Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1759 - Chương 1759: Băng Tình Tuyết Nhãn

Chương 1759: Băng Tình Tuyết Nhãn Chương 1759: Băng Tình Tuyết NhãnChương 1759: Băng Tình Tuyết Nhãn

Nguyện vọng của Thân Đồ Băng Yểm là muốn để Nhân tộc không để lại dấu vết, hoặc là trở thành nô lệ.

Ma tộc cường đại, vốn là phía trên Nhân tộc, lựa ra một đầu Ma tộc yếu nhất đều có thể tuỳ tiện diệt sát trăm ngàn phàm nhân, nếu không phải tu tiên giả tồn tại, nơi ở của Nhân tộc sớm thành vật trong túi Ma tộc.

Thân Đồ Băng Yểm tự nhận là đẳng cấp của mình cao hơn Nhân tộc, mang thêm một vương giả chi tâm mở ra vượt vực chiến kinh khủng đáng sợ nhất ngàn năm qua, mặc dù hắn hăng hái, thế nhưng nhớ tới một quả trong ngực, Thân Đồ Băng Yểm lại nhíu mày.

Lấy ra một quả hóa hình quả nửa tím nửa xanh, Thân Đồ Băng Yểm nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ thu vào.

- Thứ này có thể ủ cho chín?

Thống Lĩnh Tây chinh tin vào lời sàm ngôn, mang một tia hi vọng tiếp tục ủ hóa hình quả, về phần có thể ủ thành cực phẩm hay không, Thân Đồ Băng Yểm cũng không biết.

Chân tướng mà Thân Đồ Băng Yểm không biết, Từ Ngôn đã sớm biết, đừng nói ủ thành cực phẩm, hóa hình quả bị hắn động tay chân kia có thể bảo tồn lại dược hiệu hóa hình quả phổ thông đều đã không tệ.

Ma Đế thành, Ma Hoa điện.

Một lần ngồi xếp bằng trọn vẹn một năm, Từ Ngôn mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Trong mắt trái có hắc mang lưu chuyển, đại biểu cho lực lượng bản nguyên ác niệm lóe lên một cái rồi biến mất.

Một năm qua, Từ Ngôn cũng không có nhàn rỗi.

Triệt để dung hợp lực lượng ác niệm của Tà Linh, tôn trữ ở không gian đáy mắt, cảnh giới bản thể Từ Ngôn cũng đến điểm tới hạn, sắp đột phá Hóa Thần trung kỳ. Vốn là Nguyên Anh Hóa Thần đỉnh phong, tăng thêm lực lượng bản nguyên khổng lồ của Tà Linh, cảnh giới bản thể của Từ Ngôn được ác niệm bản nguyên đẩy đến Hóa Thần trung kỳ.

Lực lượng tiến giai do vật bên ngoài hình thành nàu, nếu như thả ở trên người người khác, nhất định hại lớn hơn lợi.

Cưỡng ép dựa vào ngoại lực tiến giai, trạng thái của Nguyên Anh và bản thể sẽ xuất hiện khác biệt, không có Nguyên Anh khống chế cảnh giới bản thể, cho dù tu vi đạt tới Hóa Thần trung kỳ, cũng khó có thể phát huy ra lực lượng chân chính, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh cùng đột phá cảnh giới tiếp theo.

Nhưng Từ Ngôn khác biệt.

Nguyên Anh của hắn sớm đến Hóa Thần đỉnh phong, chỉ là cảnh giới bản thể không theo cùng mà thôi, lần này dung hợp bản nguyên của Tà Linh, nhờ vào lực lượng đó đột phá Hóa Thần trung kỳ đối với Từ Ngôn tới nói, có lợi mà không hại.

Đừng nói đột phá Hóa Thần trung kỳ, cho dù một bước đạt tới Hóa Thần đỉnh phong cũng không có ảnh hưởng gì đối với hắn.

Nguyên Anh tương liên tâm cảnh, Nguyên Anh cường đại đủ để khống chế cảnh giới bản thể cường đại.

Triệt để dung hợp lực lượng ác niệm, Từ Ngôn lấy được chỗ tốt không chỉ có sắp phá cảnh, còn lấy lại năng lực trước đó mất ở mắt trái.

Từ khi đưa tiểu Hắc về Khốn Long Thạch, mắt trái Từ Ngôn trở thành con mắt phổ thông, rốt cuộc không nhìn thấy Yêu linh quỷ quái, mặc dù kiếm nhãn bên mắt phải có thể đền bù thiếu hụt, nhưng hắn luôn cảm thấy không quá quen thuộc.

Bây giờ có bản nguyên ác niệm khổng lồ giữ vào mắt trái, một khí vận chuyển, lấy phần ác niệm bản nguyên này hình thành đồng lực, đủ để đạt tới trình độ Hắc Long vào giữ mắt trái.

Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng, có chút nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra, mắt trái phun trào lên hắc mang, toàn bộ đồng tử trong nháy mắt trở nên đen như mực.

- Ác niệm chi nhãn, có thể xem Thiên Địa U Minh. Lấy mắt đen ngắm nhìn bốn phía, ở trong mắt trái của Từ Ngôn, bên trong toàn bộ Ma Hoa điện tràn đầy một loại hình khí tức thẳng thớm, những khí tức này bốc lên từ mặt đất, chậm rãi nổi lên mái vòm, lộ ra từ đỉnh Ma hoa, biến mất ở thiên không.

- Mộc linh lực đang tiêu tán, Vạn Dương mộc đang dần dần khô héo.

Lấy ác niệm chỉ nhãn có thể tuỳ tiện nhìn ra khí tức Ngũ Hành, Từ Ngôn âm thầm thở dài.

Vạn Dương mộc đã chết, bởi vì quá khổng lồ, còn không có người phát giác, theo thời gian trôi qua, Vạn Dương mộc sẽ hoàn toàn khô héo, không đến trăm năm, sẽ thành một cây gỗ khô.

- Không thể lãng phí.

Từ Ngôn suy nghĩ một chút, lấy tâm niệm câu thông Thiên Cơ phủ.

Trên Hỗn Nguyên bình đang phiêu phù ở trong phòng, cành khô bản thể Tiểu Mộc Đâu đã hoàn toàn xanh biếc, cũng không chỉ có bảy lá, mà tăng lên gấp đôi.

Từ Ngôn có thể hết sức rõ ràng cảm giác đạt được, Tiểu Mộc Đầu trong Thiên Cơ phủ vẫn còn tiếp tục trưởng thành, bởi vì bên trên cành lá vẫn như cũ lưu chuyển xanh biếc đại biểu cho lực lượng bản nguyên.

Tiểu Mộc Đầu tựa như cây giống, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng cành khô, chỉ cần có Mộc bản nguyên liên tục không ngừng, Tiểu Mộc Đầu sẽ không ngừng trưởng thành.

Cảm giác được hiện trạng của Tiểu Mộc Đầu.

Từ Ngôn cảm thấy vui mừng, vốn định lấy ra Hỗn Nguyên bình để Tiểu Mộc Đầu hút đi thân cây Vạn Dương mộc trong Ma Hoa điện, lại nghĩ tới nơi này dù sao cũng là hạch tâm của Ma Đế thành, hang ổ chân chính của Ma tộc, không nói Thân Đồ Băng Yểm những Ma tử kia có thể trở về hay không, bên ngoài còn có một vị Tuyết La Sát.

Do dự một chút, Từ Ngôn quét mắt nhìn đại điện trống rỗng, khi ánh mắt của hắn lướt qua một đóa hoa hoàn chỉnh ngưng kết bên trên băng tinh ở bên trong một góc hẻo lánh của đại điện, bỗng nhiên chau mày. Đại điện mặc dù bừa bộn, nhưng vẫn như cũ phân bố băng tuyết, rất nhiều đóa hoa bị đông lại ngưng kết ra hình dạng khác biệt ở bốn phía, nhìn qua không có gì khác biệt.

Duy chỉ có một đóa này tản mát ra khí tức cổ quái bên trong băng tuyết.

Lấy lực lượng ác niệm mắt trái nhìn, đóa băng hoa này vốn nên bình thản không có gì lạ, ở trung tâm đóa hoa lại xuất hiện một con ngươi dựng thẳng, tựa như con ngươi của ai, càng giống như một con mắt.

Giấu ở đóa hoa bên trong con ngươi, hoàn toàn do băng tinh hình thành, chính đối trong đại điện Từ Ngôn, mịt mờ đến nỗi ngay cả cảm giác đều không thể phát giác.

Con ngươi bị bao phủ bên trong băng tuyết, lấy lực lượng hàn băng che giấu, nếu không phải Từ Ngôn tu thành ác niệm chỉ nhãn, hắn cũng thiếu chút xem nhẹ.

Quét mắt nhìn băng hoa, Từ Ngôn cười lạnh một tiếng.

Không cần đoán đều có thể biết là ai đang giám thị hắn, ngoại trừ vị Tuyết La Sát kia ra thì còn ai vào đây.

- Băng Tình Tuyết Nhãn, thủ đoạn thật cao minh, ngươi thích xem đúng không, vậy cứ để cho ngươi nhìn thật tốt.

Từ Ngôn ở trong lòng thầm nghĩ.

Xoay xoay lưng, Từ Ngôn đứng dậy hoạt động một phen tay chân, toàn thân phát ra tiếng rắc rắc, khớp xương vang dội.

Ngồi lâu, tự nhiên muốn khôi phục một phen.

- Lại là một năm bế quan, quả thật mệt mỏi, con đường tu luyện, thật sự là gian nan cô tịch, một thân một mình, tu luyện càng khổ.

Một bên giãn ra thể cốt, Từ Ngôn một bên lầm bầm lầu bầu nói:

- Ta hướng bản tâm đến trăng sáng, làm sao trăng sáng chiếu cống rãnh, vượt vực mà đến gặp chân ái, Nhân Ma cũng có thể có Linh Tê, ai, đáng tiếc, đáng tiếc, ta mong muốn đơn phương, không được hai tình gắn bó, năm nào tháng nào, mới có thể thành đôi đây. Cảm khái thổn thức, nói người xa quê gặp được chân ái ở tha hương lại tiếc nuối vì bỏ lỡ, lấy giọng nói trầm thấp thổn thức, có thể làm cho người ta động dung.

Bên trong một đại điện cách Ma Hoa điện cực xa, Tuyết Cô Tình đang lạnh mặt nhìn chằm chằm một đóa hoa băng tuyết trước mặt, trên đóa hoa óng ánh hiện ra bóng dáng của Từ Ngôn, càng có thể mơ hồ nghe được lời nói quái dị kia.

Nghe giọng của Từ Ngôn, nhìn bóng lưng của đối phương, Tuyết Cô Tình vẫn như cũ mặt không đổi sắc, thần sắc lãnh đạm.

Một năm tỉnh táo, một tia tâm tư chập trùng đã sớm bị băng phong, danh tiếng của Tuyết La Sát, tuyệt không phải bình thường.

Ngẩng lên cái cổ trắng nõn, Tuyết Cô Tình lạnh lùng nói:

- Từ Tam, ngươi còn có mánh khóe gì, cứ dùng ra, nếu Tuyết Cô Tình ta tin chuyện ma quỷ của ngươi, cũng không phải là La Sát!

Soạt, soạt.

Theo tiếng nói lạnh lùng của Tuyết Cô Tình vang lên, bên trong đóa hoa băng tỉnh truyền đến một âm thanh băng tuyết hòa tan.

Chỉ thấy băng tuyết ở mái vòm đại điện bị hòa tan, băng tuyết tạo thành một dòng nước suối cỡ nhỏ chảy xuống, vị Ma tử Quỷ Diện kia đứng ở phía dưới dòng nước băng tuyết hòa tan kia, chẳng biết lúc nào giáp trụ trên người đã biến mất không thấy gì, hiện ra một thân cơ bắp tráng kiện, bị nước chảy dính vào người, hiện ra một loại mỹ cảm của nam nhân.

Tắm rửa mà thôi, sau khi bế quan muốn làm cho thân thể sạch sẽ cũng không tính ngoài ý muốn.

Thế nhưng để Tuyết Cô Tình kém chút phát cuồng chính là, không biết gia hỏa bên trong Ma Hoa điện có phải cố ý hay không, hết lần này tới lần khác nhắm ngay đóa băng hoa dùng để giám thị kia.

Thế là gương mặt xinh đẹp của Tuyết La Sát dần dần biến hóa, tay ngọc càng run rẩy, khóe mắt giật giật, cuối cùng không thể nhịn được nữa, răng rắc một tiếng bấm ngón tay một cái để băng hoa trước mặt vỡ nát.
Bình Luận (0)
Comment