Chương 1841: Mắt Cổ Mẫu
Chương 1841: Mắt Cổ MẫuChương 1841: Mắt Cổ Mẫu
Ngay khi bịt mắt của Thân Đồ Liên Thành vỡ vụn, từng đạo ánh sáng lung linh bắn tung toé ra từ trong ánh mắt vốn nên mù của hắn, tạo thành một tấm khiên chín màu.
Tấm chắn kỳ dị lại bộc phát ra uy năng cường đại, khó khăn lắm chặn được Diệu Thiên kiếm chém xuống.
Kiếm khí quét ngang mà ra vỡ ra thành vòng tròn, oanh minh bốn phía, ngay cả Từ Ngôn đều bị cỗ kiếm khí nổ tung này chấn cho lui về sau mấy bước, có thể thấy được uy năng mà Tiên Thiên Linh Bảo tràn ra là không thể coi thường.
Cho dù Diệu Thiên kiếm bị Sở Bạch lấy toàn lực thôi động, nhưng lại chưa chém ra khiên chín màu kỳ dị do bên trong mắt phải Thân Đồ Liên Thành hội tụ ra, mà cổ kiếm cùng Sở Bạch bị đánh bay, cái trước rơi vào đỉnh núi Kiếm Vương sơn, người sau kéo ra một đạo cống rãnh trên chiến trường, cấp tốc bay ngược.
- Sư huynh!
Từ Ngôn không lo được Thân Đồ Liên Thành, muốn đuổi theo Sở Bạch, vừa mới quay đầu, khóa sắt sau lưng rầm rầm vang động, chiến mã Thân Đồ Thiết Tâm đã đạp gót sắt đến, đồng thời lấy xiềng xích xen lẫn thành lưới, phong bế đường đi của Từ Ngôn.
Từ Diệu Thiên kiếm bị bắn bay không khó coi ra, Sở Bạch bị lực lượng Tiên Thiên Linh Bảo phản phệ cũng có khiên chín màu kỳ dị của Thân Đồ Liên Thành chấn động, nhất định người bị thương nặng, không đi cứu trị chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Thân Đồ Thiết Tâm trùng sát mà đến, chặn đường đi của Từ Ngôn, mặc hắn lo lắng lại không cách nào bứt ra.
- Sở Bạch giao cho chúng ta, ngươi toàn lực đối địch liền tốt.
- Tu luyện mấy trăm năm, lần đầu bị người nói thành cản trở, Bát ca gọi đây là cái gì mà mắt chó xem thường người khác, hắc hắc.
Theo hai tiếng, hai thân ảnh một béo một gầy lướt qua từ trái phải của Từ Ngôn, đuổi thẳng tới phương hướng Sở Bạch bay khỏi, nhìn thấy Vương Khải Hà Điền xuất thủ, Từ Ngôn mới yên tâm.
Liệt Diễm Lưu Tỉnh không cách nào vây khốn Thiên Nhân ma quá lâu, một đầu búa trong đó đã thiếu thốn một khối, rõ ràng là bị Thân Đồ Thiết Tâm phá hư, vốn cho rằng mình có thể diệt trừ Ma Đế phục sinh, Từ Ngôn không thể không thừa nhận, cục diện bây giờ hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, càng vượt ra khỏi hắn nắm giữ.
Ở chỗ rất xa, hình dáng Thiên Thủ giao càng ngày càng khổng lồ.
Khí tức Ma Đế chấn nhiếp vô số Ma tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa tụ đến, cho dù biết rõ sẽ bị cắn nuốt, những Ma tộc này cũng không quan tâm, tốc độ vọt tới không những không giảm, ngược lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều.
Đồ Thanh Chúc nhất thời nữa khắc còn không cách nào trở thành cảnh giới Ma Vương, nhưng Thân Đồ Thiết Tâm đại địch này càng thêm khó chơi, có thể xưng Thiên Nhân ma đánh không chết, mặc dù biết có khuyết điểm, muốn nhanh chóng chiến thắng đối thủ gần như không có khả năng.
Nhất là Thân Đồ Liên Thành cách đó không xa, lúc này đều muốn kinh khủng quỷ dị hơn so với Ma tộc Ma Đế đang cắn nuốt.
Mắt phải vốn nên mù, trong đó xoay tròn ánh sáng chín màu, những ánh sáng này đến từ từng viên châu nho nhỏ, không biết là dị bảo hay là bí pháp gì, khiên chín màu kỳ dị kia chính là do những viên châu này hội tụ mà ra.
- Thân Đồ Liên Thành tên phản đồ ngươi!
Vu Hôi cũng không có lau khô máu tươi trên khóe miệng, chỉ Thân Đồ Liên Thành mắng:
- Dám can đảm trộm lấy danh kiếm Diệu Thiên, ngươi không phải Hồn Ngục Trưởng! Ngươi là phản nghịch của Kiếm Vương điện! Ngươi quên Kiếm chủ dạy bảo, nếu như Kiếm chủ trên trời có linh, nhất định sẽ nguyền rủa ngươi xuống Địa ngục!
- Phản nghịch? Ta có phải phản nghịch hay không liên quan gì đến ngươi.
Thân Đồ Liên Thành lạnh lùng nhìn về phía Vu Hôi, nói:
- Kiếm chủ dạy bảo lại có liên quan gì với ngươi? Chu Tình Thiên lão gia hỏa kia căn bản không tin tưởng ta, hắn thiếu ta đồ, giờ ta cầm về chẳng lẽ sai rồi? Diệu Thiên là của ta, Kiếm Vương điện này cũng là của ta.
Thân Đồ Liên Thành rốt cục hiện ra một mặt Ma tộc hắn, nhe ra răng hàm điên cuồng cười to quát.
- Bắc Châu vốn nên là của ta, Ma tộc vốn nên là của ta! Giết mẹ đẻ ta cũng không sao, nàng có chết hay không ta không quan tâm! Ta chỉ cần Ma Đế thành, đáng tiếc, Ma Đế không cho, ta liền mưu phản Bắc Châu! Kiếm Vương sơn cũng hẳn là của ta, vì đại biểu trung tâm, ta ngay cả sừng Ma Quân đều tự tay bẻ gấy, vì cái gì còn không tin ta? Chỉ cho ta Hồn Ngục, ta muốn là Kiếm Vương điện! Là toàn bộ Tây Châu.
Hồn Ngục Trưởng điên cuồng lúc này bỗng nhiên trừng to mắt phải, con mắt vốn nên mù của hắn đột nhiên trở nên lớn ra gấp đôi, viên châu chín màu trong mắt nhao nhao bay ra hình thành một xiêng xích chín màu, cuốn lấy Vu Hôi, trong nháy mắt kéo hắn tới trước mặt Thân Đồ Liên Thành.
- Ta có máu của Nhân tộc, cho nên Bắc Châu Ma tộc phòng bị ta, ta có tim Ma tộc, cho nên Nhân tộc Tây Châu phòng bị ta, các ngươi đều chán ghét ta, e ngại ta.
- Vậy ta sẽ trở thành thiên đạo, làm cho sinh linh cả thế gian đều sợ hãi!
Răng rắc!II
Bên trong tiếng gào thét, Thân Đồ Liên Thành thò ra hai tay bắt lấy Vu Hôi đầu, sau một khắc máu tươi bắn tung toé, một trong Tam đại trưởng lão Kiếm Vương điện - Vu Hôi bị đánh giết ngay tại chỗ.
- Lần này sợ rồi chứ? Ha ha, ha ha ha hal!! Thiên hạ sinh linh, cuối cùng rồi sẽ khuất phục dưới chân của ta! Bởi vì...
Giang ra tay to nhuộm đầy máu tươi, mắt phải Thân Đồ Liên Thành xoay tròn lên ba mươi sáu viên châu chín màu, khí tức to lớn tăng thêm nhe răng cười lạnh lẽo nổ vang ở trong thiên địa.
- Ta là Bổ Thiên người!
Một câu người Bổ Thiên để vô số cường giả Nhân tộc sững sờ tại đương trường, ngay cả Từ Ngôn đều kinh ngạc không hiểu. Lấy Liệt Diễm Lưu Tỉnh chấn lui Thiên Nhân ma, mắt trái Từ Ngôn trở nên đen như mực, nhìn chòng chọc vào Thân Đồ Liên Thành, trâm giọng tự nói:
- Cửu sắc Yên Vũ Châu, ba mươi sáu khỏa linh bảo...
Trách không được Thân Đồ Liên Thành có thể lấy khiên chín màu kỳ dị bên trong mắt phải ngăn cản một kích kinh thiên do Sở Bạch lấy Diệu Thiên kiếm trảm ra, nguyên lai bên trong mắt phải bị mù của Thân Đồ Liên Thành cất giấu ba mươi sáu khỏa Yên Vũ Châu, tăng thêm hắn đoạt đến năm viên trong lúc ác chiến lần này, chính là bốn mươi mốt viên châu.
Trách không được Thân Đồ Liên Thành không đi đánh giết Ma Đế, mà là đối chiến Từ Ngôn, vì chính là Dạ Nhãn trong tay Từ Ngôn.
Trách không được năm đó khi ở di tích Đan Phủ, khi Thân Đồ Liên Thành nhìn thấy Dạ Nhãn theo bản năng bưng kín mắt phải vốn nên mù của hắn, nguyên lai khi đó mắt phải của hắn đã như thế.
Nghĩ thông suốt đây hết thảy, đã chậm.
Từ Ngôn đối mặt đã không phải là Hôn Ngục Trưởng Hóa Thần đỉnh phong, mắt phải Thân Đồ Liên Thành ngoại trừ có giấu Yên Vũ Châu ra, còn bộc phát ra một loại khí tức Hoang Cổ, bị cỗ khí tức kỳ dị này bọc vào, tu vi Thân Đồ Liên Thành đột phá Hóa Thần đạt đến cảnh giới Độ Kiếp.
Nhất là mắt phải Thân Đồ Liên Thành, to gần ba lần mắt trái của hắn, mà đồng tử màu lam còn đang dựng thẳng, nhìn qua vô cùng tà dị.
- Cái đó là... Mắt Cổ Mẫu! Làm sao có thểi
Nơi xa, Tông chủ Thiên Cổ phái Càn Ngũ Diệp phát ra tiếng hô kinh dị.
Cổ mẫu tồn tại, là tín ngưỡng mà Thiên Cổ phái phụng làm thân linh, phần tín ngưỡng này là truyền thuyết, không nên trở thành hiện thực mới đúng.
Ngay cả Tông chủ Thiên Cổ phái cũng khó tin khi Mắt Cổ Mẫu xuất hiện, những tu sĩ không hiểu cổ thuật khác càng thêm chấn kinh.
Không nhìn cái khác, chỉ thấy quái nhãn kinh khủng kia của Thân Đồ Liên Thành đủ để hù chết một đám phàm nhân.
Hồn Ngục Trưởng nắm giữ một con Mắt Cổ Mẫu, thôi động mấy chục khỏa Yên Vũ Châu thân, bộc phát ra khí tức ba động có thể mạnh hơn cường giả Độ Kiếp, mang theo nhe răng cười từng bước một đi về phía Từ Ngôn.
Thân Đồ Thiết Tâm kéo lấy xiềng xích, lần nữa thôi động ky binh trùng sát mà đến, phong bế đường lui của Từ Ngôn.
Chỗ sâu trong Ma Hải truyền đến tiếng gào thét, khí tức Ma Vương ầm vang xuất hiện, Thiên Thủ giao thôn phệ vô số Ma tộc, biến thành thú lớn trăm trượng, từng con mắt đỏ ngầu tập trung vào Từ Ngôn.
Cường địch vờn quanh, ba đối thủ cảnh giới Ma Vương đều đặt mục tiêu đánh giết đầu tiên của mình ở trên người Từ Ngôn.
Thân Đồ Liên Thành muốn là Dạ Nhãn, Đồ Thanh Chúc cùng Thân Đồ Thiết Tâm muốn giết là Từ Ngôn - Tán Tiên phục sinh này, vào giờ phút như thế này, ngay cả ném ra Dạ Nhãn giảm bớt một cường địch đều làm không được, uy áp đến từ Ma Đế đã phong ấn không gian xung quanh Từ Ngôn.
Chân chính tuyệt cảnh để Từ Ngôn ở vào trung tâm tử địa.
Sở Bạch bị phản phệ không biết sinh tử, Rồng Trắng bị Phi Thiên La Sát cuốn lấy không cách nào đến giúp, Nhân tộc Hóa Thần còn lại hoặc là tu vi không đủ xông không qua, hoặc là tràn đầy phẫn hận Từ Ngôn căn bản sẽ không viện thủ.
Đối mặt tuyệt hiểm, Từ Ngôn chấn chỉnh tinh thần.
Hôm nay là hiểm cảnh mà đời này của hắn gặp phải nhất, đường sống duy nhất, chỉ có một chữ chiến.
Chiến ý mãnh liệt vừa mới hội tụ, mắt trái Từ Ngôn bỗng nhiên bắt được một thân ảnh từ xa mà đến gần.
Thân ảnh kia từ trên trời giáng xuống lộ ra rất chật vật, quanh người lại mang theo khí lãng cường đại cùng Giao Nhân tộc.