Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1808 - Chương 1808: Bách Thần Lôi Đài (12)

Chương 1808: Bách Thần Lôi đài (12) Chương 1808: Bách Thần Lôi đài (12)Chương 1808: Bách Thần Lôi đài (12)

Giao đấu dưới Kiếm Vương sơn đã kéo dài một ngày một đêm.

Buổi tối thứ hai tiến đến, vì mặt đất bịt kín một mảnh lờ mờ, tối không ánh sáng, mây đen dày đặc.

Bốn phía lôi đài có phong đăng to lớn, chiếu sáng xung quanh như ban ngày, thân ảnh giao đấu trên lôi đài tản ra cái bóng với hình dạng khác nhau, bóng ma dưới mặt đất khi thì bị kiếm quang cùng ánh sáng của pháp thuật xua tan không còn, lại chậm rãi hội tụ.

Một mảnh bóng ma đặc thù chậm chạp im ắng rời khỏi khán đài, rời rạc bên ngoài ánh mắt của mọi người, quỷ dị đến tựa như cô hồn dã quỷ bị lãng quên.

Bên trong một mảnh bóng râm, Từ Ngôn cảm giác rất kỳ dị, giống như độn pháp, lại hình như bị âm hồn bao phủ.

Năng lực của Ám Tu La để Từ Ngôn kinh ngạc không thôi, dù sao không cần hắn xuất lực, thế là dù bận vẫn ung dung quan sát năng lực của vị thủ lĩnh Ám Tu La - Hắc Tâm này.

- Năm mươi mốt đạo linh thức Hóa Thần, hơn ba trăm đạo linh thức Nguyên Anh, đoạn đường này không quá dễ dàng, Quỷ Diện đại nhân, bước kế tiếp chúng ta muốn nên như thế nào.

Bóng ma du tẩu phía sau núi Kiếm Vương sơn, ngừng lại ở gần một tảng đá lớn, tiếng nói âm trầm của Hắc Tâm ẩn ẩn truyền đến.

Đừng nhìn khoảng cách tiềm hành không tính quá xa, sau khi rời đi đột phá linh thức phong tỏa mới là chỗ khó khăn nhất, chạy đi dưới mí mắt nhiều cường giả Nhân tộc như vậy, ngay cả độn pháp đều làm không được, cũng chỉ có thiên phú của Ám Tu La mới được.

- Đến tìm tới cửa ra vào của Hồn Ngục, tiếp theo làm phiền Tước đạo nhân, linh thức cảm giác của ngươi dùng tốt hơn so với chúng ta.

Từ Ngôn làm thủ lĩnh của hành động lần này, không thể đổ nhiệm vụ phân phối lên cho người khác.

Tước đạo nhân nghe nói đáp ứng, cẩn thận tản ra linh thức, thận trọng cảm giác.

Nửa ngày qua đi, Tước đạo nhân chỉ điểm một phương hướng, bóng ma tiếp tục di động, đi tới khu vực một mảnh vách núi.

- Hẳn là ở gần đây, ta có thể cảm giác được trận pháp cường đại tồn tại, lại không cách nào kết luận cửa lớn ở nơi nào.

Tước đạo nhân vừa cẩn thận cảm giác nửa ngày, lắc đầu nói:

- Trận pháp rất đáng sợ, hẳn là cấm chế trình độ Tán Tiên, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải một lần đột phá thành công, nếu không nhất định gây nên động tĩnh.

- Ngay cả linh thức của ngươi đều cảm giác không đến cửa lớn của Hồn Ngục?

Từ Ngôn ra vẻ kinh ngạc nói, dù sao có Ám Tu La tồn tại, tiếng truyền không ra khỏi khu vực cái bóng.

- Cảm giác không đến, trừ phi cưỡng ép lấy linh thức xung kích đại trận, bất quá như vậy đại trận sẽ bị kích phát, nếu như bị vây ở trong trận liền phiền toái.

Tước đạo nhân lộ ra rất cẩn thận.

- Cũng không thể vừa mới xuất phát liên trở về chứ, chư vị còn có người nào có năng lực tìm kiếm lối vào Hồn Ngục?

Từ Ngôn tiếp tục hỏi.

- Ta đi thử một chút, đã gọi là Hồn Ngục, bên trong nhất định có không ít Âm Quỷ linh thể, chỉ cần có linh thể loại hồn quỷ tồn tại, ta có thể tìm tới phương vị chân chính của cửa lớn.

Nói chuyện chính là Ma Tây một trong bát đại Ma Linh, đừng nhìn vị này là quái vật, ngữ khí còn rất trầm ổn, lộ ra rất lão thành.

- Vậy làm phiền Ma Tây đại nhân.

Từ Ngôn gật đầu nói. Phía dưới vách núi, một tia khí tức kỳ dị từ trong bóng tối tràn ra.

Những khí tức này tựa như từng đạo u hồn, không có chút uy lực, tự nhiên cũng dẫn không dậy nổi chút chú ý nào, một khi tiếp xúc đến khí tức đại trận liền sẽ trong khoảnh khắc tản ra thành một cỗ băng hoa thanh lãnh, không khác nhau chút nào với sương lạnh trong đêm.

Năng lực của bát đại Ma Linh, phần lớn có quan hệ đến linh thể, thả ra những u hồn vô dụng này là vì xác nhận hình dáng của đại trận, không bao lâu, toàn bộ vách núi đều bị bịt kín tầng một sương lạnh cực kì nhạt, duy chỉ có trên một khối vách đá một bên vách núi là nửa điểm băng hoa cũng không có.

Hình dáng cửa lớn xuất hiện bên trong băng sương, làm cho Ma Tây với trực giác linh thể thiên nhiên cảm nhận được, cũng kết luận trong lòng núi tồn tại không ít âm hồn quỷ thể.

- Ngay ở chỗ này, không sai, đây chính là cửa lớn của Hồn Ngục.

Bóng ma đi đến địa điểm đặc biệt này, Ma Tây ở trong bóng tối rất khẳng định nói:

- Ta có thể cảm giác được đồng loại tồn tại, trong lòng núi nơi này có rất nhiều linh thể, phần lớn là quỷ vật, mà lại oán niệm cực sâu.

- Chỉ có địa bàn lao ngục mới thừa thãi oan hồn, xem ra hẳn là không sai.

Thân Đồ Lãnh Vũ của Thân Đồ gia lên tiếng nói.

- Tìm được cửa lớn lại có thể thế nào, Hồn Ngục hiển nhiên bị đại trận bao phủ phong bế, chúng ta mạnh mẽ xông tới còn không phải sẽ bị phát hiện.

- Lời của Bạch Ngạc là muốn cho Từ Ngôn biết khó mà lui, hắn luôn có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía khi tham gia vào hành động lần này.

- Đại trận bên ngoài Hồn Ngục hẳn là tương liên cùng Kiếm Vương điện, như thế tính ra Hồn Ngục chỗ này hẳn là một thể với Kiếm Vương điện, tuy nói đại trận do Tán Tiên bày ra kinh người, nhưng đã trôi qua ngàn năm, đại trận mạnh hơn cũng sẽ bị hao mòn.

Từ Ngôn đánh giá hình dáng cửa lớn bị tâng một sương tuyết lát thành, như có điều suy nghĩ nói.

- Ta có thể lấy lực lượng thiên phú ngăn cách đại trận một đoạn thời gian, bất quá thời gian rất ngắn, trong khoảng thời gian này nhất định phải vượt qua cửa lớn, nếu không đại trận sẽ bị xúc động.

Ma Tây trầm giọng nói.

- Chỉ cần có thể ngăn cách khí tức trận đạo, ta có thể mang theo các ngươi xuyên qua cửa lớn.

Nghe ngữ khí của Hắc Tâm là rất nắm chắc.

- Vậy còn chờ gì? Hai vị động thủ đi! Một khi Ma tộc chúng ta tận tuy hợp tác, trên đời rốt cuộc không có đồ vật gì có thể đỡ nổi.

Từ Ngôn tán thưởng một câu, thúc giục hai vị Ma Quân động thủ.

Cùng nhau đáp ứng, hai vị Ma Quân bắt đầu động thủ.

Ma Tây vận dụng lực lượng thiên phú của Ma Linh, lấy linh thể cường đại hình thành một loại vòng xoáy linh thể, vòng xoáy như gai nhọn, vô thanh vô tức đâm vào vách đá, cửa lớn ẩn sau đá núi hiện ra hình dáng.

Cửa lớn của Hồn Ngục âm trầm mà cổ xưa, trên đó trải rộng đá vụn với hình dạng không đồng nhất, nhìn giống như hung thú dữ tợn, đang nhắm người mà cắn nuốt.

Vòng xoáy Linh thể không chỉ có khiến cửa lớn hiện hình, còn dần dần xuyên qua cửa lớn, loại vòng xoáy linh thể này vốn là vô hình vô chất, núi rất nhẹ nhõm xuyên thẳng qua vách tường đá, cho dù xuyên qua đại trận cũng rất dễ dàng.

Trên cửa chính Hồn Ngục rõ ràng tồn tại lực lượng trận đạo cường đại, vòng xoáy linh thể của Ma Tây đâm vào với tốc độ cực chậm, đại khái sau một canh giờ mũi nhọn của vòng xoáy mới xuyên qua cửa lớn.

- Đi qua, Hắc Tâm tới phiên ngươi!

Vòng xoáy linh thể tạo thành thông đạo nho nhỏ, ngữ khí của Ma Tây trở nên gấp rút, một canh giờ tiêu hao lực lượng ngay cả bát đại Ma Linh đều cảm thấy không chịu đựng nổi. - Chư vị, thu liễm khí tức của các ngươi, một tơ một hào cũng không thể tràn ra ngoài, ta muốn dẫn các ngươi xuyên qua đại trận, thẳng đến Hồn Ngục.

Hắc Tâm ngưng trọng vạn phần dặn dò một câu, những người khác nhao nhao lĩnh hội, riêng phần mình thu liễm khí tức, tại lúc khẩn yếu quan đầu này, không ai dám chủ quan nửa phần.

- Đêm tối giáng lâm, lấy ảnh làm độn...

Bên trong tiếng nói nhỏ, bóng ma Hắc Tâm hội tụ dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành lớn chừng bàn tay, mà lại càng ngày càng ảm đạm.

Bóng ma bên dưới vách núi lần nữa bắt đầu chuyển động, tựa như cái bóng theo ánh sáng chậm rãi di động, vô thanh vô tức bò lên trên cửa lớn, cuối cùng biến mất bên trong vòng xoáy linh thể.

Rất nhanh, vòng xoáy linh thể không thấy tung tích, vách núi cheo leo khôi phục tại tình dạng ban đầu.

Theo băng sương tán đi, cửa lớn Hồn Ngục cũng biến mất vô tung vô ảnh, vách đá hoàn toàn như trước đây, chỉ có trên đá núi chỗ cửa lớn xuất hiện một lỗ nhỏ mảnh như lỗ kim.

Đó là thông đạo mà Ma Tây cùng Hắc Tâm hai vị cường giả gần bằng với Ma tử vận dụng toàn lực tạo thành, lại là một khe hở không có ý nghĩa gì trên cửa chính Hồn Ngục.

Đừng nhìn khe hở không có ý nghĩa, lại đây đủ dung được cường giả hóa thân bóng đen thông hành, đây cũng là chỗ cường đại cùng kỳ dị của Ám Tu La cùng bát đại Ma Linh.

Ngay sau khi bóng ma biến mất không lâu, phía sau một khối nham thạch trên vách đá xa xa, một đôi mắt lạnh như băng cũng theo đó biến mất trong hắc ám.
Bình Luận (0)
Comment