Chương 1844: Kiếm Chủ Phục Sinh (Thượng)
Chương 1844: Kiếm Chủ Phục Sinh (Thượng)Chương 1844: Kiếm Chủ Phục Sinh (Thượng)
- Ngươi, tên gì?
Một câu bình thản, giống như có được năng lực kỳ dị, dẫn ra ký ức của Thân Đồ Liên Thành.
Đó là ngàn năm trước, hắn mưu phản Bắc Châu, quỳ gối phía dưới Kiếm Vương sơn khẩn cầu trở thành đồ đệ của Kiếm Chủ, nghe được một câu hỏi thăm.
- Có! Ta gọi Thân Đồ Liên Thành!
Ma tử đến từ Bắc Châu, quỳ ở trước mặt một thân ảnh như kiếm, đầu không dám nhấc, ánh mắt nhìn dưới mặt đất đều đang run rẩy.
Hắn rất muốn dung nhập Nhân tộc, bởi vì chỉ có Nhân tộc mới có thể để cho hắn có được thực lực mạnh hơn, đi đối kháng đồng tộc ở Bắc Châu.
Hắn là Ma tử, cũng là tu sĩ Nhân tộc, bởi vì hắn có huyết mạch của Nhân cùng Ma.
- Thân Đồ Liên Thành, cái tên thật bá khí, muốn bái nhập Kiếm Vương điện, cần lấy ra lòng trung thành của ngươi để cho ta nhìn.
Tiếng nói đến từ Kiếm chủ nghe bình bình đạm đạm, giống như đang nói về một việc vặt không nặng nhẹ, mà lại trong giọng nói xen lẫn một tia không kiên nhẫn nhàn nhạt.
Ngay cả một tia không kiên nhẫn này đều mang theo một cỗ kiếm ý kinh khủng.
Mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên mặt Thân Đồ Liên Thành, hắn thậm chí sinh ra một loại ảo giác, nếu như mình không biểu hiện ra trung tâm khi bái nhập Kiếm Vương điện, sẽ bị chém giết tại nơi này.
Bịch một tiếng, Thân Đồ Liên Thành bắt lấy Ma Giác của mình, chịu đựng đau nhức kịch liệt phát ra một tiếng gào thét.
- Ta tự bẻ gãy Ma Giác! Một đao cắt đứt quan hệ với Ma tộc! Từ hôm nay về sau chỉ tôn Kiếm chủ đại nhân! Sư tôn ở trên, xin thu ta làm đồ đệ.
Vết máu từ chỗ gãy bắn tung toé, nhuộm đỏ gương mặt dữ tợn, hung ác nơi đáy mắt cũng bị máu tươi che giấu.
- Không tệ, ta thấy được lòng trung thành của ngươi, vậy ta sẽ thu ngươi làm đệ tử, tạm thời để ngươi quản lý Hồn Ngục, nhớ kỹ lời ngươi đã nói hôm nay, nếu có một ngày ngươi đổi ý, ngươi sẽ chết dưới Diệu Thiên kiếm.
Thân ảnh quay người mà đi, thẳng tắp giống như lưỡi dao, Thân Đồ Liên Thành lấy đầu đụng đất, một bên máu tươi lăn xuống, một bên phát ra tiếng gào thét không biết đang khóc hay đang cười.
Hắn rốt cục toại nguyện bái nhập Kiếm Vương điện, thân truyền đệ tử thành môn hạ của Kiếm chủ, càng chưởng quản đại quyền của Hồn Ngục, nhưng mà hắn lại không học được bao nhiêu tuyệt học chân chính của Kiếm chủ.
Bởi vì sau khi Kiếm chủ thu hắn làm đồ, bế quan Kiếm Trủng không ra, căn bản không hỏi tới một vị đệ tử cuối cùng này.
Năm qua năm, Thân Đồ Liên Thành cố gắng khổ tu để cảnh giới tăng lên tới Hóa Thần đỉnh phong.
Bốn mùa luân chuyển, Hồn Ngục Trưởng đại quyền càng ngày càng nặng, nặng đến có thể chống lại Tam đại trưởng lão.
Ngàn năm trôi qua, không chỉ tu vi tăng lên, quyền lợi tăng lên, dã tâm bị chôn ở đáy lòng cũng lớn thành đại thụ che trời.
Rốt cục, Hồn Ngục Trưởng bước vào một bước đạp tan cấm kị.
Bên trong Kiếm Trủng ngàn năm qua bị danh tiếng Kiếm chủ chấn nhiếp, xuất hiện thân ảnh người ngoài.
Ngay khi Thân Đồ Liên Thành nhìn thấy bộ xương khô kia, hắn phát ra tiếng cười như điên đầy thê lương.
Nguyên lai, ngàn năm qua hắn từ đầu đến cuối sống ở phía dưới uy hiếp của Tán Tiên, giống như ngàn năm trước.
Hắn là một người đáng thương, cũng là người đáng hận, cuối cùng, hắn thành một kẻ đáng sợ, đáng sợ đến có thể hủy diệt Hóa Thần, có thể hủy diệt Tây Châu. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, huống chỉ đã trôi qua ngàn năm.
Ký ức ngàn năm trước bị một câu nói nhỏ dẫn ra, thời khắc Thân Đồ Liên Thành bừng tỉnh, hắn thấy được bên trên Kiếm Vương sơn tàn phá ó một thân ảnh quen thuộc đang đứng.
Cho dù thân ảnh kia không cao lớn bằng ngàn năm trước, dung mạo càng khác biệt Kiếm chủ, nhưng tư thế nắm lấy Diệu Thiên kiếm lại giống nhau như đúc.
Xuất hiện trên đỉnh núi chính là Chân Vô Danh, thế nhưng phần khí thế kia tuyệt không phải Hóa Thần có thể so sánh, nhất là một thân kiếm ý để cho người ta không rét mà run, thật giống như đây không phải một người, mà là một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ.
- Ngươi vi phạm với thệ ước, chỉ có thể chết phía dưới Diệu Thiên, Thân Đồ Liên Thành, năm đó có câu chưa nói cho ngươi.
Chân Vô Danh đứng trên đỉnh núi chỉ phóng ra một bước, một bước này lại vượt qua hư không xuất hiện dưới chân núi, xuất hiện trước mặt Thân Đồ Liên Thành.
- Danh tự bá khí, không có tác dụng, hữu dụng là người bá khí.
Tiếng lạnh nhạt, giống như giảng một việc vặt bình thường, nhưng mà mũi kiếm bị xách ngược lại bắt đầu loé lên hào quang kỳ dị.
- Kiếm này gọi Diệu Thiên, lấy Diệu Thiên Địa Ý, bằng vào kiếm đạo của ta, chỉ riêng Diệu Thiên địa... Kiếm Vô Cực.
Một câu Kiếm Vô Cực, Chân Vô Danh xoay chuyển mũi kiếm.
Kiếm quang bổ trời chợt lóe lên.
Bên trên mặt đất xuất hiện một đường rãnh sâu không thấy đáy, Thân Đồ Liên Thành bị chém vào lòng đất.
Âm ầmIIIIIII
Ngay khi mặt đất xuất hiện rãnh vết kiếm, Thân Đồ Liên Thành há miệng phun máu tươi, hơn bốn mươi khỏa Yên Vũ Châu hình thành khiên chín màu vỡ vụn sụp đổ, tiếng kiếm rít như sấm mới xuất hiện giữa thiên địa. - Đó là... Kiếm chủ!
Tu sĩ Kiếm Vương điện một mạch đang hoảng hốt như mộng, nhao nhao kinh hô lên.
- Hắn không phải Chân Vô Danh! Nguyên lai hắn là Kiếm chủ chuyển thết
Phản Kiếm Minh một phương, Hóa Thần còn sót lại đều đang không tự chủ được lui lại, Kiếm chủ phục sinh, từ nay về sau, Phản Kiếm Minh sẽ không còn tồn tại.
- Kiếm chủ... Chu Tình Thiên!
Bách đảo một phương, cường giả Hóa Thần lấy Hiên Viên Hạo Thiên cầm đầu đều đang khiếp sợ không thôi.
Cảnh tượng Tán Tiên phục sinh, không có người thấy tận mắt.
- Tây Thiên Kiếm Chủ thế mà phục sinh!
Đan Thánh Mạc Hoa Đà thấp giọng hô một tiếng tràn đầy ngoài ý muốn, một đôi mắt già càng quay tròn chuyển loạn, khi thì đảo qua Từ Ngôn bên trong ma triều đang chiến cùng Ma Đế, khi thì nhìn một chút Thân Đồ Liên Thành cùng Kiếm chủ, không biết đang có ý định gì.
- Chu Tình Thiên...
Phật Tử nhíu mày, thần thái không vui không buồn rốt cục có thay đổi, hiện ra một tia kiêng kị.
- Kiếm chủ phục sinh! Tán Tiên xuất thế! Nhân tộc bất bại!!!
Càng nhiều tiếng kinh hô rất nhanh chuyển biến thành reo hò, Kiếm chủ xuất hiện, để vô số tu sĩ tỉnh lại lên, tuyệt vọng trong lòng mọi người trong khoảnh khắc bị đánh VỠ.
Hi vọng xuất hiện, để khí thế Nhân tộc một phương tăng nhiều.
Rống!!!I!I
Thân Đồ Liên Thành bị chém vào lòng đất phát ra tiếng gào thét như dã thú.
Ánh sáng xanh đậm phóng lên tận trời từ bên trong vết rách trên mặt đất, Yên Vũ Châu từng khỏa tản ra chín màu hội tụ thành một thanh kiếm chín màu, chuôi kiếm này không có ở trong tay Thân Đồ Liên Thành, mà kết nối mắt phải vốn bị mù của hắn.
- Chân Vô Danh... Nguyên lai ngươi là chuyển thế thân của Chu Tình Thiên!
Thân Đồ Liên Thành gầm thét chém ra kiếm lớn:
- Ngươi đã không phải là Tán Tiên, ngươi có thể làm gì được tal
Thân Đồ Liên Thành có được khí tức Độ Kiếp, lại khống chế lấy bốn mươi một khỏa Yên Vũ Châu, lúc này thật có thực lực không sợ Chu Tình Thiên.
Bởi vì Chu Tình Thiên không có tu vi Tán Tiên, vẻn vẹn khí tức Độ Kiếp mà thôi.
- Ngươi rất nhanh sẽ biết.
Chân Vô Danh biểu lộ có thể xưng phong khinh vân đạm, quét mắt thú lớn xa xa, trường kiếm trong tay lần nữa hơi động.
Ông!
Kiếm minh kỳ dị bành trướng trên thân kiếm, chỉ nghe vị Kiếm chủ phục sinh này lên tiếng quát nhẹ.
- Thiên Bá Hoàng... Bá Hoàng trảm!
Chém ra một kiếm, tựa như sấm sét giữa trời quang, mây đen xoay tròn chảy ngược mà đến, trên bầu trời xuất hiện thiên khung nhất tuyến, có thể nhìn thấy đầy sao chấm chấm.
- Trung Vô Cực... Vô Cực Kiếm trận!
Hàng trăm hàng ngàn trường kiếm vù vù xuất hiện từ bốn phía, Diệu Thiên kiếm huyễn hóa thành nghìn đạo kiếm ảnh, những kiếm ảnh này hợp thành kiếm trận huyền ảo, bao phủ địch nhân.
- Địa La Thiên... Địa La Thiên Quy Khư!
Sau kiếm trận là hoàn toàn tĩnh mịch tiến đến, kiếm ảnh vù vù trong nháy mắt ngưng kết, trong vòng phương viên trăm dặm yên lặng như tờ, Ma tộc cùng Nhân tộc khác còn đang chém giết, thế nhưng không có tiếng động mảy may, một kiếm này lại hấp thu tất cả tiếng động trong vòng trăm dặm.
Thi triển ba loại kiếm đạo, có thể phát huy ra là uy năng hủy thiên diệt địa.
Kiếm lớn chín màu bên trong quái nhãn Thân Đồ Liên Thành bị băng liệt, mấy chục Yên Vũ Châu trở nên ảm đạm không ánh sáng, quái nhãn lóe ra lam quang bắn tung toé ra quái huyết màu lam.
Hồn Ngục Trưởng kêu rên, thành tiếng động duy nhất bên trong mảnh tĩnh mịch này.