Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1770 - Chương 1770: Xương Khô Của Kiếm Chủ

Chương 1770: Xương Khô Của Kiếm Chủ Chương 1770: Xương Khô Của Kiếm ChủChương 1770: Xương Khô Của Kiếm Chủ

- Chu Tình Thiên ơi Chu Tình Thiên, ngươi nói ngươi đều đã chết, còn giữ Linh Bảo làm gì, sớm truyền xuống tốt bao nhiêu, lần này vứt đi, quá mức mất mặt rồi, uổng cho ngươi còn là Tây Thiên Kiếm Chủ, nên gọi là Tây Thiên keo kiệt mới đúng.

Đợi các trưởng lão Hóa Thần khác nhao nhao rời đi, thương nghị như thế nào tìm kiếm Diệu Thiên kiếm, Chân Vô Danh bị ném vào Kiếm Trủng, nhàm chán tu luyện.

- Ta thiên tài như thế, đều xuất thế đã bao nhiêu năm, đám lão gia hỏa kia không hiểu chuyện, Kiếm chủ ngươi còn không hiểu chuyện, làm ra động tĩnh như hiển thánh các loại, truyền thanh kiếm cho ta, có phải là ngươi cũng có thể nhắm mắt hay không.

Ngồi ở đối diện xương khô, Chân Vô Danh sao có thể ổn định lại tâm thần tu luyện, hắn còn lo lắng đại hỏa bên trong lòng đất Hồn Ngục có thể đốt đi lên hay không, thế là vị Vô Danh công tử này nhân lúc không có người, quở trách xương khô Kiếm chủ đối diện.

Dù sao cũng là xương khô, cũng không phải người sống, Chân Vô Danh cũng mặc kệ tất cả.

Hắn vốn là người tính tình phóng đãng không bị trói buộc, nếu như các lộ Hóa Thần trưởng lão còn ở đây, hắn sẽ không làm càn, giờ chỉ mình hắn còn lại, vậy thì muốn làm gì thì làm.

- Cái này kêu là gì, cái này gọi là chiếm hầm cầu không gảy phân, lão gia hỏa ngươi đã chết ngàn năm, còn chiếm lấy Linh Bảo, ta nhìn ra, gia hỏa trong Kiếm Vương điện đều keo kiệt.

Chân Vô Danh lắc đầu đứng lên, đi tới đi lui bên trong Kiếm Trủng.

Nơi này còn có rất nhiều trường kiếm, tàn phá không chịu nổi, đa số là pháp bảo, còn có không ít trình độ pháp khí, nghe nói là phi kiếm mà Kiếm chủ Chu Tình Thiên cả đời sử dụng, chỉ là không có cấp bậc Linh Bảo.

- Diệu Thiên kiếm, nghe qua tên đã biết chính là hảo kiếm, chí ít linh bảo, đáng tiếc a đáng tiếc, đến tột cùng là tên khốn nạn nào đánh cắp? Có thể ra vào Kiếm Vương điện, còn có thể đến Kiếm Trủng, thủ đoạn thông thiên thế à, không đúng, nhất định là Kiếm Vương điện có nội ứng.

- Bản mệnh pháp bảo của Kiếm chủ, không phải là thiên linh bảo chứ! Nếu như là Tiên Thiên Linh Bảo, vậy thì thua thiệt lớn! Chu Tình Thiên ngươi lão hồ đồ này, sớm đưa thanh kiếm cho ta không phải tốt đẹp.

Chân Vô Danh càng nói càng tức, hận đến hắn cắn răng dậm chân, tư vị bỏ lỡ Tiên Thiên Linh Bảo, thực sự không tốt.

Răng rắc, răng rắc.

Bên trong tiếng dậm chân loảng xoảng Chân Vô Danh, xương khô của Kiếm chủ tùy theo nghiêng về một bên, cốt sớm nhiều năm qua đi đã tàn phá, chấn động rất nhỏ đều có thể bị chấn nát.

Nhất là tư thế di cốt ngã xuống rất thảm liệt, bẻ gãy từ hông, giống như bị người chém ngang lưng.

- Tê!

Chân Vô Danh nhìn lại, kém chút bị dọa đến nhảy dựng lên, còn tưởng rằng xương khô phục sinh, chờ thấy rõ là sụp đổ, hắn mới thở dài một hơi.

Chỉ bất quá cơn giận này vừa lỏng ra, lại bị nhấc lên.

Đây không phải là thi cốt bình thường, đây chính là di hài của Kiếm chủ, làm gãy người ta, chẳng phải là khi sư diệt tổ.

Chân Vô Danh luống cuống tay chân bắt đầu phục hồi di cốt như cũ, phát hiện không thể lắp trở về, hắn linh cơ khẽ động thôi động ra Anh hỏa, lấy ra mấy loại tài liệu yêu cốt định nối lại hai đoạn thân thể của Kiếm chủ.

- Dù sao đều là xương cốt, sẽ không để tâm chứ, ta cũng không phải cố ý, lão nhân gia hẳn là sẽ không trách tội, hắc hắc, hắc hắc.

Da mặt Chân Vô Danh đủ dày, một bên phục hồi di cốt Kiếm chủ như cũ, còn vừa đang tìm lý do cho mình, chỉ là luyện lấy luyện để, hắn luôn cảm giác thắt lưng mình hơi đau. - Ngươi gãy eo, eo ta làm sao cũng đau theo, thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ là âm khí trong mộ người chết quá nặng?

Chân Vô Danh xoa eo mình, tự nhủ:

- Hay là gần đây có chút phong lưu quá độ? Xem ra bản công tử cần bồi bổ một chút, vừa lúc ở nơi này bế quan một hồi, thuận tiện dưỡng eo, cũng không biết Ma tộc có phải thật sẽ tiến công Tây Châu hay không, thật sự là thời buổi rối loạn.

Răng rắc, răng rắc.

Không biết có phải bị lời nói đại nghịch bất đạo của hắn chọc tức hay không, xương khô của Kiếm chủ vừa bị liền lên, một cánh tay lại rơi mất.

Chân Vô Danh bị ép vào Kiếm Trủng bế quan, là bởi vì hắn được trưởng bối trong tông môn coi trọng, có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt như thế, còn chẳng hề để ý, chỉ có thể nói Vô Danh công tử từ nhỏ đã sinh hoạt ở trong ánh sáng vinh quang này.

Vận mệnh con người không giống nhau, có người thân thế hiển quý, có người địa vị hàn mọn.

Chân Vô Danh có thể bế quan ở trong Kiếm Trủng Kiếm Vương điện lại lộ ra bất mãn, Hiên Viên Tuyết thì đang ngắm nhìn Hiên Viên đảo xa xa, bồi hồi bên trong gút mắc có nhà khó về.

Nữ hài đứng trên mặt biển, đã đột phá đến Hóa Thần cảnh, đạt được tu vi cường đại đồng thời, nàng cũng đã mất đi gia viên của mình.

Năm đó sau khi trải qua Thiên Anh Bách Thần bảng, Hiên Viên Hạo Thiên và con gái thứ ba của hắn nhất đao lưỡng đoạn, cắt đứt tình thân huyết mạch, Hiên Viên Tuyết từ đó không còn là con gái của Hiên Viên gia.

Nàng không có oán hận, từ khi biết được lai lịch thân thế của mình, nàng chỉ hận lúc trước mình không nên chiếm cứ cỗ thân thể này.

Anh hài vừa mới ra đời, đoạn tuyệt sinh cơ, từ đó xâm chiếm bản thể, pháp môn đoạt xá tà ác như thế, mỗi khi nhớ tới Hiên Viên Tuyết đều giống như gặp ác mộng.

Mặc dù đó tuyệt không phải ý muốn của nàng, lại không cách nào ngăn cản, càng không cách nào nghịch chuyển.

Nàng cảm thấy mình thua thiệt Hiên Viên gia, như thế nào lại ghi hận gia chủ Hiên Viên gia, ngoại trừ thường xuyên nhìn gia viên ở xa xa một phen, Hiên Viên Tuyết không biết mình còn có thể đền bù như thế nào.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Đón gió biển, nữ hài khép hai tay lại, dường như đang cầu nguyện.

Nàng vốn không tội, lại đang sám hối.

Nàng là một cô gái hiền lành, nàng có thể cảm nhận được thống khổ khi mất đi con gái, cho nên vô luận Hiên Viên Hạo Thiên tức giận như thế nào, nàng đều cảm thấy không sai.

Có lẽ, cũng là Lâm Tích Nguyệt sai.

Qua hồi lâu, Hiên Viên Tuyết cách xa Hiên Viên đảo, một mình ở một hòn đảo hoang cách Tây Châu không tính quá xa, cả ngày tu luyện.

Trên Thiên Anh lôi, nàng không có thể giúp được Từ Ngôn, nàng cảm thấy mình rất vô dụng, mỗi khi nhớ tới Từ Ngôn bị nhiều Hóa Thần như vậy truy sát, lòng Hiên Viên Tuyết như bị đao cắt.

- Nếu như có thể mạnh lên, có thể giúp ngươi, Từ Ngôn, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về...

Nữ hài nỉ non hóa thành gió nhẹ, tiêu tán trên mặt biển, cùng nhau tiêu tán với tiếng nỉ non còn có một tiếng thở dài không người nghe thấy.

Đó là một hình bóng, đứng trước hư không, mỗi khi Hiên Viên Tuyết xuất hiện ở gần Hiên Viên đảo, cái bóng này đều sẽ vô thanh vô tức xuất hiện, mấy chục năm qua chưa từng thay đổi.

Nếu như nói biến hóa, chỉ có hận ý cùng sát ý trong ánh mắt kia, trở nên càng lúc càng mờ nhạt.

- Nàng cuối cùng không phải con gái chúng ta, ngươi sẽ còn hận nàng, ta còn muốn hận nàng... Phía sau núi Hiên Viên đảo, bên ngoài nghĩa trang, bên cạnh mộ bia lẻ loi trơ trọi, gia chủ Hiên Viên gia đang đứng đấy, Hiên Viên Hạo Thiên dùng bàn tay to nhẹ vỗ về bia đá băng giá, bên trong tiếng nói nhỏ tràn đầy thê lương.

Thời gian là loại thuốc tốt nhất, có thể khép lại rất nhiêu thương tích, trên người, hoặc là trong lòng.

Thế nhưng có một loại vết thương, cho dù trải qua thời gian bao lâu cũng khó có thể khép lại.

Loại tổn thương kia, gọi là sinh ly tử biệt.

Mạnh như Hiên Viên Hạo Thiên đã là Hóa Thần đỉnh phong, nửa bước Độ Kiếp, vẫn như cũ có khúc mắc không giải được, ân oán thế gian, thế gian ân oán, không ai nói rõ được, nhìn không rõ.

Một năm rồi lại một năm, gió trên hải vực càng ngày càng lao nhanh.

Một năm rồi lại một năm, mưa ở Tây Châu, liên miên không thôi.

Một năm rồi lại một năm, mây trên Đông Châu, lúc tụ lúc tan.

Một năm rồi lại một năm, tuyết khắp Bắc Châu, băng lạnh thấu xương.

Thời gian qua mau, tuế nguyệt như thoi đưa, bên trong thời gian ba mươi năm, có người đang tìm kiếm, có người đang khổ tu, có người đang chờ đợi, có người đang vắt hết óc kể ra chuyện xưa mới.

Đương nhiên, cũng có người lấy tốc độ mà thế nhân không cách nào tưởng tượng tu luyện, tiến cấp tới Hóa Thần hậu kỳ.

Tu Tiên giới khắp thiên hạ, tiến giai Hóa Thần nhanh nhất, phải kể tới Phật Tử Ninh Ngữ, tốc độ là đến Hóa Thần đỉnh phong chỉ trong sáu mươi năm, đặt vững thanh danh tốt đẹp tu luyện kỳ tài của Phật Tử, chẳng qua hiện nay, phần thanh danh tốt đẹp này lại bị Từ Ngôn đánh vỡ.
Bình Luận (0)
Comment