Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1796 - Chương 1796: Giương Cung Bạt Kiếm

Chương 1796: Giương cung bạt kiếm Chương 1796: Giương cung bạt kiếmChương 1796: Giương cung bạt kiếm

Giống như gặp qua ở nơi nào, nhìn rất quen mắt?

Tiên Thiên Thiên bị một vị Ma Soái bắt giữ, nàng không dám vọng động, mà âm thầm tính toán ở trong lòng, bất quá tính toán làm sao, nàng đều cảm thấy mình chỉ có một con đường chết.

Lãnh Thu Thiền cảnh giới Nguyên Anh ngay cả hô cũng không có la ra một tiếng liền bị nuốt, nàng chỉ là một Kim Đan nho nhỏ, căn bản không có đường sống dưới mí mắt của mấy trăm Ma Quân.

- Sư tôn, đệ tử của lão nhân gia ngài lần này coi như xong, Tiền Thiên Thiên ta không có bán ngài, tương lai lão nhân gia ngài trở về cũng không biết có thể tìm được thi cốt của đồ nhi hay không...

Nhớ tới sư tôn nhiều năm không thấy, nhớ tới giọng nói dung mạo của sư tôn, nhớ tới ánh mắt đạm mạc từ đầu đến cuối của sư tôn, Tiền Thiên Thiên bỗng nhiên kinh ngạc từ trong tuyệt vọng.

- Ma Quân bắt ta, làm sao có đôi mắt rất giống sư tôn.

Nhớ tới Từ Ngôn, Tiền Thiên Thiên đột nhiên cảm giác được cường giả Ma Quân vừa rồi bắt nàng có một đôi mắt cơ hồ giống nhau như đúc với sư tôn nàng, thậm chí ngay cả ánh mắt đều tương tự.

- Sẽ không thật sự là sư tôn đó chứ? Sư tôn làm sao có thêm một cái sừng, hoàn thành Ma tộc?

Tiền Thiên Thiên kinh nghi bất định càng ngày càng cảm thấy Ma Quân trước mặt và sư tôn là một người, bằng không làm sao chỉ giết Lãnh Thu Thiền, không giết nàng chỉ là tu sĩ Kim Đan nhỏ yếu, đưa ra lí do thoái thác đi ngâm rượu rõ ràng miệng không giống lòng, nào có dùng người sống ngâm rượu.

Tiền Thiên Thiên chỉ dám ở trong lòng nói nhỏ, đang lúc kinh nghi bất định bỗng nhiên lại nhìn thấy Ma Quân trước mặt quay đầu nhìn nàng một cái, nhe răng cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên nhìn quỷ quyệt mà âm trầm. Nụ cười quỷ quyệt doạ người, chẳng những không có hù Tiền Thiên Thiên, ngược lại kém chút để nàng vui thích nhảy cẵng.

Nàng rốt cục có thể xác nhận, Ma Quân trước mặt chính là sư tôn Từ Ngôn của nàng!

Bởi vì loại nụ cười quỷ quyệt kia chỉ có sư tôn của nàng mới có, cho dù qua đi sáu mươi năm, Tiền Thiên Thiên vẫn như cũ nhớ rõ.

Kém chút thốt ra tiếng la bị nàng cố gắng nghẹn trở về.

Tiền Thiên Thiên cúi đầu xuống, giả trang thành một bộ dáng tuyệt vọng, sư tôn đã diễn trò, đồ đệ tài hoa như nàng có thể nào quấy rầy, tự nhiên cần bồi hắn diễn cho tốt.

Một trận gió tanh mưa máu qua đi, hơn ba trăm vị Ma Quân nhao nhao hiện thân trên khán đài, lúc này toàn bộ khán đài trừ bỏ mấy ngàn tu sĩ bị đánh giết trong chớp mắt ra, những người khác sớm đã chạy trốn tới một bên khác của lôi đài.

Ma tộc vừa đến, Nhân tộc một phương chắp tay nhường cho khán đài, mặc dù cao thủ chân chính còn chưa so chiêu, khí thế bên Nhân tộc một phương đã yếu đi không ít.

- Thân Đồ Băng Yểm, ngươi đến Tây Châu là muốn chất.

Độc nhãn của Thân Đồ Liên Thành hiện ra ánh sáng hung ác, tập trung vào Thân Đồ Băng Yểm đối diện, bọn hắn vốn là dòng dõi của Ma Đế, cũng không có tình huynh đệ.

- Thân Đồ Liên Thành, tên phản đồ ngươi thế mà còn sống, làm chó săn cho Nhân tộc có tư vị thế nào? Có phải rất tốt hay không.

Thân Đồ Băng Yểm lạnh lùng nói, hắn và Thân Đồ Liên Thành như nước với lửa, đều muốn giết đi cho thống khoái.

- Chó săn? Ha ha ha ha! Chó săn dù sao cũng tốt hơn bị bọn ma tể tử các ngươi cả ngày tính toán, nếu ta không đến Tây Châu, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong những Ma tử các ngươi, các ngươi đã tới Tây Châu, ta sẽ cố gắng chiêu đãi các ngươi! Thân Đồ Liên Thành cười lạnh nói.

- Không cần phản đồ ngươi chiêu đãi, chúng ta sẽ trở thành chủ nhân của Tây Châu, ngươi chỉ cần chờ bị đánh giết là được rồi.

Anh mắt Thân Đồ Băng Yểm tràn đầy lạnh lẽo.

- Hai quân giao chiến, binh sĩ còn chưa giao thủ, chủ soái không nên trước đấu sinh tử, chư vị Ma tử Ma Quân đã đến Kiếm Vương sơ tan, Kiếm Vương điện biểu thị hoan nghênh, chúng ta có linh tửu món ngon, coi như lễ gặp mặt trước khi chiến đấu, về sau đến tột cùng là Ma các ngươi tộc thắng, hay là Nhân tộc ta thắng, mỗi người dựa vào thủ đoạn, ý chư vị như thế nào 2

Nói chuyện chính là Vu Hôi ổn trọng, Thiên Anh lôi đài cùng Bách Thần bảng đều do hắn chủ trì, lần này nhiều thêm Ma tộc làm khách không mời mà đến, Vu Hôi quyết định thật nhanh, chuẩn bị vận dụng ba tấc lưỡi của mình khuyên cường địch Ma tộc trở vê.

Chính như Vu Hôi nói, đại quân Ma tộc cùng đại quân Nhân tộc còn không có gặp mặt, những Hóa Thần cùng Ma tử này có thể nào đi đầu quyết chiến, nếu như bây giờ phân ra thắng bại thắng thua, thủ hạ đại quân của riêng mình cũng không cần đánh.

Hai nước giao chiến không có đạo lý chủ soái chiến trước, Ma tộc cùng Nhân tộc giống như vậy.

Thân Đồ Băng Yểm nghe xong khẽ gật đầu, hắn cũng không phải cảm thấy đối phương nói rất có lý, mà cũng không muốn hiện tại đấu với gần trăm Hóa Thần kia, tuy nói ăn hết tất cả những Hóa Thần hiện tại cũng không có vấn đề.

Nhưng là cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ.

Đại quân hang tỉ Ma tộc đã đổ bộ, nào có đạo lý giữ lại nhiều Ma tộc như vậy mà không cần, mình thì đi trước liều mạng.

Người ta đã cho bậc thang, Thân Đồ Băng Yểm bắt đầu cân nhắc phải chăng nên dùng một bữa cơm no đủ, uy hiếp một phen coi như xong, nếu như Hóa Thần đối phương ít hơn một nửa, ở đây không có nhiều tu sĩ Nhân tộc như vậy, hắn quả thật muốn nhất cổ tác khí tàn sát đối thủ không còn. Không đợi Thân Đồ Băng Yểm ứng đối, đã có người bên cạnh hắn trả lời.

- Ăn linh tửu món ngon của các ngươi? Các ngươi hạ độc làm sao bây giờ, thật sự cho rằng Ma tộc chúng ta đều là đồ đần, lão già ngươi.

Một câu đồ đần hoàn toàn phá hủy dự định của Thân Đồ Băng Yểm, nếu ai đồng ý, thật thành đồ đần.

Đều không cần nhìn, nghe giọng nói thì Thân Đồ Băng Yểm đã biết là vị Phó Thống Lĩnh kia, một chiêu này bắt giặc bắt vua tuy nói mục đích đã đạt tới, nhưng 'Vua' này giống như hơi nhiều, không phải mười mấy hai mươi mấy người trong dự đoán, mà là gần trăm Hóa Thần.

- Nhân tộc hèn hạ! Muốn để cho chúng ta uống độc dược? Không có cửa đâu! Các ngươi hôm nay chết chắc!

Từ Ngôn nói xong, lão Ngân Hoàn lập tức cổ động, quát mắng, hắn vừa mắng, Ma Quân xung quanh nhao nhao mắng to, trong lúc nhất thời mấy trăm Ma Quân trên khán đài ô ngao gọi bậy, lộ ra táo bạo không thôi.

Hảo tâm mở tiệc chiêu đãi, thành rượu độc đồ ăn độc, Vu Hôi trừng tròng mắt không biết nói cái gì cho phải.

Đàn gảy tai trâu, cho dù đàn hay đến đâu thì trâu cũng nghe không hiểu, hắn xem như không có cách nào.

- Nơi này chính là Kiếm Vương sơn, nơi Kiếm chủ bế quan, chư vị Ma tử Ma Quân lớn lối như thế, không sợ Kiếm chủ tức giận.

Mạc Hoa Đà âm trầm nói, hắn vừa nói ra lời này, ngay cả Thân Đồ Băng Yểm đều chấn động toàn thân, Ma tử Ma Quân khác trong nháy mắt ngậm miệng, không còn hô quát.

Kiếm Vương điện bên trên Kiếm Vương sơn chính là động phủ của Tây Thiên Kiếm Chủ, từ trên khán đài đều có thể nhìn thấy đại điện rộng lớn trên đỉnh núi, giống như một lưỡi dao lao thẳng vào mây trời sừng sững trên đỉnh núi.

Lấy danh tiếng Kiếm chủ chấn nhiếp Ma tộc, Mạc Hoa Đà có thể xưng cay độc. Ma tộc ở Bắc Châu xa xôi, chưa nói tới hiểu rõ Tây Châu, càng biết không nhiều về bí ẩn của Tu Tiên Giới Nhân tộc, ngay cả tu sĩ Tây Châu cũng không có mấy người có thể xác định Kiếm chủ đã ngã xuống hay chưa, Ma tộc thì càng không biết Chu Tình Thiên sống hay chết.

- Kiếm Vương điện, Chu Tình Thiên, chẳng lẽ Tây Thiên Kiếm Chủ còn sống?

Vạn Ma Nhất thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo kinh ngạc.

- Hắn là sớm đã tọa hóa, bằng không ngàn năm qua làm sao chưa từng có mảy may tin tức của Kiếm chủ.

Ngân Lân khẽ nhíu mày.

- Nếu như không chết thì sao?

Thiên Câu trừng mắt.

- Cho dù Kiếm chủ chết rồi có thể làm giống như Tán Tiên của Hiên Viên đảo, lưu lại kiếm ý tồn tại hay không, Tán Tiên kiếm ý, vật kia cũng không dễ đối phó.

Tu Ma rõ ràng sinh ra ý lui, vừa tới Tây Châu đã quyết chiến cùng Hóa Thần Tây Châu tại Kiếm Vương sơn, hắn cho rằng không phải cử chỉ sáng suốt.

- Nhân tộc thiện dùng phương pháp giảo quyệt, lời bọn hắn nói, không thể tin hoàn toàn...

Thân Đồ Băng Yểm vừa muốn nói cũng không thể không tin, nửa câu phía sau không ra khỏi miệng, Phó Thống Lĩnh bên cạnh hắn lại hét lớn một tiếng.

- Tức giận cái rắm! Kiếm chủ tính là thứ gì! Ngươi để hắn cút ra đây giận cho ta xem một chút.

Mắng to một tiếng, Từ Ngôn nổi giận đùng đùng quát:

- Không cần phải nói những thứ vô dụng kia, nơi này đã là Bách Thần lôi đài, vừa hay Nhân Ma hai tộc chúng ta phân cao thấp, luận cao thấp.
Bình Luận (0)
Comment