Chương 1807: Bách Thần Lôi đài (11)
Chương 1807: Bách Thần Lôi đài (11)Chương 1807: Bách Thần Lôi đài (11)
Trừ đi Sửu Ngư, chỉ còn lại Bạch Ngạc, những Ma Quân thành danh của Thiên Lân bộ này là mục tiêu thứ nhất của Từ Ngôn.
Nghe nói đối phương muốn lôi kéo mình đi Hồn Ngục, Ngân Lân âm thầm thất kinh, nàng lại không muốn đi Hồn Ngục mạo hiểm, thế là đồng ý yêu cầu của Từ Ngôn.
- Tốt, Bạch Ngạc sẽ theo ngươi đi một chuyến đến Hồn Ngục, vì Tứ Vương, Thiên Lân bộ ta nghĩa bất dung từ!
Ngân Lân nói câu này rất xinh đẹp, Bạch Ngạc nghe được lại sắc mặt phát khổ, còn không dám phản bác.
- Quỷ Diện Thống Lĩnh chuyến này đi Hồn Ngục can hệ trọng đại, tốt nhất mang một chút cao thủ tinh thông tiềm hành.
Vạn Ma Nhất bắt đầu bày mưu tính kế, nói:
- Trong Ma tộc ta, nếu bàn về tiềm hành, tất nhiên lấy Ám Tu La cầm đầu, ta đề cử một người, là Hắc Tâm đại nhân của Vạn Táng Lĩnh ta, Ám Tu La đứng đầu.
Tâm tư của Vạn Ma Nhất, Từ Ngôn nhất thanh nhị sở, ngay cả Tuyết Cô Tình cũng giống vậy.
Ám Tu La tuy nói là Vạn Táng Lĩnh một mạch, lại không phải thủ hạ của Vạn Ma Nhất, mà là thuộc hạ của Tuyết Cô Tình.
Nhất là thủ lĩnh Ám Tu La - Hắc Tâm, là một vị Ma Quân đỉnh phong chân chính, thực lực cực mạnh, không thua gì Ma tử.
Hắc Tâm ẩn bên trong áo bào đen giật giật mí mắt, một đôi ánh mắt quỷ lục nhìn về phía Vạn Ma Nhất cùng Từ Ngôn, mọi người xung quanh ai cũng không ngốc, cái giá cho việc chui vào Hồn Ngục có khả năng là một đi không trở lại.
- Không cần bản thân Hắc Tâm đại nhân tự xuất mã, đưa cho ta mấy Ám Tu La là được, dù sao Bách Thần lôi cũng cần phải có mấy người cao thủ tọa trấn, đừng để Nhân tộc chiếm thượng phong. Từ Ngôn khoát tay cười nói.
- Hắc Tâm, ngươi theo đi thôi.
Tuyết Cô Tình lúc này bỗng nhiên hạ lệnh, nói:
- Bảo vệ tốt Phó Thống Lĩnh đại nhân của chúng ta, nếu như hắn có nguy hiểm, ta sẽ hỏi ngươi.
Từ Ngôn không muốn thủ lĩnh Ám Tu La đi theo mình, là sợ Tuyết Cô Tình bởi vậy giám thị mình, không ngờ đối phương sớm có dự định, vậy mà thật điều động Ám Tu La Hắc Tâm.
- Vâng.
Ám Tu La quấn bên trong áo bào đen lĩnh mệnh, vô thanh vô tức đi đến bên cạnh Từ Ngôn, không sai biệt lắm như là quỷ vật.
- Có Hắc Tâm đại nhân đi cùng, chuyến này nhất định thành công!
Từ Ngôn thấy mình không thể cản trở, đành phải nói như thế.
Vì hành động vĩ đại chui vào Hồn Ngục của Phó Thống Lĩnh, Thân Đồ Băng Yểm cũng điều động một vị Ma tử của Thân Đồ gia tên Thân Đồ Lãnh Vũ, Vạn Ma Nhất điều động Ma Quân Huyết Tu La một mạch tên Huyết Hà, có năng lực không kém gì Hóa Thần trung kỳ.
Gặp các Đại bộ tộc đều điều động nhân mã, Tu Ma cùng Thiên Câu liếc nhau một cái, cũng không thương lượng, Thiên Câu gọi một trong bát đại Ma Linh - Ma Tây.
Nhìn Ma Linh Ma Tây ở trước mặt, Thiên Câu vênh vang đắc ý quát:
- Lão Tây, đừng để cho Câu Tu tộc chúng ta mất mặt, để bọn hắn kiến thức một chút sự lợi hại của bát đại Ma Linh.
- Ma tử đại nhân yên tâm, Ma Tây nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người!
Ma Linh Ma Tây tựa như một đám lông phát phát ra tiếng khàn khàn, ngay cả nam nữ đều nghe không ra. - Ta bồi tiếp đại nhân đi Hồn Ngục một chuyến.
Các bộ tộc khác điều động Đại tướng, Minh Viêm Ma một mạch chỉ có Ma tử Quỷ Diện một người, lão Ngân Hoàn tự nhên anh dũng bồi Ma tử nhà mình mạo hiểm.
- Ngươi thì thôi đi, già đến nổi sắp đi không nổi, đừng đi kéo chân sau của ta, đứng ở đây xem náo nhiệt đi.
Từ Ngôn bất đắc dĩ quát một câu, lão Ngân Hoàn nghe được âm thầm đau lòng, khóe mắt rưng rưng.
- Già rồi, không còn dùng được, thế Kim Hỏa...
- Ngân Hoàn gia gia ngài cứ nghỉ ngơi một chút đi! Muốn uống rượu hay là đồ ăn mỹ vị, Kim Hỏa ta xông pha khói lửa cũng sẽ tìm đến cho ngươi.
Sợ lão Ngân Hoàn tự đề cử mình không thành, lại hố mình hố đi vào, Kim Hỏa kém chút bị dọa đến hồn bay trên trời, vội vàng dùng lời nói ngăn chặn lão miệng Ngân Hoàn.
- Ta không đói bụng...
- Không đói bụng à, thế có khát không! Ngàn dặm xa xôi vượt ngang hai đại vực để ngài cực khổ.
Kim Hỏa ở một bên kêu rên liên tục, Từ Ngôn không có để ý đến hắn, nói với mấy Đại Ma tử:
- Chuyến này nói không chừng sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, chư vị cần phải thêm chút khí lực ở trên lôi đài, động tĩnh bên này càng lớn, ta sẽ càng an toàn.
Dứt lời, Từ Ngôn nhìn về phía Tuyết Cô Tình, ngữ trọng tâm trường nói:
- Nếu không khéo dẫn ra cường địch gì, Tuyết đại nhân cũng không thể tự mình xem náo nhiệt, chúng ta đã sớm nói xong.
Ước định vận dụng Hỗn Độn Ma Vương một lần, Từ Ngôn chưa quên, chắc hẳn Tuyết Cô Tình cũng sẽ không quên, cho dù quên, qua lần nhắc nhở này cũng nên nhớ lại.
Đối mặt Từ Ngôn nhắc nhở, ánh mắt Tuyết Cô Tình vẫn đầy lạnh lùng nhẹ gật đầu. Từ khi đi vào Kiếm Vương sơn, vị Thống Lĩnh quân cận vệ đại nhân này giống như trở nên càng thêm băng lạnh, giống như một khối hàn băng chân chính.
Định ra nhân tuyển đi chuyến này, Từ Ngôn nhìn một chút mấy vị đang xúm tới.
Tước đạo nhân ủ rũ, bước đi đều giống như rất phí sức, nhìn ra được hắn rất không tình nguyện.
Thân Đồ Lãnh Vũ nhìn như nhân vật mới ra đời, lộ ra bộ dáng rất kích động hiếu chiến.
Bạch Ngạc thì sắc mặt tái nhợt, con mắt chuyển loạn không biết có ý định gì.
Ma Tây một trong bát đại Ma Linh căn bản không nhìn ra biểu lộ, ngay cả mặt cũng không có, chính là quái vật.
Địa vị của Huyết Hà bên trong Huyết Tu La một mạch cũng không thấp, toàn thân huyết ảnh lộ ra rất tôn quý.
Sau cùng là Ám Tu La Hắc Tâm từ đầu đến cuối bao phủ bên trong áo bào đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt quỷ lục.
Sáu vị Ma Quân, lấy Hắc Tâm thực lực cao nhất, tính cả Từ Ngôn tổng cộng bảy vị, bảy vị này chính là nhân tuyển cuối cùng chui vào Hồn Ngục.
Đánh nhau trên lôi đài càng ngày càng náo nhiệt, nổ vang không ngừng, gào thét liên tục, ánh chớp hỏa ảnh dữ dội thành che giấu tốt nhất, vốn là Ma tử mới lên cấp không người Tây Châu vực nào nhận ra, cho dù rời đi cũng không ai chú ý, huống chỉ Ma tộc một phương có cao thủ huyễn thuật như Ngân Lân, có thể tuỳ tiện huyễn hóa ra bộ dáng của Từ Ngôn và sáu vị Ma Quân khác.
Vô thanh vô tức rời khỏi khán đài, bảy đạo thân ảnh được bao phủ bên trong một đoàn bóng tối, lặng yên im ắng vòng qua chiến trường, đi tới phía phía sau núi Kiếm Vương sơn.
Ám Tu La Hắc Tâm vận dụng lực lượng thiên phú, là cao thủ tiềm hành chân chính, hắn có thể đi qua bên cạnh Hóa Thần cùng cảnh giới mà không bị phát giác.
Thiên phú của Ám Tu La, cộng thêm huyễn thuật của Ngân Lân, có thể xưng phối hợp thiên y vô phùng.
- Bọn hắn có thể thành công không, Hồn Ngục cũng không phải đất lành.
Ngân Lân như có điều suy nghĩ nói.
- Hẳn là có thể thành công, chỉ cần một kế rút củi dưới đáy nồi này có hiệu quả, cho dù Tứ Vương phải chăng có bị nhốt trong Hồn Ngục hay không, đối với chúng ta đều có lợi.
Vạn Ma Nhất nghiêm túc nói.
- Nói không chừng Tứ Vương thật bị nhốt trong Hồn Ngục, chúng ta hẳn là chuẩn bị một chút, một khi xác nhận tung tích của Tứ Vương, cũng không cần lên tiếp lôi đài, nhất định là một trận hỗn chiến.
Thiên Câu ngược lại thấy rõ ràng, có đôi khi ánh mắt của người đần không ngắn.
- Băng Yểm đại nhân, bước kế tiếp của chúng ta nên ứng đối như thế nào, hiện tại cứ quyết chiến cùng Nhân tộc một phương, hình như chúng ta đang ăn thiệt thòi, đại bộ đội còn chưa tới đâu.
Tu Ma luôn cảm thấy những Ma tử Ma Quân này đều bị ai đó nắm mũi dẫn đi, không chỉ có hất ra đại quân hàng tỉ người xâm nhập nội địa quân địch, còn sớm phát sinh tử đấu một đối một với Nhân tộc.
Tu Ma nói kiểu này, Thân Đồ Băng Yểm cũng cảm thấy không quá dễ chịu, bất quá hắn không nghĩ quá nhiều, mà là trầm giọng nói:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến, thời khắc mấu chốt nghe ta hiệu lệnh là đủ.
Đối với Thân Đồ Băng Yểm mà nói, chỉ có nắm chắc quyền hành mới cảm giác an tâm, quyền lợi mang đến cho hắn không chỉ là hư vinh, còn có lực lượng.
Nhưng đối với một ít cường giả bị hận ý tràn ngập mấy chục năm mà nói, chỉ có nhìn chằm chằm tử thù, mới có thể cảm thấy an tâm, nếu không đời này đều không thể an tâm.
- Trên khán đài không quá thích hợp, cử động của tên kia khác biệt lúc trước.
Trong đám người mấy chục vạn tu sĩ, ánh mắt bị mũ rộng vành che khuất sắc bén như ưng, lấy rất nhiều năm kinh nghiệm, hắn nhìn ra địch nhân có chút khác biệt.
- Ve sầu thoát xác, chân thân hắn đã rời đi khán đài, đi nơi nào.
Lại một tiếng nói bất đồng xuất hiện ở trên người người nọ.
- Nơi này là Kiếm Vương sơn, địa phương hắn có khả năng đi nhất, không có mấy chỗ.
- Ma tộc một phương đến tột cùng đang có tâm tư gì, tên kia lại có tính toán gì?
- Bất kể hắn là có tính toán gì, làm hại chúng ta mất đi bản thể, hai đạo nguyên thần dùng chung một thân, lần này nếu như không giết chết hắn, không báo mối thù năm đó, ta không gọi là Hoành Chí