Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1772 - Chương 1772: Vợ Chồng Ngắm Trăng

Chương 1772: Vợ chồng ngắm trăng Chương 1772: Vợ chồng ngắm trăngChương 1772: Vợ chồng ngắm trăng

Thế giới trong mộng, mặt đất đang di động, mây trên trời lại không động.

Ban đêm quỷ dị, ngay cả trăng sáng đều muốn sáng hơn thường ngày, lộ ra càng thêm tái nhợt.

Bên trên tảng đá ngắm trăng, người ngắm trăng đã nhìn trăng sáng trăm năm.

Bồi tiếp hắn ngắm trăng trăm năm là nữ tử băng giá đến giống như thi thể.

Mặc dù trùng phùng, thế nhưng tâm lại càng ngày càng xa, hoặc là nói, càng lúc càng mờ nhạt.

Vọng Nguyệt thạch đã là một khối đá núi, cũng là một bình đài, chỉ có một cái bàn gỗ bày ở biên giới bình đài, hai cái ghế nhiều năm không từng có người ngồi qua.

Ánh mắt nhìn về phía trăng sáng bị chậm rãi thu hồi, rơi vào thân ảnh ngồi xếp bằng chính giữa bệ đá.

Lông mày nhíu chặt trăm năm qua chưa từng tản ra nửa phân, cho dù đến Huyễn Nguyệt Cung đột phá cảnh giới đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, Ngôn Thông Thiên vẫn như cũ không cảm thấy có một chút thoải mái.

Bởi vì phu nhân của hắn, rõ ràng gần ngay trước mắt, chẳng biết tại sao, hắn luôn luôn cảm thấy giống như xa cuối chân trời.

- Trăng sáng vẫn như cũ, chỉ xích thiên nhai... Tích Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn tu luyện tới loại trình độ nào, tu thành một thân như tảng đá.

Trăm năm trước, Ngôn Thông Thiên đi vào Huyễn Nguyệt Cung, đã được như nguyện gặp được phu nhân của mình, càng lưu lại Huyễn Nguyệt Cung cùng nhau tu luyện với Lâm Tích Nguyệt.

Ngôn Thông Thiên không để ý đến việc mình ở nơi nào, Đạo phủ cũng tốt, Lâm Lang đảo cũng được, có thể ở bên người mình yêu đã thỏa mãn, đáng tiếc, trăm năm qua, phần nhân tình này đã đi đến biên giới sụp đổ.

Tuyệt không phải có người bên trong đôi đạo lữ này thay lòng đổi dạ, mà là sinh cơ của Lâm Tích Nguyệt đã hao hết trong vòng trăm năm, thành một cái xác không hồn.

Lâm Tích Nguyệt cũng chưa chết đi, ngược lại tu vi càng ngày càng cao thâm, đạt đến Hóa Thần đỉnh phong sắp đến trình độ Độ Kiếp, nếu như nàng phá cảnh Độ Kiếp, một tia sinh cơ nhỏ bé cuối cùng sẽ triệt để tiêu tán.

- Tảng đá? Thế nhân ngu muội, ngay cả ngươi, cũng ngu muội.

Thân ảnh ngồi xếp bằng chính giữa bệ đá mở hai mắt ra, trong hai mắt lúc đầu tràn ngập linh động lại không thanh minh, đều là tử khí.

Nghe qua giọng nói của Lâm Tích Nguyệt không vui không buồn, nói:

- Chỉ cần thành tựu thân thể vĩnh hằng bất diệt, sinh tử có khác biệt gì, đã đi trên con đường tu tiên không lối về này, điểm cuối cùng, không phải là trở thành tiên sao.

- Tiên không phải tảng đái

Ngôn Thông Thiên bỗng nhiên đứng thẳng, ở dưới ánh trăng sáng gầm thét:

- Công pháp nàng tu luyện chỉ có thể hoàn toàn hao hết tâm trí thân hồn thậm chí sinh cơ của mình, không thành tiên được, chỉ có thể trở thành một khối đá! Một mạch truyền thừa Bạch Ngọc Kinh, bất quá chỉ là âm mưu, còn chưa tỉnh ngộ sao, Tích Nguyệt, ta ở cùng nàng trăm năm, cũng khuyên nàng trăm năm, nàng còn muốn Ngôn Thông Thiên ta phải như thế nào nữa.

- Không chịu nổi? Nhịn không được? Ngươi sớm nên nổi giận, nếu như đã không thích ta, vậy thì cứ rời đi đi, vợ chồng chúng ta, duyên hết tại đây.

Lâm Tích Nguyệt cũng không quay đầu, mà chậm rãi thu về hai mắt, pháp quyết kết động, muốn tiếp tục tĩnh tâm tu luyện.

Hô!

Linh khí đánh tới, thân ảnh bay lên không như hùng ưng rơi nhanh mà xuống, quyền phong như sấm, quyền chưa tới, cuồng phong trước đã thổi một đầu tóc xanh của nữ tử tung bay tứ tán.

- Duyên có thể tận, nhưng nàng không thể chết, nếu nàng đã không chịu tỉnh lại, để ta thức tỉnh nàng. Bên trong lời nói lạnh lùng mang theo yêu thương sâu đậm, Ngôn Thông Thiên xuất thủ vận dụng toàn lực, sau một khắc quyền phong của hắn bị khí tức băng lãnh nuốt hết, một chưởng phản kích mà đến càng hung hiểm hơn.

Trăm năm qua, hắn và nàng không chỉ giao thủ một lần.

Lý niệm không hợp, đã nói không thông, chỉ có thể lấy giao thủ để phân ra ai đúng ai sai, thế nhưng hai người đều có tu vi Hóa Thần đỉnh phong, kết cục giao thủ chỉ có thể là ngang tay.

Nhìn đôi vợ chồng đang dùng hết sức đánh nhau trên Vọng Nguyệt thạch, chẳng biết tại sao Từ Ngôn lại cảm nhận được một loại bi thương.

Hắn có thể thấy rõ ràng bóng lưng của Ngôn Thông Thiên, mặc dù vẫn cao lớn như cũ, vẫn cường hoành như cũ, nhưng trăm năm qua nhiều hơn một phần tang thương.

Tiếng nổ vang không ngừng, dưới ánh trăng, Thận Thú theo mây mà động, cho nên Huyễn Nguyệt Cung ở trong đám mây cũng sẽ không động, trừ phi tiêu tán.

Theo mặt trăng lặn về trời Tây, ánh trăng trên đài vọng nguyệt đã tiêu tán, đánh nhau cũng theo đó dừng lại.

Lâm Tích Nguyệt lạnh lùng vẫn như cũ xếp bằng ở chính giữa bệ đá, Ngôn Thông Thiên thì đứng ở biên giới bệ đá, thật lâu không nói gì.

Ánh rạng đông chiếu đến từ chân trời, phản chiếu mấy phần sinh cơ bên trên gương mặt tái nhợt của Ngôn Thông Thiên.

- Tu luyện tiếp nữa, nàng sẽ trở thành một khối đá.

Nhìn qua thân ảnh cách đó không xa, Ngôn Thông Thiên nắm chặt tay to.

Cố gắng ức chế tâm tư đang chập trùng, quay người rời đi.

- Chỉ cần ta vẫn còn, sẽ không để nàng trở thành tảng đá.

Lời khẽ nói sau cùng bị gió sớm đưa vào trong tai nữ tử, trên bệ đá chỉ còn lại có Lâm Tích Nguyệt một người.

Yên lặng tĩnh tọa nửa ngày, ánh mắt khẽ nhúc nhích, một giọt nước mắt bị ánh rạng đông nhuộm thành màu vàng thuận theo hai gò má nữ tử trượt xuống. - Đồ ngốc...

Không biết là đang phàn nàn, hay là đang oán trách, mặc dù là mắng chửi người, thế nhưng bên trong câu đồ ngốc kia xuất hiện tình cảm ba động trăm năm qua chưa từng có.

Ngôn Thông Thiên mặc dù rời đi, ánh mắt Từ Ngôn vẫn còn ở đó, hắn không tin Lâm Tích Nguyệt đã tâm không tạp niệm, hắn quả nhiên nghe được suy nghĩ trong lòng Lâm Tích Nguyệt, thấy được giọt nước mắt của Lâm Tích Nguyệt.

Bi thương trong lòng bị một loại cảm khái đã lâu tan rã, hắn rất muốn lớn tiếng la lên, nói cho đôi vợ chồng kia, bọn hắn vẫn còn yêu đối phương thật sâu đậm.

Thế nhưng hắn há miệng, ngoại trừ rót vào gió lạnh kinh khủng ra, chỉ có một câu quát hỏi lạnh lùng vang lên.

- Nói cho ta, như thế nào mới có thể giải trừ tệ nạn trong công pháp của Bạch Ngọc Kinh một mạch.

Chỗ sâu trong Huyễn Nguyệt Cung, trong một đại điện to lớn, Ngôn Thông Thiên đang chất vấn chủ nhân chân chính của Huyễn Nguyệt Cung, ở trước mặt hắn, là sư tôn của Lâm Tích Nguyệt, cũng là cường giả Tán Tiên.

- Khó, cũng không khó.

Giọng nói bình thản, nghe không ra buồn vui, phát ra âm thanh lại là thân ảnh như một chùm sương mù, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một kiện áo khoác, lại không nhìn thấy chân dung.

Từ Ngôn trừng to hai mắt, liều mạng muốn nhìn rõ bộ dáng chủ nhân của Huyễn Nguyệt Cung, đáng tiếc càng là cố gắng, người đối diện càng mơ hồ.

Có lẽ Ngôn Thông Thiên có thể nhìn thấy bộ dáng của Cổ Tuyên, mà Từ Ngôn kế thừa đoạn trí nhớ này lại càng nhìn không đến mảy may chân tướng.

- Muốn làm thế nào, mới có thể để cho Tích Nguyệt lấy lại sinh cơ.

Trong đại điện, Ngôn Thông Thiên cố chấp hỏi, hắn biết đối phương là Tán Tiên, cũng biết chỉ có nam nhân tên là Cổ Tuyên này mới là tiếp nhận truyền thừa người chân chính của Bạch Ngọc Kinh.

Lâm Tích Nguyệt, bất quá là một người đệ tử Cổ Tuyên chọn trúng mà thôi.

- Nàng có thể được vĩnh sinh, đạt được thành tựu như Chân Tiên, trở thành tồn tại vĩnh hằng bất diệt trong thiên hạ, chẳng lẽ không tốt sao?

Thân ảnh bên trong áo khoác truyền đến âm thanh, trong giọng nói có chút ý vị trêu chọc.

- Tiên, không phải tảng đá, chuyện ma quỷ của ngươi có thể lừa gạt Tích Nguyệt, không lừa được ta.

Rất khó tưởng tượng, lấy Hóa Thần cảnh đối mặt Tán Tiên, Ngôn Thông Thiên lại dám lấy ngữ khí như thế nói chuyện, càng khiến người ta kinh ngạc là, đối phương thế mà cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười.

- Nếu như ta nói cho ngươi, ngươi sẽ đi làm sao, ta nói, chuyện này rất khó.

- Nói ra cái giá đi, muốn thế nào mới có thể nói cho ta.

- Không không không, nói cho ngươi tin tức cũng không cần đổi lại cái gì, chỉ cần sau khi ngươi biết tin tức nhất định đi làm, thà chết, cũng muốn làm xong.

- Ngươi cam đoan nhất định có thể một lần nữa biến tảng đá kia thành Lâm Tích Nguyệt.

- Ta cam đoan, Tán Tiên sẽ không nói dối, càng sẽ không lừa gạt.

- Tốt! Ngươi nói đi, vì nàng, chết thì có làm sao.

- Thật sự là một người si tình, cũng được, vậy sẽ nói cho ngươi như thế nào mới có thể phá giải nguyền rủa của Bạch Ngọc Kinh một mạch, chỉ cần ngươi tập hợp đủ Yên Vũ Châu, trở thành người Bổ Thiên...

Tiếng nói nhỏ Quanh quẩn ở trong đại điện giống như ác ma đang nỉ non, nguyên lai âm mưu cũng đã bắt đầu từ ngàn năm trước.
Bình Luận (0)
Comment