Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1809 - Chương 1809: Bách Thần Lôi Đài (13)

Chương 1809: Bách Thần Lôi đài (13) Chương 1809: Bách Thần Lôi đài (13)Chương 1809: Bách Thần Lôi đài (13)

- Ngươi quả nhiên đoán đúng, hắn thế mà chui vào Hồn Ngục.

Ở chỗ vách núi nơi xa, ánh mắt sâm lãnh giấu phía dưới mũ rộng vành, biến mất trong bóng tối của màn đêm, thân ảnh toàn thân giống như tảng đá băng giá không có nửa điểm khí tức người sống, không ai có thể phát giác được.

- Đúng vậy, đã đến Hồn Ngục, hắn cũng đừng ra, nơi này xem như phần mộ không còn gì tốt hơn.

- Động thủ tại Hồn Ngục, kinh động đến người ngoài làm sao bây giờ, thân phận của chúng ta cho dù là trưởng lão Địa Kiếm Tông, cũng không thể tự tiện xông vào Hồn Ngục trọng địa.

- Yên tâm, đại trận bên trong Hồn Ngục rất mạnh, mạnh hơn người bình thường tưởng tượng, ở bên trong cho dù giết long trời lở đất, người bên ngoài cũng nghe không ra.

- Trên cửa chính chỉ có một lỗ kim, ngay cả độn pháp đều chưa hẳn có thể thông hành, muốn không bị đại trận bắt được tung tích, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khác.

- Bọn hắn có thể đi vào đi, chúng ta có thể tiến vào được, đừng quên chúng ta đã không phải là thân thể Nhân tộc, càng không phải là linh bảo không trọn vẹn, mà là Thánh Nhân ma hoàn chỉnh.

Hai mắt bên dưới mũ rộng vành hiện ra hận ý vô tận, sáu mươi năm thời gian, Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục rốt cục hợp lực tế luyện cỗ Thánh Nhân ma không trọn vẹn này đến hoàn chỉnh, có cỗ linh bảo hoàn chỉnh này xem như thân thể, tăng thêm hai đạo nguyên thần có thể xưng cay độc, khó có địch thủ ở trong Hóa Thần cảnh.

Thật ứng với câu bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão truy tung con mồi quyết tâm báo thù tại Hồn Ngục, thật tình không biết bọ ngựa trong mắt bọn họ, cũng không tiếp tục là bọ ngựa năm đó, có khả năng đã trở thành một con hùng ưng.

Bóng ma xông vào Hồn Ngục, dừng lại tại chỗ cửa lớn không nhúc nhích.

Hắc Tâm lấy hắn năng lực đặc thù cảm giác bốn phía, những người còn lại cũng đang cẩn thận bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, bên trong Hồn Ngục yên tĩnh giống như khắp nơi tràn ngập sát cơ âm lãnh.

- Không chỉ một đạo khí tức Hóa Thần, xem ra bên trong Hồn Ngục tồn tại cao thủ.

Ma Tây lên tiếng.

- Hồn Ngục thần bí nhất Tây Châu vực, có thể không có cường giả mới là lạ, nơi này nhất định cất giấu bí ẩn to lớn.

Tiếng của Tước đạo nhân càng ngày càng nặng nề.

- Cho dù tìm không thấy tung tích Tứ Vương, chúng ta cũng muốn cần thăm dò rõ ràng bí ẩn của Hồn Ngục, không thể đi một chuyến uổng công.

- Không sai, loại cơ hội này cũng không nhiều, ta cũng muốn xem thử xem bên trong Hồn Ngục đại danh đỉnh đỉnh đến tột cùng cất giấu vật gì tốt!

- Không chừng giam giữ cường giả các tộc, hoặc là vô tận bảo tàng chất đống thành núi.

- Nơi này có khí tức Ma Quân, cẩn thận...

Ngữ khí của Hắc Tâm có chút quái dị.

- Giam giữ Ma Quân?

Thân Đồ Lãnh Vũ hỏi một câu.

- Không, là Ma Quân đang bảo vệ.

Hắc Tâm trả lời khiến cho mọi người kinh ngạc.

- Bên trong Hồn Ngục tại sao có thể có Ma Quân trở thành người trông coi?

- Đây không phải lao ngục của Nhân tộc, khi nào thành lao ngục của Ma tộc ta?

- Chẳng lẽ Kiếm Vương điện nuôi dưỡng Ma Quân? Tiếng vang lên đều mang theo không hiểu, chỉ tôn tại ở bên trong bóng ma, bên ngoài nghe không được mảy may.

- Kiếm Vương điện là Kiếm Vương điện của Nhân tộc, bất quá Hồn Ngục Trưởng cũng không phải là Nhân tộc thuần túy, nơi này rất quỷ dị, cẩn thận một chút không sai, chúng ta cũng nên tách ra.

Giọng Từ Ngôn thản nhiên nói, hắn vừa nói chuyện, những người khác cũng theo đó giật mình.

Thân Đồ Liên Thành không chỉ có huyết mạch Ma tộc, còn là hậu duệ của Ma Đế, Hồn Ngục xuất hiện cường giả Ma tộc thật ra tính không được ngoài ý muốn.

Bóng ma bắt đầu chia nứt, hình thành bảy khối, bảy thân ảnh giống như quỷ vật từ mặt đất đứng lên, trên người mỗi người đều khoát lên một kiện trường bào đen nhánh.

Đó là trường bào hắc ám Hắc Tâm lấy lực lượng thiên phú hình thành, chỉ cần khoác lên người, có thể ẩn nấp thân hình, người ở bên ngoài xem ra chính là một cái bóng, nếu như bất động, rất khó bị người nhìn ra dấu vết để lại.

Tới đây đều là cao thủ, không cần nhắc nhở lẫn nhau, bảy người lấy Từ Ngôn cầm đầu, vô thanh vô tức chui vào Hồn Ngục.

Dưới chân là gạch đá cổ xưa, bốn phía là hành lang trống rỗng, bốn phương thông suốt tựa như tổ kiến, hai bên hành lang tồn tại từng gian lao ngục, có giam giữ tu sĩ Nhân tộc, có giam giữ cường giả Yêu tộc, cũng có giam giữ quái vật đến từ Ma tộc, bất quá càng nhiều, lại là một vài bộ xương khô.

Trong lao ngục có đủ loại xương khô, tộc gì đều có, đều không ngoại lệ chính là tử trạng đều rất thê thảm, có thể nhìn ra được là bị dằn vặt đến chết.

- Xuất xứ khí nô, nguyên lai là như thế, chẳng lẽ bên trong Hồn Ngục tồn tại dị bảo có thể bắt lấy khí nô trong thiên hạ?

Thời khắc đi vào một đại điện rộng rãi, Tước đạo nhân thấp giọng nói một câu, bởi vì hắn thấy được một bên đại điện có từng cây trụ đồng đứng thẳng, bên trên trụ đồng cột từng cỗ thi cốt, có là xương trắng, có hư thối đến một nửa, nhìn thấy để người ta buồn nôn, cho dù những cường giả Ma tộc này cũng cảm thấy không quá dễ chịu. - Luyện hồn trụ, bị ngọn lửa chậm rãi nung đỏ, gia hỏa cột vào phía trên sẽ bị chậm rãi nướng chín, thủ đoạn của Hồn Ngục thực không tồi, không sai biệt nhiều với hình phạt của Huyết Tu La chúng ta.

Huyết Hà nở nụ cười găn, Huyết Tu La một mạch phụ trách hình phạt tại Vạn Táng Lĩnh, vô cùng tàn nhẫn.

- Luyện người sống à, Hồn Ngục lại có hình phạt như thế, thật không nhìn ra, đường đường là Kiếm Vương điện càng tàn nhẫn như thế.

Tước đạo nhân chắt lưỡi nói.

- Tây Châu Kiếm Vương điện, cũng không phải Đông Châu Đạo phủ, người ta đã ngay cả loại ma đầu như Thân Đồ Liên Thành cũng dám thu, sẽ không lòng dạ từ bi.

Thân Đồ Lãnh Vũ hừ một tiếng nói, đối người Thân Đồ gia mà nói, Thân Đồ Liên Thành đầu nhập vào Nhân tộc là một loại sỉ nhục.

Tiếng nghị luận của đám người cực thấp, chỉ có giữa lẫn nhau mới có thể nghe được, thế nhưng chẳng biết tại sao, một bộ cột vào đồng trụ bên trên hư thối thi thể bỗng nhiên chuyển động một chút ánh mắt.

- Tàn nhẫn hay không là chuyện của Hồn Ngục chúng ta, bọn Ma tộc các ngươi có tư cách gì bình luận người khác tàn nhẫn.

Bên trong tiếng nói nhỏ khàn khàn truyền ra từ trong miệng thi thể, ngay sau đó xiềng xích vỡ vụn, cỗ thi thể hư thối này rơi xuống từ bên trên trụ đồng, rơi xuống đất đứng vững, cùng lúc đó, khí tức có thể so với Hóa Thần dữ dội tràn ra.

- Thi Vương, thật sự là hiếm thấy, Hồn Ngục thế mà ngay cả loại quái vật này đều nuôi ra được.

Hắc Tâm vừa lên tiếng, một mảnh màn đêm theo đó bao phủ toàn bộ đại điện, phong bế thông lộ các nơi bên ngoài đại điện.

Lấy hắc ám phong tỏa khí tức cùng tiếng động, tòa đại điện này tương đương với bị ngăn cách, lớn hơn nữa động tĩnh cũng truyền không ra.

- Xem ra chúng ta đi chuyến này sẽ không quá thuận lợi, chư vị, ai tới đối phó đầu Thi Vương này.

Từ Ngôn ẩn bên trong áo bào đen trầm giọng nói, hắn là Phó Thống Lĩnh, không cần đi đầu động thủ.

- Núi thây biển máu, ta tới cho, đầu Thi Vương này không đơn giản, đủ để chống lại Ma Quân.

Nói chuyện chính là Huyết Tu La Huyết Hà, lời còn chưa dứt chỉ thấy vị Ma Quân này hóa thành một mảnh huyết quang xông ra, màu đỏ thắm chướng mắt nổ lên trong bóng tối.

Trong đại điện bộc phát ra huyết quang chói mắt, Thi Vương gào thét như là hung thú đang gầm thét, thân thể hư thối bộc phát ra thi khí đáng sợ, có thể ăn mòn hết thảy.

Đối mặt Thi Vương kinh khủng, Huyết Hà không sợ chút nào, trong huyết quang mơ hồ có thể nhìn ra hắn hóa thành một loại mãnh thú bốn trảo, nhanh như huyết quang, cùng Thi Vương chém giết một chỗ.

- Núi thây biển máu, Thi Vương đối mặt Huyết Hà, chính là kỳ phùng địch thủ, Huyết Hà cẩn thận, nên tốc chiến tốc thắng.

Từ Ngôn nhìn như ân cần dặn dò một câu, trong mắt trái đi có một tia sáng màu đen hiện lên.

Vận dụng Ác Niệm chỉ nhãn để hắn nhận ra một cỗ khí tức ác niệm tiếp cận, cỗ khí tức này rất quen thuộc, trước kia nhất định đã gặp ở nơi nào.

Nhìn một chút Ma tộc Đại tướng mấy vị bên người, Từ Ngôn âm thầm cười lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ nên tới tốt nhất hết thảy xuất hiện, mang tới những Ma Quân này cũng không phải vì thám hiểm, mà là vì lấp hố.

Lấp một cái vực sâu không đáy mà Từ Ngôn tự tay đào ra cho Ma tộc.
Bình Luận (0)
Comment