Chương 1840: Ta chính là Sở Bạch bào
Chương 1840: Ta chính là Sở Bạch bàoChương 1840: Ta chính là Sở Bạch bào
Lấy người gác đêm ngự kiếm cuốn lấy Thân Đồ Liên Thành, Liệt Diễm Lưu Tinh nổ lên ánh chớp vây khốn Thân Đồ Thiết Tâm, Từ Ngôn đạt được cơ hội ngắn ngủi.
Thức tỉnh sư huynh, hoặc là cùng ma hóa Sở Bạch phân ra sinh tử.
Tận dụng thời cơ, còn có kẻ địch càng đáng sợ hơn đang cắn nuốt trưởng thành, nếu như Đồ Thanh Chúc trở thành cảnh giới Ma Vương, cục diện sẽ càng thêm hung hiểm.
Kêu một tiếng sư huynh, Từ Ngôn có thể nhìn ra gương mặt của đối phương đang run rẩy, biểu tình dữ tợn hung ác như đang nhào nặn táo bạo cùng thống khổ cùng một chỗ, nhìn đáng sợ, trên thực tế rất đáng thương.
- Sở Bạch!
trong mắt Từ Ngôn tràn đầy bi thống, bàn tay đánh ra, cũng không đánh ra chưởng phong, mà bày ra một bộ thức mở đầu, tiếp đó dậm chân quay người, bắt đầu múa ra Tịch Vân thức ra có hắn cùng Sở Bạch hai người mới quen thuộc trong lúc đang ở trên chiến trường đầy tuyệt hiểm.
Một chiêu một thức, nặng nề mà chậm chạp, Từ Ngôn đánh ra Tịch Vân thức là một loại kêu gọi, một loại hoài niệm, một phần ký ức, một đoạn tình huynh đệ.
- Chỉ Kiếm, Chỉ Kiếm... Từ Chỉ Kiếm!
Tiếng rống bị áp chế lại trong cổ họng, bắt đầu nóng nảy, ba đạo kiếm ảnh trong mắt quỷ dị xoay tròn thành vòng tròn, kiếm khí kỳ dị chặt đứt từng đầu vằn đen trói buộc.
- Ta đúng rồi, Đại Phổ... Trấn Sơn vương!
Ma khí dữ dội hóa thành cuồng phong đầy trời, trong tiếng gào như sấm, áo bào đen nổ tung, cồng kềnh không phải thân hình Sở Bạch, mà là một thanh kiếm, một thanh trường kiếm đâm xuyên bụng hắn.
Tóc dài bị gió lớn ào ạt thổi bay phất phới, Sở Bạch bị xem như vỏ kiếm, nguyên lai không chỉ có bị ma hóa đơn giản như vậy, chuôi kiếm này cực kỳ cổ phác, lại lóe ra hào quang có thể vạch phá màn đêm.
Khí tức vượt qua linh bảo theo hắc bào vỡ vụn mà nổ lên, linh lực ba động của Tiên Thiên Linh Bảo tạo thành gió lốc, mặt đất theo đó vỡ ra, một tâng khí lãng lấy Sở Bạch làm trung tâm tràn ra ngoài, Ma tộc cấp thấp bốn phía bị nhao nhao thổi bay.
- Tiên Thiên Linh Bảo!
Ngu Thiên Kiều ở phía xa kinh hô nghẹn ngào.
Ngay cả Hóa Thần đỉnh phong đều đang khiếp sợ Tiên Thiên Linh Bảo, một khi xuất thế đủ để cải biến chiến cuộc.
- Cái đó là... Thanh kiếm của Kiếm chủ! Danh kiếm Diệu Thiên!
Vu Hôi kinh hô còn khiếp sợ hơn Ngu Thiên Kiều gấp trăm lần, bởi vì Tiên Thiên Linh Bảo này chính là di vật của Kiếm chủ đã mất đi bên trong Kiếm Trủng.
- Diệu Thiên kiếm làm sao ở trên người khí nô! Nguyên lai là Thân Đồ Liên Thành động tay chân.
- Đánh cắp Diệu Thiên quả nhiên là nội ứng, mục đích của Thân Đồ Liên Thành ngươi ở đâu.
Tam đại trưởng lão Kiếm Vương điện những năm nay từ đầu đến cuối đau khổ tìm kiếm Diệu Thiên kiếm mà không thấy, thế mà xuất hiện trên người khí nô Thân Đồ Liên Thành đang khống chế.
Lấy thân thể khí nô gánh chịu Tiên Thiên Linh Bảo, có thể thấy được mục đích của Thân Đồ Liên Thành là muốn nhờ khí nô khống chế Diệu Thiên kiếm.
Hóa Thần không khống chế được Tiên Thiên Linh Bảo, không đến cảnh giới Độ Kiếp, không ai có thể thôi động thiên linh bảo, Thân Đồ Liên Thành cũng không ngoại lệ, cho nên vị Hồn Ngục Trưởng này dùng biện pháp đặc thù, lấy thân thể Sở Bạch ma hóa xem như vật chứa, đánh cắp danh kiếm của Kiếm chủ.
Tam đại trưởng lão Kiếm Vương điện nhao nhao kinh hô, riêng phần mình hất ra cường địch lao nhanh mà tới, đồng thời thôi động ra tuyệt học bản thân, không có đi chém giết Thân Đồ Liên Thành, mà công tới Sở Bạch ma hóa.
- Lấy thân nạp kiếm, pháp môn của ma đạo! Diệt sát người này mới có thể lấy lại Diệu Thiên!
- Chỉ là khí nô, trước chém giết người này đoạt lại danh kiếm.
- Hạng người vô danh, đi chết đi!
Ba vị cường giả Hóa Thần không quan tâm cái giá tấn công mạnh mà đến, bùng nổ pháp thuật cùng kiếm đạo khí lãng, Tam đại trưởng lão Kiếm Vương điện không có đi hiệp trợ Từ Ngôn, không có đi đối phó Ma Đế, thậm chí không có để ý tới Hồn Ngục Trưởng, ánh mắt chỉ đang tập trung ở trên người Sở Bạch ma hóa.
Xác thực mà nói, ánh mắt Tam đại trưởng lão chỉ dừng lại ở trên Diệu Thiên kiếm trên người Sở Bạch.
- Ai nói ta Vô Danh, ta chính là... Sở Bạch bàolIIII
Trong tiếng gầm rống tức giận, con ngươi kiếm nhãn của Sở Bạch trong nháy mắt chuyển thành đỏ thắm, vằn đen đã thối lui đến cổ lần nữa bò đầy gương mặt, cả người Sở Bạch trở nên khác nhau Ma tộc chút nào.
- Sư huynh!
Từ Ngôn giận tím mặt, phẫn hận tập trung vào Tam đại trưởng lão Kiếm Vương điện, không đợi hắn xuất thủ, Sở Bạch động trước.
Chỉ gặp Sở Bạch ma hóa phát ra một tiếng gào thét tựa như cười thảm, phía sau lưng hở ra, cả người nằm sấp dưới đất, giống như một đầu dã thú sắp chết.
Rống!!!
Rống!!I!!
RốngIIIIIII
Trong tiếng hô doạ người.
Huyết quang xông ra từ phía sau lưng Sở Bạch, Diệu Thiên kiếm cơ hồ nối liền với thân xác bị Sở Bạch lấy lực lượng to lớn bức ra. Sau một khắc ánh kiếm liên tục lóe lên, Tam đại trưởng lão Kiếm Vương điện vừa rồi công tới liền bị kiếm khí đánh bay ra ngoài, tất cả đều há miệng phun ra máu tươi.
Bịch một tiếng.
Danh kiếm được vinh dự là Tiên Thiên Linh Bảo bị Sở Bạch ma hóa nắm ở trong tay, mặt mũi Trấn Sơn vương đã bị vằn đen tràn đầy che kín, chậm rãi quay đầu, nhe răng cười một tiếng với Từ Ngôn đang kinh ngạc thất thần.
- Rốt cục lại gặp mặt, Chỉ Kiếm, phương thiên địa này quả thật thú vị, thế mà là cường địch khắp nơi trên đất.
Sở Bạch ma hóa cứ việc biến thành bộ dáng đen nhánh, đôi mắt kia cũng thay đổi thành huyết đồng tràn ngập ma khí, mà thân thể uốn éo, tựa như hung thú dữ dội, nhưng ngữ khí trở nên bình tĩnh mà quỷ dị, thật giống như bên trong ma thân tồn tại lòng người thanh minh.
- Không phải giống như, mà là... Nhất niệm thanh minhI
Từ Ngôn chấn kinh, không thua gì gặp phải Ma Đế phục sinh.
Kỳ tích lấy tâm thần Nhân tộc khống chế thân thể Ma tộc ày, ngay cả truyền thuyết cũng không tồn tại, căn bản là chuyện hiếm lạ không có khả năng xuất hiện trên thế gian.
- Nhất niệm thanh minh? Không, không phải nhất niệm, mà là một thế thanh minh.
Sở Bạch đen nhánh giống như quỷ quái, Diệu Thiên trong tay thì lấp lánh ra kiếm quang vô tận, chỉ nghe hắn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng rống như sấm.
- Ta muốn thuận gió đạp Cửu Tiêu, đi lấy gió tuyết... Chiếu bạch bàoIII
Tiếng gầm thét kinh thiên, phát tiết nỗi khổ bị lao ngục trăm năm.
Khuôn mặt tuấn dật biến thành bóng đen, tóc dài rối tung bị đốt thành tro bụi, Trấn Sơn vương không có tuấn lãng cùng phong độ như năm đó.
Có, là kiếm ý cố chấp nghiêm nghị như cũ.
Âm ầmI! Sấm sét nối liền đất trời hội tụ ra từ trên kiếm phong, lôi đình cùng kiếm khí lúc này lại hoàn mỹ dung hợp, ma khí cùng linh lực bị quỷ dị chuyển biến thành một loại lực lượng, chỉ vì thúc đẩy một kích kinh thiên ẩn nhẫn trăm năm.
- Thiên! Lôi! Trảm!IIII
Thân ảnh dữ dội phẫn nộ chém ra trường kiếm, lực lượng hủy diệt bên trên Diệu Thiên kiếm hóa thành một đầu Lôi Long đánh bay Tam đại trưởng lão lao thẳng tới Thân Đồ Liên Thành.
Đó giờ đềi là quất roi đánh giết khí nô, bây giờ, Hồn Ngục Trưởng rốt cục nếm đến được tư vị bị phản phệ.
Đồ Ma kiếm bị liều mạng đưa ngang trước người, đối mặt với một kích của Tiên Thiên Linh Bảo, Thân Đồ Liên Thành ngay cả tránh né đều làm không được, kiếm khí kinh khủng phong tỏa không gian bốn phía, ngay cả lực lượng thiên phú của Ma tộc đều vô hiệu.
Một kiếm hội tụ phẫn nộ trăm năm, là một kiếm báo thù của Sở Bạch, hắn biết lấy năng lực của mình căn bản không có cách lần nữa khống chế Tiên Thiên Linh Bảo, cho nên một kích này nhất định phải khắc địch chế thắng.
Tiếng sấm ầm ầm giống như thiên quân vạn mã, lực lượng phá hủy do Thiên Lôi trảm hình thành trước bị Đồ Ma kiếm ngăn cản, tiếp đó Đồ Ma kiếm linh bảo này xuất hiện từng vết rách, cuối cùng vang lên một tiếng thanh thúy rồi vỡ vụn.
Một kiếm, linh bảo Đồ Ma kiếm bị chém đứt
Uy năng của Diệu Thiên kiếm làm cho cả chiến trường vì đó trì trệ.
Tất cả mọi người đều cho rằng qua một kiếm kinh thiên này, Hồn Ngục Trưởng chắc chắn mất mạng, thế nhưng chuyện không người dự liệu được lại phát sinh.
Ngay khoảnh khắc Đồ Ma kiếm bị chém vỡ, Thân Đồ Liên Thành cũng phát ra tiếng gào thét như hung thú, hắn nắm chặt bịt mắt đang che chắn mắt phải, sau khi gâm thét bóp nó thành bột mịn, một mảnh hào quang chín màu sáng chói bắn tung toé mà ra bên trong ánh mắt vốn nên mù kia.