Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1758 - Chương 1758: Người Châm Ngòi

Chương 1758: Người Châm Ngòi Chương 1758: Người Châm NgòiChương 1758: Người Châm Ngòi

Đại địch, khắc tinh, hang ổ của Ngôn Thông Thiên, lại thêm Tiên Thiên Linh Bảo bảy mươi hai trang Đạo Quyển.

Nghe lời oán giận, căn bản là đang mịt mờ châm ngòi.

Trong đó có uy hiếp, có chỗ tốt, có cừu hận, có tham niệm, đủ loại cảm xúc này bị nhào nặn cùng một chỗ, rốt cục kích thích tiếng lòng của Tứ Vương.

- Đạo phủ là đại địch.

- Đạo môn là khắc tỉnh.

- Hủy đi Ngôn Thông Thiên truyền thừa.

- Đoạt đến bảy mươi hai trang Đạo Quyển.

Con mắt Tứ Vương biến thành đỏ như máu, trăm miệng một lời quát:

- Tru diệt Đạo phủI!!

- Tru diệt Đạo phủ!

- Tru diệt Đạo phủi

Vô số Ma Quân cảm nhận được chiến ý của Ma Vương, thế là từng người vung tay hô to, đầy mặt hung ác.

Bên trong tiếng hò hét trùng thiên, Từ Ngôn đứng ở trên cao rốt cục bắt được một thân ảnh.

Đó là người châm ngòi.

Thân ở nơi hẻo lánh, lại nắm giữ lấy bầu không khí toàn trường, giống như ma quỷ ẩn thân trong âm thầm, có thể khám phá lòng người.

Đó là một Ma Quân bình thường, còm nhom, mắt chuột mi dài, nhìn qua giống như chuột lớn thành tinh, không nhìn ra có cái gì đặc thù, chỉ là lông mày thật dài, không chỉ có dài, còn rất nặng.

Ngay thời khắc khi Từ Ngôn bắt được Ma Quân trong trí nhớ của Thiên Lân, đối phương giống như cũng đã nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung, khóe miệng giật giật, giống như đang cười, sau một khắc mộng cảnh đổ sụp, Từ Ngôn đang tắm trong hồi ức của Thiên Lân gặp phải một cái miệng lớn nuốt giết tới.

Miệng lớn đến từ hư vô, tượng trưng cho lực lượng phản phệ, xâm nhập ký ức Ma Vương, tự nhiên có cái giá.

Rống!!III

Hắc Long nhô ra song trảo, bảo hộ ở trước mắt, một sợi nguyên thần bị Từ Ngôn phân ra đã thu hồi, lại như cũ theo bản năng muốn lấy hai tay ngăn cản.

Long trảo, đại biểu cho hai tay Từ Ngôn, chỉ là cũng không ngăn cản được miệng lớn, bởi vì lực lượng phản phệ đã biến mất ngay khi tiến vào bản thể của Hắc Long, bị Hắc Long thừa nhận.

Tiếng rống trầm muộn đến từ tiểu Hắc, mặc dù không có thương thế, cỗ lực lượng phản phệ đến từ Ma Vương này vẫn như cũ để Hắc Long không quá dễ chịu.

Mà Từ Ngôn cảm nhận nhiều hơn Hắc Long, hắn càng thêm không thoải mái.

Bởi vì hắn nhìn ra cái bóng của một người.

- Chung Ly Bất Nhị.

Thoát ra Khốn Long Thạch, Nguyên Anh treo ở trong thế giới đáy mắt phát ra tiếng nói nhỏ khiếp sợ không gì sánh nổi.

Năm trăm năm trước, chân tướng Tứ Vương xuất chinh Đạo phủ, lại là bị châm ngòi!

Cho dù Từ Ngôn cũng không nhận ra Ma Quân nhỏ gầy kia, hắn cực kỳ lạ lãm, nhưng hắn lại hết sức quen mắt hai đầu mày rậm, cơ hồ không khác nhau chút nào với chân mày của Chung Ly Bất Nhị.

- Làm sao có thểi

Từ Ngôn khiếp sợ không thôi, lẩm bẩm:

- Năm trăm năm trước, sao Chung Ly Bất Nhị lại xuất hiện tại Ma vực? Thành Ma Quân? Chẳng lẽ không phải hắn, hắn chỉ có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, cho dù ngụy trang, cho dù có thể sống đến năm trăm năm, lại thế nào có thể không lộ chân ngựa ở trước mắt tứ Đại Ma Vương?

- Hay là nói, Chung Ly Bất Nhị che giấu tu vi?

- Cũng không đúng, nếu như hắn giấu diếm tu vi, không có khả năng chết trên tay ta, chẳng lẽ hắn là phân thân, hoặc là phân hồn, hắn rốt cuộc là người nào...

Suy tính thân phận chân chính của Chung Ly Bất Nhị, Từ Ngôn không hiểu ra sao, càng có một loại dự cảm không tốt xuất hiện.

Chung Ly Bất Nhị, có lẽ chưa chết!

Nếu như Chung Ly Bất Nhị của Thiên Cổ phái chỉ là phân thân, lúc mới vừa bị giết, bản thể của hắn cũng sẽ không tiêu vong, phân thân có thể trở thành mười vị trí đầu trên Thiên Anh bảng, lại có thể kích động Tứ Vương cùng Đạo phủ quyết chiến ở năm trăm năm trước, còn có thể hóa thân Ma Quân chui vào Ma tộc...

Càng nghĩ, Từ Ngôn càng kinh hãi.

Đủ loại thủ đoạn này đã vượt ra khỏi tưởng tượng, Hóa Thần làm không được, chỉ sợ cường giả Độ Kiếp cũng làm không được.

- Ngoại trừ Độ Kiếp, cũng chỉ có Tán Tiên, Tán Tiên trong Chân Võ giới chỉ còn lại Huyễn Nguyệt Cung một mạch.

Nhớ tới Huyễn Nguyệt Cung, trong đầu Từ Ngôn hiện ra một cái tên cổ quái.

Cổ Tuyên.

Sư tôn Lâm Tích Nguyệt, chủ nhân chân chính của Huyễn Nguyệt Cung.

Liên quan tới manh mối Tán Tiên Cổ Tuyên, Chân Võ giới cơ bản không có, ngay cả Từ Ngôn mới nghe nói người này từ trong miệng của Kiếm Hồn Vận Khí, hắn chỉ biết là Ngôn Thông Thiên rất không thích Cổ Tuyên này.

- Cổ Tuyên, Cốc Huyền, thật trùng hợp, hay là ta nghĩ nhiều rồi...

Đối với Tán Tiên Cổ Tuyên của Huyễn Nguyệt Cung, Từ Ngôn cũng có chỗ không thích giống như Ngôn Thông Thiên. Nhất là khi phát âm Cổ Tuyên cái tên này, giống nhau y hệt đại địch của Vân Tiên Quân.

Trâm ngâm thật lâu, Từ Ngôn rời đi thế giới đáy mắt, bản thể tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài.

Càng là hiểu rõ một chút bí ẩn của Chân Võ giới, trong lòng Từ Ngôn càng phát lạnh, nếu quả thật có người có thể đùa bỡn sinh linh trên thế gian trong lòng bàn tay, chẳng phải là thay thế thiên đạo?

- Huyễn Nguyệt Cung thần bí, đến tột cùng còn có mấy vị Tán Tiên, Lâm Tích Nguyệt lại đang ở nơi nào.

Phu nhân của Ngôn Thông Thiên, mặc dù đối với Từ Ngôn cũng không có gút mắc, nhưng Từ Ngôn làm không được chẳng quan tâm đến tung tích của Lâm Tích Nguyệt, dù sao hắn có ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, hắn không phải Ngôn Thông Thiên, lại có truyền thừa của Ngôn Thông Thiên.

- Ma tộc Tây chinh cũng tốt, thừa dịp thiên hạ đại loạn, có lẽ có thể biết càng nhiều tin tức, Huyễn Nguyệt Cung, chúng ta có rất nhiều cơ hội liên hệ.

Nghi ngờ nửa ngày, Từ Ngôn không còn nghĩ nhiêu, nếu Huyễn Nguyệt Cung là ở Nhân tộc một phương, lần này Ma tộc hạo kiếp sẽ không cách nào không đếm xỉa đến.

Từ Ngôn chuẩn bị triệu tập một nhóm đại quân vây công Huyễn Nguyệt Cung, dù sao Mạc Hoa Đà lão tặc này có tử thù với hắn, vừa hay thừa dịp Ma tộc Tây chinh đến tìm một chút chân tướng về Huyễn Nguyệt Cung.

Xếp bằng ở trong Ma Hoa điện không người, Từ Ngôn nhao nhao che đậy nghỉ hoặc trong lòng, lòng yên tĩnh khí, đi tắm ở bên trong tu luyện.

Đừng nhìn Ma Hoa điện phá thành mảnh nhỏ, tâng cánh hoa Ma hoa cuối cùng cũng không có sập, vừa hay trở thành địa phương để Từ Ngôn bế quan.

Đang lúc Từ Ngôn bắt đầu bế quan tu luyện, Kim Hỏa ở Nghênh Hải xa xa lại lộ ra vẻ mặt cầu xin, nhìn tộc nhân phía sau, dưới một tiếng gầm thét của Thân Đồ Băng Yểm, hắn hiện ra bản thể ma thân, nâng đến hàng vạn tộc nhân mà tính bay vào hải vực.

Một khi quân tiên phong xuất phát, biểu thị vượt vực chiến bắt đầu, theo Thân Đồ Băng Yểm hò hét một tiếng, đại quân của vô số Ma tộc vọt vào hải vực, giống như trường long, trùng trùng điệp điệp đi Tây Châu.

Toàn tộc chiến mở màn, như vậy bị kéo ra, cách cục của Chân Võ giới sắp bị phá vỡ.

- Không cần đến mấy chục năm, hàng tỉ đại quân sẽ đến Tây Châu, tuế nguyệt vội vàng, không nghĩ tới Ma tộc ta còn có một ngày viễn chinh Nhân tộc, vinh quang ngàn năm trước, sắp tái hiện.

Nhìn qua đếm mãi không hết Ma tộc, Thân Đồ Băng Yểm giơ lên hai tay, giống như muốn bắt lấy đám mây trên trời, quyền lợi hiệu lệnh thiên quân vạn mã này để hắn sỉ mê nhất.

- Chỉ cần đánh xuống Tây Châu, bất kể có tìm được Tứ Vương hay không, ta đều sẽ thành Ma tộc chi Đết Chỉ có chiến tranh, mới có thể thành tựu vương giả.

Trong lòng gầm thét, Thân Đồ Băng Yểm không cách nào hô to lên, điều hắn muốn không phải là tìm tới Tứ Vương, mà là mượn nhờ trận vượt vực chiến này, ngưng tụ quyền lợi của mình đến đỉnh phong.

Thân Đồ Băng Yểm hết sức rõ ràng, thời gian qua đi năm trăm năm, Tứ Vương bị nhốt trong hiểm địa dù không chết cũng phải thoi thóp.

Hắn thấy tứ Đại Ma Vương đã không còn là trở ngại, chân chính trở ngại, là Tuyết Cô Tình - thủ lĩnh cận vệ quân kia.

- Ấn núp Tây Châu nhiều năm, nàng đến tột cùng có mục đích gì, Tuyết Cô Tình, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể lật ra bọt nước gì ở Tây Châu!

Hung hăng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt Thân Đồ Băng Yểm càng ngày càng âm trầm, trên đỉnh đầu của hắn, Ma tộc như mây đen gào thét bay qua, trên mặt biển mênh mông vô bờ bày khắp mây đen.

Vẻn vẹn quân tiên phong mà thôi, số lượng Ma tộc đã có mấy trăm vạn. - Bắt đầu đi, Tây chinh, bắt đầu đi, con đường đế vương của ta.

Chỉ hướng phương Tây xa xa, Thân Đồ Băng Yểm hiện ra nhe răng cười, không còn ở trong lòng nói nhỏ, mà rống to lên tiếng:

- Trận chiến này! Ta muốn Nhân tộc không còn lại chút dấu vếtI!I
Bình Luận (0)
Comment