Chương 1773: Ba trăm Hỏa Vũ Thần
Chương 1773: Ba trăm Hỏa Vũ ThầnChương 1773: Ba trăm Hỏa Vũ Thần
- Đừng đáp ứng... Hắn đang gạt ngươi!!
Tiếng rống giận dữ mang theo nổi giận, quanh quẩn trong Thiên Cơ phủ.
Từ Ngôn thức tỉnh phát giác mình đã mồ hôi lạnh đầy người, bốn phía cũng không phải là Huyễn Nguyệt Cung đầy quỷ quyệt.
Hắn chung quy là khách qua đường của đoạn trí nhớ kia, chỉ có thể trải nghiệm, không cách nào cải biến.
- Cổ Tuyên... Hắn hại chết Ngôn Thông Thiên.
Từ Ngôn bỗng nhiên nắm chặt song quyền, hắn rốt cuộc biết Ngôn Thông Thiên vì sao chết ở trên chín Tầng Trời, cũng rốt cuộc biết kẻ cầm đầu phía sau màn, đúng là Cổ Tuyên mê hoặc, cuối cùng để Ngôn Thông Thiên ngã xuống.
- Hỗn đản, đám gia hỏa trong Huyễn Nguyệt Cung đều là khốn kiếp.
- Cổ Tuyên nhất định biết bí ẩn chân chính của chín Tầng Trời, người Bổ Thiên nhất định là giả.
- Hắn không chỉ có mê hoặc Ngôn Thông Thiên, nhất định cũng mê hoặc các cường giả khác của thiên hạ, còn châm ngòi tứ đại Ma vương đông chinh.
- Chung Ly Bất Nhị và Ma Quân mày rậm đều là phân thân của hắn, hắn đến tột cùng có mục đích gì, vì sao muốn để thế gian đại loạn?
- Chung Ly Bất Nhi...
Nhớ tới năm đó Chung Ly Bất Nhị bị mình đánh giết, Từ Ngôn bỗng nhiên giật mình.
Khi Chung Ly Bất Nhị chết đã từng nói, Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh đều là thứ dư thừa, không nên tồn tại ở trên thế gian.
- Hắn biết thân phận của ta, cũng biết thân phận của Chân Vô Danh, hắn từ đầu đến cuối muốn hại chết Chân Vô Danh, diệt trừ những Tán Tiên phục sinh này!
Nếu như liên hệ Chung Ly Bất Nhị và chủ nhân chân chính của Huyễn Nguyệt Cung - Cổ Tuyên với nhau, Từ Ngôn đạt được một suy đoán có thể xưng kinh khủng, đó chính là chỉ sợ mình cùng Chân Vô Danh những người phục sinh này đều đang bị người ta khống chế.
Đạt được phần suy đoán này, Từ Ngôn cảm thấy phía sau lưng rét run.
Cảm giác bị người khám phá ra chân thân, cũng không dễ chịu, nhất là khi còn ở Nguyên Anh trong nhiều năm trước.
- Chúng ta đã là dư thừa, vì sao hắn không trực tiếp xuất thủ mạt sát chúng ta, nhất định là Cổ Tuyên đã trở nên yếu đi, nhất định là như thết
Bên trong tiếng hô thấp giọng, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, tiếp tục suy tính.
Ngàn năm trước Cổ Tuyên có thể cổ động Ngôn Thông Thiên, để một đám Tán Tiên Yêu Thánh vì trở thành người Bổ Thiên và Yên Vũ Châu mà táng thân trên chín Tầng Trời, như vậy năm trăm năm sau, Cổ Tuyên có thể hóa thành Ma quân Hóa Thần châm ngòi Tứ Vương Đông Châu, mặc dù thành công, nhưng là lấy thực lực của hắn, không nên phí sức như thế.
Nhất là ngàn năm sau, Chung Ly Bất Nhị phân thân này vậy mà chỉ có tu vi Nguyên Anh, càng bị Từ Ngôn dùng toàn lực diệt sát.
- Hắn đang càng ngày càng yếu, phân thân có thể phân ra cũng càng ngày càng yếu, nhất định là như thế, Cổ Tuyên kia đến tột cùng làm sao vậy, hiện tại hẳn là còn chưa có chết.
Ánh mắt trở nên lạnh như băng, kết luận bản thể Cổ Tuyên nhất định đang yếu đi, Từ Ngôn nở nụ cười lạnh.
- Ngươi đã trở nên yếu đi, thì nên trách không được người khác, thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi, lần này hàng tỉ đại quân Ma tộc Tây chinh, hi vọng Huyễn Nguyệt Cung các ngươi có thể đỡ nổi.
Từ Ngôn còn không có ngốc đến trình độ tự mình giao phong với Tán Tiên như Cổ Tuyên, trừ phi hắn cũng đạt tới cảnh giới Tán Tiên.
Vừa hay có một đám thủ hạ Ma tộc, rất phù hợp để đi dò xét át chủ bài của Huyễn Nguyệt Cung một phen, phiền phức duy nhất là tìm không thấy Huyễn Nguyệt Cung. Thiên Vẫn ngàn năm trước khó bề phân biệt, mặc dù Từ Ngôn nhìn ra một chút dấu vết để lại, lại không nhìn thấy âm mưu quỷ kế chân chính, bất quá bàn tay đen phía sau màn đã bị xác định, điểm này để Từ Ngôn cảm thấy dễ dàng đi mấy phần.
Địch nhân cường đại không đáng sợ, chân chính đáng sợ, là ngay cả địch nhân là ai cũng không được biết.
Suy tư hồi lâu, Từ Ngôn tản ra suy nghĩ.
Khoảng cách đến kỳ hạn bốn mươi năm mà Thân Đồ Băng Yểm quyết định đã không xa, sau khi đột phá cảnh giới, Từ Ngôn chuẩn bị theo đám Ma tử vượt vực đi về phía tây.
Rời đi chỗ bế quan, Từ Ngôn đi tới sa mạc an trí Tiểu Mộc Đầu, đi đến chỗ sâu trong sa mạc chìm vào lòng đất.
Độn hành đến sợi rễ Vạn Dương mộc trong lòng đất sa mạc, Từ Ngôn phát hiện rễ Vạn Dương mộc nơi này nhìn như không có biến hóa, một khi tách ra mới có thể phát hiện chỉ còn lại có một tầng vỏ cây, sợi rễ như một con quái vật to lớn giống như đã bị đào rỗng.
Đặt mình vào bên trong thông đạo rễ cây rỗng ruột, Từ Ngôn tản ra cảm giác của mình, không bao lâu, mỉm cười giang hai cánh tay ra.
Tiếng cười của nữ hài từ xa mà đến gần, một thân ảnh màu xanh lục trực tiếp nhào vào trong ngực Từ Ngôn.
Lạc lạc lạc lạc.
Mộc Đầu nữ hài bị ca ca ôm lấy xoay tròn một vòng mới vững vàng rơi xuống đất, Tiểu Mộc Đầu cười hô:
- Ca ca trở vềI
- Đúng vậy.
- Ta trở về, nói lời giữ lời, ỒI
Từ Ngôn cười cười bỗng nhiên giật mình, Tiểu Mộc Đầu ở trước mặt hắn khác nhau rất lớn so với vài thập niên trước, không còn là thân thể gỗ mặt gỗ, mà có cảm giác như da thịt của nhân loại, nhìn qua không sai biệt nhiều với nữ hài Nhân tộc.
- Có thể Hóa Hình rồi?
Từ Ngôn ngạc nhiên nói.
- Không phải Hóa Hình, là linh thể ngưng tụ.
Tiểu Mộc Đầu ngoẹo đầu ngọt ngào nói:
- Nhờ máu của ca ca, còn có Vạn Dương mộc.
Nguyên lai linh thể ngưng luyện tới trình độ nhất định sẽ có thể có được thân thể cùng loại thân người, Từ Ngôn vui mừng gật gật đầu, nói:
- Xem ra Tà Linh Vạn Dương không có chết phí công, nó tiêu tán thành tựu cho Tiểu Mộc Đầu tân sinh.
Đề cập đến Tà Linh tiêu tán, hai huynh muội trâm mặc lại, cuối cùng vẫn là Từ Ngôn phá vỡ bầu không khí nặng nề.
- Yên tâm đi, Vạn Dương mộc nhất định còn có hạt giống khác, nói không chừng đang ở bên trong thiên địa khác, Vạn Dương mộc mới đang sinh trưởng, hiện tại vẫn là cây giống, giống như Tiểu Mộc Đầu của chúng ta.
- Thế nhưng Vạn Dương đã tiêu tán nha, nó đã chết...
- Sinh tử luân hồi, nha đầu ngốc, Vạn Dương sẽ luân hồi, đi thôi.
Lấy ra Hỗn Thiên bình, Tiểu Mộc Đầu hóa thành một tia sáng xanh biếc chui vào miệng bình, sau một khắc một đốt cây giống nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt Từ Ngôn.
Khác biệt với cành khô, bản thể Tiểu Mộc Đầu bây giờ đã là trạng thái cây giống, mặc dù thân cây rất nhỏ, cũng đã có rễ cây, không giống cành khô lúc đầu, ngay cả gốc rễ cũng không có.
Quan sát trạng thái của Tiểu Mộc Đầu, Từ Ngôn thở ra một hơi thật dài.
Ở trên đời này, Tiểu Mộc Đầu là thân nhân chân chính của hắn, cùng là âm dương linh thể của Mộc linh, tự nhiên rất lo lắng, có thể khôi phục Tiểu Mộc Đầu thành trạng thái bây giờ, Từ Ngôn cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Nhìn một chút thông đạo rễ cây Vạn Dương mộc trống rỗng lần cuối cùng, Từ Ngôn nói câu đa tạ, sau đó bỏ chạy.
Nếu như không có Vạn Dương mộc, Tiểu Mộc Đầu sẽ không khôi phục được nhanh như vậy.
Cho dù Tà Linh đã tiêu tán, bản thể của nó lại trở thành chất dinh dưỡng của Tiểu Mộc Đầu, có thể để cho tiên tổ được trưởng thành, nếu như Tà Linh Vạn Dương biết, nhất định sẽ rất vui mừng.
Rời khỏi sa mạc, Từ Ngôn lần nữa đến miệng núi lửa phía sau Minh Sơn thành.
Sau khi chui vào lòng đất, có thể nhìn thấy kiếm lớn ở chỗ sâu biển lửa vẫn như cũ đang sừng sững tại chỗ, những năm gần đây Tước đạo nhân đã uổng công.
Tước đạo nhân bận rộn trăm năm, vẫn như cũ thu không được Niết Phàm kiếm, Từ Ngôn không cần suy nghĩ trực tiếp rời đi, Tiên Thiên Linh Bảo này tuyệt không phải là vật Hóa Thần có thể thu lấy, chỉ có chờ đến đột phá Độ Kiếp Cảnh trở lại.
Quay trở về nhánh Bàn Thiên, Từ Ngôn đi trước một chuyến đến tiệm thợ rèn.
Sinh cơ của Lão Xích Liệt cũng đã không còn bao lâu nữa, Hỏa Tu La sắp chết ngược lại vô cùng cao hứng, ra lệnh cho các đồ đệ giao tất cả Hỏa Vũ Thần mà mấy chục năm qua rèn đúc cho Ma tử Quỷ Diện, trọn vẹn ba trăm khỏa.
- Đây là tâm nguyện của lão Xích Liệt, đại nhân nhất định cất kỹ, lão Xích Liệt có thể rèn đúc ra ba trăm Hỏa Vũ Thần, chết cũng không tiếc.
Xích Liệt già nua, thổn thức cảm khái, lôi kéo tay Từ Ngôn, nói:
- Một cái có thể so với uy thế của linh bảo, có thể đả thương Ma Quân, nếu như ba trăm Hỏa Vũ Thần cùng phát, đủ để oanh sát Ma tử! Băng Yểm tàn nhãn xảo trá, có những Hỏa Vũ Thần này phòng thân, đại nhân cũng có thể an gối không lo, đa tạ ân thưởng thức của Quỷ Diện đại nhân, để ta trước khi chết có thể hoàn thành nguyện vọng, lão Xích Liệt chết cũng không tiếc, chết cũng không tiếc a, ha ha, chúng ta tới đây thôi, tạm biệt...
Đột nhiên, trong tiếng cười, Hỏa Tu La già nua lại không còn sinh cơ, bình yên rời đi khỏi thế giới này. - Đời sau gặp lại, vô luận đời sau là người, là yêu, hay là ma, ngươi cũng là bằng hữu của Từ Ngôn ta.
Bên trong tiếng nói nhỏ, Từ Ngôn đưa thi thể của lão Xích Liệt vào lò lửa.
Hỏa Tu La đến từ trong lửa, tự nhiên muốn táng thân ở trong biển lửa.
Lô hỏa đốt cháy mãnh liệt, giống như thiêu đốt ra dư ôn sau cùng, ngọn lửa hừng hực lăn lộn, giống như tiếng cười của lão Xích Liệt.
Quay người rời đi, phất phất tay, xem như cáo biệt, Từ Ngôn bước ra chỗ ở của lão Xích Liệt.