Chương 1842: Cá Tới
Chương 1842: Cá TớiChương 1842: Cá Tới
Ngay tại thời khắc Từ Ngôn đối mặt với ba vị cường địch khó mà chiến thắng, chân trời có một thân ảnh cổ quái bay tới.
Quanh người người này mang theo khí lãng, đang dùng tốc độ cực nhanh từ xa mà đến gần, giống như đạn pháo từ đằng xa ầm vang tiến đến, sau khi rơi xuống đất nhấc lên không khí chấn động, khí lãng quanh người hình thành tiếng gào bốn phía ra.
Cát bụi nổi lên, đất đá vỡ vụn, quái nhân từ trên trời giáng xuống thế mà vừa hay rơi vào chỗ chiến trường của Từ Ngôn, liền rơi vào chỗ không xa bên người Từ Ngôn.
- Khụ khụ khụ... Đây con mẹ nó cũng không phải trong nước, cá làm sao lên bờ? Nếu không phải lão tử đã đến Hóa Thần, không ngã chết là không thôi...
Nghe ra tiếng nói quen thuộc bên tai cách đó không xa, Từ Ngôn rất muốn nhếch miệng cười cười, đáng tiếc tình cảnh trước mắt thực sự hiểm trở, hắn căn bản cười không nổi.
- Nấm mốc mà không chết... Chẳng lẽ hắn có thể dòm khí vận thiên địa?
Chẳng biết tại sao dưới đáy lòng Từ Ngôn hiện ra ý nghĩ cổ quái như thế, cũng chỉ có hung cục hiểm ác như vậy, mới có thể dẫn tới tên xui xẻo này.
- Đây là chỗ nào! Thật nhiều cường đại khí tức, không thuộc về Nhân tộc, cũng không phải yêu khí, chẳng lẽ là ma khí?Nhiều như vậy ma khí chẳng lẽ ta lại đến địa vực của Ma tộc! Sẽ không xui xẻo như thế chứ... Không đúng! Ta có thể nghe được khí tức còn tà ác hơn ma khí, cỗ khí tức này là lực lượng ác niệm, khí tức hung hiểm nhất thế gian, ở ngay gần đây, mà lại nghe có chút quen, là ai...
- Là hương vị của Từ Ngôn.
- Đúng rồi! Chính là hương vị của tên ác nhân kia! Ngươi nói đúng không! Ngươi là ai?
- Ngươi cứ nói đi, Đại Xuyên.
- Ấy... Ngươi là quỷ all! Tại sao lại gặp gia hỏa bị thần xui xẻo phụ thể như ngươi! Gặp ngươi ta liên xui xẻo a.
Rốt cục thấy rõ Quỷ Diện cốt giáp bên cạnh, Khương Đại Xuyên cũng rốt cục nghe được giọng Từ Ngôn, hắn cả kinh nhảy lên cao bao nhiêu, con mắt trợn thật lớn.
Khương Đại Xuyên chấn kinh, là do gặp Từ Ngôn, mà Từ Ngôn kinh ngạc, là khí tức Hóa Thần của Khương Đại Xuyên.
- Ngươi cũng đến Hóa Thần rồi à?
Từ Ngôn kinh ngạc nói:
- Gia hỏa 'được' vận rủi phụ thể cũng có thể Hóa Thần?
- Ngươi đánh rắm!
Sau khi Khương Đại Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu ngạo nghễ nói:
- Ngươi mới là vận rủi phụ thể! Lão tử những năm nay không biết gặp may mắn bao nhiêu, đợi một thời gian ta thành tựu Hóa Thần đỉnh phong, nhất định phải để cho chúng sinh Chân Võ giới đều biết rõ, Khương Đại Xuyên ta mới là một người hung nhất thế gian.
Rống!!!
Rống!!!
Rống!!I
Khương Đại Xuyên còn chưa dứt lời, ba phương hướng xung quanh phân biệt truyền đến ba tiếng gào thét, ba cỗ uy áp không kém gì Độ Kiếp cùng Ma Vương làm hắn cả kinh kém chút rơi mất cái cằm.
Vừa mới xuất thế, không đợi làm hại thiên hạ, liền gặp được ba cường giả cao hơn mình ra một cảnh giới lớn, mặt to Khương Đại Xuyên phát khổ, chột dạ nói:
- Chẳng lẽ... Muốn xui xẻo?
- Không phải muốn xui xẻo, mà là không may đã định.
Từ Ngôn thở dài, nói:
- Nơi này là Kiếm Vương sơn, đại quân hàng tỉ Ma tộc vượt vực mà đến, Ma Đế phục sinh, Mắt Cổ Mẫu hiện thế, Thiên Nhân ma đột kích, tình thế lần này nguy hiểm cả vạn lần so với khi đi di tích Đan Phủ trên Lâm Lang đảo, ta đã không đường thối lui, Đại Xuyên, ngươi có khí vận kì lạ, tự mình bảo trọng đi.
Nghe Từ Ngôn giới thiệu ngắn gọn, Khương Đại Xuyên ngốc chát chát hóa thành tượng gỗ.
Đại quân hàng tỉ Ma tộc, Ma Đế phục sinh, Mắt Cổ Mẫu hiện thế, Thiên Nhân ma, những chuyện Từ Ngôn kể ra này giống như lấy ra một cái đều có thể trở thành đầu nguồn của hạo kiếp, chung vào một chỗ chính là hạo kiếp không thể giải.
- Ta bảo trọng chính mình... Ta làm sao bảo trọng mình đây! Thế giới lớn như vậy, làm sao cuối cùng đều gặp tên xui xẻo Từ Ngôn ngươi đây! Ta van cầu ngươi được hay không, quên ta đi, cả đời này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.
Khương Đại Xuyên kêu rên, thảm liệt mà tuyệt vọng.
Hắn không sợ hiểm cảnh, nhưng mỗi lần gặp phải Từ Ngôn đều phải xui xẻo, đổi thành ai cũng chịu không được.
Khương Đại Xuyên ngây thơ chưa từng cho rằng vận rủi là chính hắn bẩm sinh, mà cố chấp cho rằng, vận rủi của mình căn bản là bị Từ Ngôn truyền nhiễm, hắn là một người may mắn, sở dĩ lần lượt không may, cũng là bởi vì ban đầu trộm đi Từ Ngôn túi trữ vật bên ngoài sơn môn Tiền Tài tông ở Tình Châu.
Thời gian vội vàng, đã sớm qua đi trăm năm, một lần gặp nhau bên ngoài tông môn kia, chú định là khắc tinh của kiếp này.
Khương Đại Xuyên rất muốn chất vấn phàn nàn một phen, dựa vào cái gì gặp được Từ Ngôn hắn liền không may?
Thiên hạ này còn có công bằng có thể nói hay không?
Lão thiên gia có phải mắt bị mù hay không?
Mang phẫn hận cùng oán niệm. Ánh mắt Khương Đại Xuyên đầy u oán mà bất đắc dĩ, cũng may đối phương còn có thể căn dặn một câu bảo trọng, mọi loại hận ý dành cho Từ Ngôn cũng phai nhạt đi nhiều, thật tình không biết hắn chỉ là mong muốn đơn phương, không may của hắn ngược lại thật không có quan hệ gì với Từ Ngôn... Vừa mới gặp mặt, liền muốn riêng phần mình giãy giụa ở bên trong tử địa, không đợi hai người tách ra, Giao Nhân tộc dũng sĩ thế mà trùng sát đi qua.
Thủ Đồng máu me khắp người cũng không biết làm thịt bao nhiêu Ám Tu La, vô số vết thương trên người, cái đuôi to lớn đong đưa đến cực nhanh, chạy như bay đến gần.
- Phò mãi Đại Xuyên! Các ngươi làm sao còn ở lại chỗ này!
Một bên kinh hô, Thủ Đồng một bên tiếp tục xông ra ngoài, phóng tới đại quân vô số Ma tộc.
- Thủ Đồng... Hảo huynh đệ!
Từ Ngôn bị cử động của Thủ Đồng làm cho cảm động đến tột đỉnh, năm đó hố bọn Giao Nhân tộc này, không nghĩ tới người ta thế mà không để ý sinh tử trợ giúp mình trùng sát Ma tộc.
- Phò mất Đại Xuyên!
Lại một vị dũng sĩ giao nhân toàn thân vết máu lao đến, nhìn thấy Từ Ngôn cùng Khương Đại Xuyên kinh hô một tiếng, cũng không dừng lại tiếp tục liền xông ra ngoài, đi theo Thủ Đồng cùng một chỗ xông vào ở trong càng nhiều Ma tộc.
- Phò mã! Đại Xuyên!
Càng ngày càng nhiều dũng sĩ giao nhân công kích mà đến, gào thét mà qua từ bên cạnh Từ Ngôn cùng Khương Đại Xuyên, tiếng kinh hô liên tiếp, những dũng sĩ Giao Nhân tộc này không để ý thương thế mà liều mạng chém giết, cơ hồ khiến Từ Ngôn lệ nóng doanh tròng.
- Hảo huynh đệ! Bảo trọng! Nơi này là chiến trường, mà các ngươi... Là dũng sĩ chân chính!
Hung hăng nắm chặt song quyền, giọng Từ Ngôn tràn đầy cảm khái.
Không chỉ có tách ra quân cận vệ do Ám Tu La tạo thành, những dũng sĩ Giao Nhân tộc này vẫn còn tiếp tục trùng sát, từng dũng sĩ Giao Nhân đều là một phần phần tình nghĩa, vì phò mã, tình nghĩa vì huynh đệ có thể không tiếc liều mạng chém giết.
- Phò mã! Đại Xuyên! Khi dũng sĩ Giao Nhân cuối cùng đi qua lần nữa la lên, bước đi khập khễnh, mà mặt mũi tràn đầy chấn kinh, nói thêm một câu:
- Các ngươi làm sao còn không đào mạng.
- Đào mệnh...
Ánh mắt Từ Ngôn ngốc chát chát chỉ chốc lát, Đao Kiếm Long Ly trong tay kém chút không có nắm vững rơi trên mặt đất.
Tình nghĩa huynh đệ cái gì, dũng sĩ chân chính cái gì, nguyên lai người ta đang chạy trối chết.
- Đào mệnh?
Từ Ngôn lần nữa giật mình, bốn phía đều là Ma Hải, mấy trăm giao nhân dũng sĩ mà thôi, không trốn ra đằng sau, làm sao trốn tới bên trong đại bộ đội của Ma tộc?
- Bọn Giao Nhân này ngốc, đào mệnh chạy giặc.
Từ Ngôn kinh hô, không đợi hắn phát ra truyên âm cảnh cáo bọn người Thủ Đồng, chân trời bỗng nhiên xuất hiện bóng ma, giống như có quái vật khổng lồ đang đến gần.
- Muốn xui xẻo!
- Muốn xui xẻol
Trăm miệng một lời kinh hô, đến từ Từ Ngôn cùng Khương Đại Xuyên, đôi cá mè một lứa này đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt đều là mờ mịt chết lặng.
- Quên hỏi, Đại Xuyên, ngươi làm sao và dũng sĩ Giao Nhân cùng lúc xuất hiện, ngươi đi ra từ chỗ nào?
- Ngư Phúc thành, Thôn Hải Kình nổi điên, phun ra tất cả mọi thứ từ trong bụng.
- Nói như vậy, các ngươi là bị Thôn Hải Kình phun ra ngoài?
- Đúng vậy, nếu như ta không có đoán sai, con thú bự kia sắp đến... Thôn Hải Kình nổi điên đến rồi!!