, chỉ cần ta có một miếng ăn, sẽ không để ngươi bị đói.
Tiếng Từ Ngôn khẽ nói, giống như quanh quẩn tại Thừa Vân Quan trăm năm trước, đạo sĩ nho nhỏ vỗ đầu Hắc Trư nhỏ, cũng nói như thế.
Tâm niệm vừa động, nguyên thân Từ Ngôn tiến vào Hắc Long, cảm giác trình độ mạnh yếu của tứ đại ma hồn.
Ba Đại Ma Vương vào sau, hồn lực không sai biệt nhiều, duy chỉ có ma hồn của Thiên Lân suy yếu nhất, những năm nay bị Hắc Long cắn nuốt còn thừa không có mấy.
- Các ngươi! Các ngươi làm sao cũng tới!
Thiên Lân ma hồn rúc vào bên trong góc hẻo lánh, sau khi phát hiện khí tức ba Đại Ma Vương khác bỗng nhiên kinh hô lên:
- Khúc Cửu Ca thoát khốn rồi? Không có khả năng! Hắn cũng sắp chết! Là ai! Là ai bắt các ngươi.
- Ngươi ở ngoài sáng biết còn cố hỏi , Thiên Lân đại nhân.
Trong miệng Hắc Long phát ra tiếng người, đúng là ngữ khí của Từ Ngôn, một đôi mắt rồng càng hiện ra ý cười nhạo.
- Đúng là ngươi! Ngươi một tu sĩ Nguyên Anh chẳng lẽ có thể cứu Khúc Cửu Ca?
Thiên Lân kinh ngạc nói.
- Ta có thể tiến giai, bây giờ ta đã là Hóa Thần, à quên nói cho Thiên Lân đại nhân biết, ta còn là Ma tử thứ bảy của Bắc Châu, Thống Soái Tây chinh, phụng di chiếu của Tứ Vương các ngươi, Bắc Châu Ma tộc sắp Tây chinh.
- Ngươi nói cái gì! Chúng ta bị nhốt ở Đạo phủ, Ma tộc Tây chinh có làm được cái gì! Là đông chinh, đông chỉnh. - Tây chinh Đông chinh còn không phải như vậy, dù sao Đông Tây hai châu đều là địa bàn của nhân tộc, chờ chúng ta đánh xuống Tây Châu, liền sẽ Đông chỉnh, Thiên Lân đại nhân đừng nóng vội.
- Ta không vội... Ta gấp có làm được cái gì! Tứ Vương ma hồn đều ở trên thân thể ngươi, đại quân Ma tộc chỉ có giết ngươi mới có thể cứu ra chúng ta, ngươi mới vừa nói cái gì?Ngươi là Ma tử thứ bảy.
Thiên Lân ma hồn dị động một trận, ngưng tụ ra một gương mặt ma quái, nhìn chẳng những không có dữ tợn, ngược lại có chút đáng thương, giống như chó hoang bị nhốt ở trong lồng nhiều năm, đã mài đi mất hung hãn, trở nên chết lặng không chịu nổi.
- Đúng vậy, ta không chỉ còn là Ma tử, còn là một trong Thống Lĩnh đại quân đánh Tây Châu, bồi tiếp các lộ Ma tử đi giải cứu Tứ Vương, có phải thật buồn cười hay không, cái này gọi là cái gì nhỉ, cưỡi lừa tìm lừa, à không đúng, là cưỡi lừa cứu lừa con.
Giọng Từ Ngôn tràn đầy cuồng ngạo, hắn đang tận lực chọc giận Thiên Lân, quả nhiên, Ma Vương hồn bị Hắc Long cắn nuốt còn thừa không có mấy rốt cục điên cuồng gào thét sau khi nghe được chuyện cười lớn này.
- Chúng ta là con lừa! Ha ha ha tứ Đại Ma Vương chúng ta lại có một ngày bị xem như con lừa! Thật sự là buồn cười, thật sự là buồn cười! Đạo phủ, Đông Châu, Nhân tộc! Tứ Đại Ma Vương dù có ngã xuống ở đây, đời sau cũng muốn đồ diệt tất cả Nhân tộcH
- Thiên Lân đại nhân, ngươi không có cơ hội, rơi vào trong tay ta, ngươi không có đời sau, chỉ có trở thành luyện hồn kiếp này.
Trong miệng Hắc Long phát ra tiếng nói nhỏ lạnh lẽo, nói:
- Một vấn đề cuối cùng, chỉ cần trả lời, ta có thể cho ngươi thống khoái, không cho Hắc Long tiếp tục từng bước xâm chiếm ma hồn của ngươi, thế nào, Thiên Lân đại nhân.
- Ngươi muốn biết cái gì!
Thiên Lân phẫn nộ gào thét: - Ngươi là ác ma! Ngươi nói không giữ lời! Ngươi căn bản sẽ không buông tha cho chúng ta! Nhân tộc hèn hạ, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt.
- Năm trăm năm trước, các ngươi biết rõ Đạo phủ vẫn như cũ nội tình rất sâu, vẫn như cũ cường đại, vì sao còn lựa chọn tiến công Đạo phủ.
Không có đi để ý tới Thiên Lân quát mắng, Từ Ngôn dùng miệng Hắc Long dù bận vẫn ung dung mà hỏi:
- Bảy mươi hai trang Đạo Quyển là chí bảo trấn phủ của Đạo phủ, dùng đầu nghĩ đều có thể biết tuyệt không thể tuỳ tiện đạt được, Đạo phủ cũng không phải thôn trấn thành nhỏ bình thường, chẳng lẽ Tiên Thiên Linh Bảo có dụ hoặc lớn như vậy, để tứ Đại Ma Vương các ngươi mê muội như thế, biết rõ Ma tộc căn bản không có cách khống chế chân kinh của đạo môn, cũng hết lần này tới lần khác muốn đi đoạt...
Ánh mắt Hắc Long trở nên âm trầm, nói:
- Ta chỉ muốn biết một chút, ngay thời điểm tứ Đại Ma Vương quyết định tiến về Đạo phủ, tâm cảnh của các ngươi, đến tột cùng có biến hóa hay không.
Nói xong vấn đề sau cùng, ánh mắt Hắc Long gắt gao tập trung vào ma hồn Thiên Lân.
Xuyên thấu qua mắt rồng, Từ Ngôn có thể nhìn thấy gương mặt mà Thiên Lân ngưng tụ bắt đầu phát sinh vặn vẹo khi nghe câu hỏi cổ quái này, giống như nhớ ra chuyện cũ quỷ dị gì đó.