Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1814 - Chương 1814: Bách Thần Bảng (18)

Chương 1814: Bách Thần Bảng (18) Chương 1814: Bách Thần Bảng (18)Chương 1814: Bách Thần Bảng (18)

- Ngục Môn mở, Diêm Vương đến, tử tù không muốn nhất nhìn thấy chính là cửa nhà lao mở ra, nương tử, đời này của chúng ta hết duyên ở đây, kiếp sau nhất định phải nối lại tiền duyên đây này...

- Ai là nương tử của ngươi? Đi ra đi ra, để chủ nhân biết nhất định đánh chết ngươi.

- Đều lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không biết tâm ý của ta sao, Tiểu Thanh à, chúng ta đều phải chết, ngươi cứ theo ta đi, gọi ta một tiếng phu quân được không?

- Không! Chủ nhân nói ngươi quá ngu, Tiểu Thanh không thích đồ ngốc.

-.. Tốt thôi! Mặc kệ ngươi có thích ta hay không, ta muốn để ngươi biết Hải Đại Kiềm ta là một người yêu ngươi nhất trên đời này, tới đi! Đám chó săn của Hồn Ngục! Muốn tổn thương nương tử của ta, cần dẫm lên trên thi thể của Hải Đại Kiềm ta.

Theo vách đá mở ra, Tiểu Thanh cùng Hải Đại Kiềm bị vây ở Hồn Ngục mấy chục năm thấy được thân ảnh đứng chỗ vách đá bên ngoài.

Tiếng gầm thét tuyệt vọng theo đối phương xuất hiện biến thành kinh hô, Hải Đại Kiềm kém chút bị tiếng rống của mình làm cho nghẹn chết, hung hăng ho khan.

Tiểu Thanh đầu tiên ngẩn người, tiếp đó vui vẻ đến phun bong bóng.

- Chủ nhân đến đón Tiểu Thanh!

- Trưởng lão đại nhân cũng tiếp ta đi thôi! Ta quả thật không muốn ngây người ở đây dù là một khắc đồng hồ.

Phía sau vách đá là một lao tù khổng lồ mà âm trầm, trong lao tù chỉ giam giữ hai người, một người là Tiểu Thanh, một tên khác là Hải Đại Kiềm, trừ cái đó ra, chỉ còn lại một ánh lửa đã nhanh chóng núp ở sau lưng Tiểu Thanh tại thời khắc Từ Ngôn đồng thời tiến đến.

Đó là hỏa diễm tinh linh Hỏa Hài Nhi, cái khác thì nó không có nhớ, chỉ nhớ kỹ chuyện bị Từ Ngôn đánh cho tê người trước kia.

- Các ngươi quả nhiên đang ở đây, nguyên lai Hồn Ngục phong bế nơi này, bằng không chỉ sợ toàn bộ Hồn Ngục đều sẽ trở thành biển lửa, thế mà không có khí tức trận đạo, Hồn Ngục làm được như thế nào?

Từ Ngôn đưa mắt nhìn vách đá cháy đen bốn phía, không khỏi âm thầm kinh hãi.

Hắn biết năng lực của Hỏa Hài Nhi, có thể chỉ bằng một mặt vách đá đã ngăn cách Hỏa Hài Nhi, thực sự để Từ Ngôn không thể tưởng tượng.

Phải biết Hỏa Hài Nhi là hỏa diễm bản nguyên, dù vách đá có kiên cố tới đâu cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.

Lúc trước căn dặn Tiểu Thanh, cứu được Tiểu Thanh một mạng, có Hỏa Hài Nhi đi theo, Tiểu Thanh mới có thể bình yên vô sự tại Hồn Ngục, về phần Hải Đại Kiềm đơn thuần vận khí tốt, nếu như Tiểu Thanh không đến, Hải Đại Kiềm sớm bị Hồn Ngục đánh chết.

Tuyệt vọng trước đó biến thành mừng rỡ sau khi nhìn thấy Từ Ngôn, Hải Đại Kiềm thở phào một cái, hắc hắc cười khúc khích nói:

- Ta biết trưởng lão đại nhân sẽ không quên ước định của chúng ta, chúng ta thế nhưng là huynh đệ đây hắc hắc! Nhanh giải khai chúng ta, không nhúc nhích mấy chục năm, ta đều muốn biến thành hòn đá.

Hải Đại Kiềm nói kiểu này, Từ Ngôn lại sững sờ.

- Trên người ngươi cũng không dây thừng, làm sao giải, chẳng lẽ là... Hấp lực vẫn còn tác dụng?

Từ Ngôn thấp giọng kinh hô.

- Đúng vậy chủ nhân, nơi này rất kỳ quái, hút lại chúng ta không thể động đậy, mà vách đá bốn phía lại không sợ ngọn lửa, ngay cả Hỏa Hài Nhi đều bất lực, nó phun ra ngọn lửa quá nhiều, đã không có còn lại bao nhiêu khí lực.

Tiểu Thanh nói nói, bưng ra Hỏa Hài Nhi ảm đạm từ phía sau, hỏa diễm linh thể đã suy yếu rất nhiều so với khi còn ở Thiên Cơ phủ.

- Không phải các ngươi để nó những năm nay một mực phun ra ngọn lửa đó chứ?

Mí mắt Từ Ngôn bắt đầu nhảy dựng. - Đúng vậy, là chủ ý của Hải Đại Kiềm, Hỏa Hài Nhi sắp bị mệt chết, cũng đốt không được cửa lớn lao ngục này.

Tiểu Thanh rất thành thật, nói như thật.

- Cho dù đốt xong cửa lớn, các ngươi đi được ra ngoài à.

Từ Ngôn thở dài vuốt vuốt cái trán.

- Đúng thế! Cửa mở ra, chúng ta cũng chạy không thoát, lực hút nơi này quá lớn.

Tiểu Thanh bừng tỉnh đại ngộ nói.

- Vậy ngươi còn nghe hắn để Hỏa Hài Nhi phun lửa...

Từ Ngôn bất đắc dĩ thở dài.

- Ta còn tưởng rằng chủ ý này không tệ.

Tiểu Thanh nháy mắt vô tội nói.

- Ngươi cũng biết hắn là kẻ ngu... Được rồi, đừng đề cập chuyện này.

Từ Ngôn thu Hỏa Hài Nhi vào Thiên Cơ phủ, khắp thiên hạ này chỉ có một bản thể Hỏa Hoàng Cô này thôi, nếu bị nuôi chết về sau cũng không thể tìm ra.

- Trưởng lão đại nhân, thật ra ta không tính quá ngu.

Hải Đại Kiềm cảm thấy Tiểu Thanh có chút vô tội, muốn giúp đỡ giải thích một phen.

- Đừng nói nữa Đại Kiềm, mặc kệ ngươi ngốc hay là không ngốc, đều là huynh đệ của ta.

Từ Ngôn khoát tay ngăn cản đối phương.

- Ta biết trưởng lão đại nhân nhất hiểu ta! Nhân sinh chỉ cần tri kỷ như thế. Chết cũng không tiếc!

Hải Đại Kiềm bị cảm động đến tột đỉnh, thật tình không biết người ta căn bản không muốn nói nhảm với hắn.

- Trước giải quyết hấp lực, các ngươi bị nhốt mấy chục năm, chẳng lẽ khẽ động cũng không động được.

Từ Ngôn quan sát bốn phía lao ngục, từ bên ngoài có thể tuỳ tiện mở ra cửa nhà lao.

Két một tiếng cửa nhà lao mở ra, Từ Ngôn đi vào nhà tù kì lạ này.

Nhà tù cực lớn, giống như một đại điện, vách đá bốn phía cháy đen nhưng không có nứt ra, dù chút vết rạn cũng không có, gõ gõ vẫn rất kiên cố như cũ.

- Đây là tảng đá gì! Ngay cả hỏa diễm bản nguyên đều đốt không qua.

Dưới kinh ngạc, ánh mắt Từ Ngôn trừng lên.

Tuy nói thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, Chân Võ giới nhiều vô số kể vật liệu có thể xưng kỳ dị, nhưng Từ Ngôn chưa từng thấy qua vật liệu ngay cả chân hỏa bản nguyên đều không thể cháy hỏng.

Cho dù là Tiên Thiên Linh Bảo, bị chân hỏa bản nguyên tế luyện mấy chục năm cũng sẽ bị cháy hỏng.

- Trong này không chỉ có tảng đá cứng rắn, những tên trông coi kia còn tệ hơn, kém chút đã đánh chết ta, nếu không phải Tiểu Thanh tới cứu ta, ta đã chết ở chỗ này.

Hải Đại Kiềm trở nên thẹn quá hoá giận, nói:

- Chờ lão tử ra ngoài, nhất định triệu tập Đại Vương giải bình Hồn Ngục! Ta muốn để nơi này không có một ngọn cỏ!!!

Khi nói chuyện Hải Đại Kiềm phẫn nộ vung vẩy một cánh tay, tựa như nổi điên.

Hải Đại Kiềm thằng hề này, đặt ở bình thường Từ Ngôn sẽ không muốn nhìn xem một chút, thế nhưng lúc này hắn lại thấy kinh ngạc không thôi, con mắt đều trừng, nói:

- Đại Kiềm, ngươi có thể động?

- Ta không chỉ có thể động, còn có thể nhảy đâu, ngươi nhìn!

Nói xong, Hải Đại Kiềm đứng dậy rạo rực, sau đó hắn gãi đầu một cái, kinh ngạc nói:

- Hấp lực không còn? Ta có thể động. - Đúng vậy, lực hút không còn nữal

Tiểu Thanh cũng đứng lên, nói:

- Chủ nhân thật lợi hạiI

- Không phải ta lợi hại, ta cái gì cũng không làm, là hấp lực tự hành biến mất.

Từ Ngôn nhíu mày trầm ngâm, hắn căn bản không có động thủ, ngay cả chút linh lực đều không vận dụng.

- Chẳng lẽ là vách đá kia?

Đột nhiên Từ Ngôn nhớ tới vách đá khắc Ma Kiếm pháp ngăn cách Hồn Ngục.

Ngẩng đầu nhìn lại núi đá chỗ vách đá đã biến mất ban đầu trên đỉnh đầu, không gặp được nửa điểm tung tích.

Vách đá dâng lên, lực hút vây khốn Tiểu Thanh và Hải Đại Kiềm cũng biến mất theo không thấy.

- Hồn Ngục thú vị, nơi này nhất định kết nối Kiếm Vương điện, hẳn là một chỉnh thể, vách đá kia là hạch tâm, có thể khống chế lực hút...

Bên trong trầm ngâm, ánh mắt Từ Ngôn phát chìm, nói:

- Xem ra bí ẩn của Kiếm Vương điện còn muốn sâu hơn ta tưởng tượng, chẳng lẽ toà Kiếm Vương điện kỳ dị này thật đến từ thiên ngoại, hoặc là nói, Kiếm Vương điện chở Vân Tiên Quân từ thiên ngoại mà tới.

Từ Ngôn suy đoán cũng không phải là kỳ tư diệu tưởng.

Hắn lần đầu tiên tới Kiếm Vương sơn đã phát hiện toàn bộ mặt đất phụ cận Kiếm Vương sơn tồn tại vô số vết nứt, mà địa thế cực thấp, giống như Kiếm Vương sơn từ trên trời giáng xuống đất.

Bây giờ lại thấy được Ma Kiếm chỉ pháp trên vách đá, đoán được Hồn Ngục cùng Kiếm Vương điện là một chỉnh thể, Từ Ngôn không khỏi liên tưởng đến dị bảo phi hành.

Nếu như Vân Tiên Quân thật từ thiên ngoại mà đến, nói không chừng cưỡi dị bảo phi hành liền rơi vào Kiếm Vương sơn, tạo thành Kiếm Vương điện bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment