Chương 1847: Hải Đại Kiềm thê thảm
Chương 1847: Hải Đại Kiềm thê thảmChương 1847: Hải Đại Kiềm thê thảm
Tiếng kêu cứu vô cùng thảm liệt, mà lại điểm danh tên họ cầu cứu Từ Ngôn, cuối cùng còn lo lắng cho Tiểu Thanh, mặc dù tiếng tựa như mổ heo, Từ Ngôn nghe xong đã nhận ra được.
Phi thân lướt lên, một kiếm chém về phía Ma Quân thú lớn, Từ Ngôn liên tiếp xuất thủ, chém cho gia hỏa đang bị vuốt lớn của Ma Quân thú lớn bị rớt xuống đất.
Âm vang một tiếng vuốt lớn rơi xuống đất, Ma Quân thú lớn trọng thương rống giận vừa muốn chém giết tới, phát hiện là Ma tử Quỷ Diện, kêu thảm dần dần lui xa.
Cho dù phần lớn những Ma Quân thú lớn này thần trí hỗn độn, nhưng Ma tử Quỷ Diện hung ác sớm đã nổi danh, trở thành ác mộng của những Ma Quân này, cho nên nhìn thấy Từ Ngôn, Ma Quân thú lớn lựa chọn rời xa, kéo lấy tàn chân né ra.
- Ngươi là... Đại Kiềm?
Biết rõ là Hải Đại Kiềm, một khắc khi Từ Ngôn nhìn thấy đối phương, vẫn như cũ phát ra một tiếng hỏi thăm như thế.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là căn bản không nhận ra gia hỏa còn tính là hình người trước mắt lại là Hải Đại Kiêm.
Chỉ thấy một bên mặt to của Hải Đại Kiềm sưng giống như đầu heo, một bên kìm nén đến giống như không có răng, cái mũi cũng sập, hốc mắt cũng đen, khóe mắt băng liệt máu me đầy trên mặt, bên trên cái trán nhiều thêm mười cái hố, không biết đụng vào cái gì.
Lại nhìn trên người càng thêm vô cùng thê thảm, vốn chỉ còn lại một cánh tay vô lực buông thõng, hẳn là đoạn mất, áo bào vỡ tan, toàn thân đều là vết thương lớn nhỏ không đều, đầu gối trái đều có thể trông thấy xương cốt, chân phải đã không có, nhìn kỹ thì nguyên lai đã chuyển ra sau lưng, gót chân hướng về phía trước.
Nhìn Hải Đại Kiềm bây giờ, ngay cả Từ Ngôn đều kém chút không nhận ra được, một chữ thảm không thể hình dung. Căn bản là vô cùng thê thảm.
- Trưởng lão! Là ta đây, ta là Đại Tường đây! Ô ô ô ôI Hải Đại Kiềm há miệng, ngay cả lời đều nói không rõ lắm, Đại Kiềm nói thành Đại Tường, nguyên lai miệng chỉ còn lại hai cái răng cửa, mà hai cái răng cửa này còn đang lung lay, theo tiếng khóc của Hải Đại Kiềm, rắc rắc hai tiếng tất cả đều rơi mất.
- Ngươi làm sao? Bị ai đánh!
Từ Ngôn nhíu mày, người ra tay cũng quá độc ác rồi.
- Không biết, thật nhiều gia hỏa đều đánh ta, tu sĩ Nhân tộc trông thấy ta liền động thủ, Ma tộc gặp phải ta cũng động thủ, ta muốn bị đánh chết... Ô ô ô ôI
Từ khi trải qua trắc trở trong Hồn Ngục, Hải Đại Kiềm vốn cho rằng thời gian bị tra tấn tại Hồn Ngục là thời điểm thảm nhất đời này của hắn, không nghĩ tới nguyên lai còn có thời điểm thảm hại hơn, đó chính là kẹp ở giữa Nhân tộc cùng Ma tộc.
Hắn là đại yêu hóa hình, cao thủ Nhân Ma hai tộc đều có thể phát giác khí tức của hắn, chỉ cần xuất hiện trên chiến trường, tất sẽ thành hai công địch của đại tộc, ai nhìn thấy đều sẽ đạp một cước, cho một kiếm, hoặc là cắn một cái, cho nên Hải Đại Kiềm thê thảm có thể kiên trì trên chiến trường đến bây giờ, đã rất không tệ.
- Sớm nói cho ngươi hành sự cẩn thận, may mắn không có bị đánh chết, Hải Vương lệnh đâu?
- Hải Vương lệnh... Ném đi rồi! Ô ô ôI
Hải Đại Kiềm thê thảm ngay cả lời đều muốn nói không ra, nhìn bộ dáng thoi thóp của hắn, Từ Ngôn đành phải đưa lấy ra một viên linh đan cho hắn ăn vào.
Đã Hải Vương lệnh đều mất đi, để chuẩn bị ở sau nhờ Hải Đại Kiềm kêu gọi Đại Vương giải cũng thành vô dụng.
Hải Đại Kiềm chỉ có cảnh giới Đại Yêu, nơi này là Tây Châu Kiếm Vương sơn, mệt chết hắn cũng cảm giác không đến hải vực, càng đừng đề cập triệu hoán Cua Vương nhất tộc, nếu có Hải Vương lệnh còn có chút cơ hội xa vời, không có Hải Vương lệnh căn bản là vọng tưởng.
- Ta muốn báo thù, ô ô ô ô... Đau quá ô ôI
Nếm qua linh đan, Hải Đại Kiềm rốt cục hồi phục tinh thần một chút, hình dạng của hắn thực sự thê thảm, còn hết lần này tới lần khác mạnh miệng, líu lo không ngừng một bên mắng một bên khóc.
Đây là thật bị khi dễ đến thảm không chịu nổi, Hải Đại Kiềm không có hình người cũng là hán tử, bộ dáng khóc ròng ròng để người thấy chua xót.
- Đều do Thiên Thủ giao kia, trường hạo kiếp này đều từ hắn mà đến, ngươi về sau muốn báo thù thì tìm quái vật kia.
Từ Ngôn nhìn chằm chằm thú lớn nhúc nhích gào thét trên bốn phía chiến trường, trầm giọng nói.
Hắn cũng không phải thuận miệng nói, mà muốn lưu lại cho Hải Đại Kiềm một mục tiêu báo thù, sau trận chiến này Từ Ngôn ngay cả mình sống hay chết đều không thể kết luận, nếu như hắn chiến tử tại Kiếm Vương sơn, tốt xấu gì hi vọng Hải Đại Kiềm có thể giúp hắn báo thù.
Dù sao Hải Đại Kiềm là Hải tộc, mà trong vùng biển thì Đại Vương giải nhất tộc rất mạnh.
Rống!!!
Một đầu Thiên Thủ giao cách gần nhất đã hoàn thành trùng sinh.
Toàn bộ thân hình như cự mãng, khí tức tại trình độ Ma Quân đỉnh phong, đừng nhìn một đầu cự mãng không đạt được Ma Vương cảnh, chỉ cần mấy trăm đầu cự mãng hội tụ thành một đầu, tuyệt đối có thể đạt tới cảnh giới Ma Vương thậm chí Ma Vương đỉnh phong.
- Báo thù? Ha ha ha hai
Cự mãng nâng lên đầu thú cao cao tập trung vào Từ Ngôn, rõ ràng nghe được tiếng nói chuyện bên này, tiếng Đồ Thanh Chúc xa xa truyên đến.
- Không nghĩ tới đường đường Tán Tiên chi hồn, thế mà gửi hi vọng vào một đầu đại yêu gần chết, Từ Ngôn, ngươi thật sự là có tiền đồ! Xem ra ngươi đã biết rõ hẳn phải chết, sau trận chiến này, Lâm Lang đảo sẽ thành địa phương vô chủ, thế gian này cũng không còn Ngôn Thông Thiên! Tiếng tức giận xen lẫn lửa giận vô tận, túc địch ngàn năm trước, sắp quyết chiến tại bên dưới Kiếm Vương sơn.
- Không có bóp chết ngươi trong Thông Thiên Hà, tính ngươi vận khí tốt, ngươi đã thành từng khối từng khối, vậy lại chặt thành một đoạn một đoạn là được, nhìn đế vương như ngươi phải chăng có thể vĩnh viễn bất tử.
Từ Ngôn cười lạnh, bàn tay nắm chặt Đao Kiếm Long Ly, Vấn Thiên Kiếm sắp bị thi triển mà ra.
- Ai là Đại Yêu gần chết! Lão tử là Hải Đại Kiềm! Ô ô ô ngươi khi dễ ta, ta sẽ báo thù ôôô...
Hải Đại Kiềm không buông tha cũng theo đó mắng một câu.
Hắn không nói lời nào còn tốt, sau khi nghe nói Đồ Thanh Chúc phá lên cười, tiếng cười bén nhọn chói tai tràn đầy trào phúng.
- Ngay cả một cua con xuẩn đều trở thành Linh thú, Từ Ngôn, ngươi vẫn là Tán Tiên chuyển thế? Hắc Long của ngươi đâu, thả nó ra, chúng ta tái chiến một trận! Còn có tàn hồn Lâm Tích Nguyệt, đều cùng tới đi! Ta sẽ để cho ngươi xem một chút cái gì gọi là cường đại chân chính.
Hắc Long đang lột xác, Bạch Long bị Phi Thiên La Sát cuốn lấy, hai phần trợ lực của Từ Ngôn tạm thời không cách nào đến giúp, về phần tàn hồn Lâm Tích Nguyệt, sau khi nghe nói câu này, Từ Ngôn theo bản năng nhìn về phía Hiên Viên Tuyết.
Hỏng bétI
Ánh mắt vừa mới nhìn lại, Từ Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, con ngươi đột nhiên phóng đại.
- Quả nhiên là nàng, ha ha ha ha! Tên ngu xuẩn, lấy tâm cơ của ngươi chỉ xứng trở thành huyết thực của bản đế, bất quá trước đó, vẫn là trước nuốt tàn hồn Lâm Tích Nguyệt cho thỏa đáng, ha ha ha ha.
Đồ Thanh Chúc cười như điên vô cùng âm lãnh, hắn đã thuận ánh mắt Từ Ngôn xác nhận Hiên Viên Tuyết chính là tàn hồn của Lâm Tích Nguyệt, đại địch năm đó ở Tình Châu giới, lần này tuyệt sẽ không buông tha. Từng đầu rắn khổng lồ ngóc lên, phát ra tiếng gào thét rung trời cùng tiếng cười như điên.
Từng đôi mắt tươi trông lại, có tiếp cận Từ Ngôn, có tập trung vào Hiên Viên Tuyết, phần sát cơ đến từ Ma Đế này để Hiên Viên Tuyết ở xa xa như rơi vào đầm băng, càng làm cho Từ Ngôn nổi giận bay lên.
- Ngươi dám đả thương nàng!
Đao Kiếm Long Ly bộc phát ra kiếm khí mãnh liệt, thời khắc quyết chiến, cho dù biết rõ rơi vào thế yếu, Từ Ngôn cũng không còn cách nào lui lại.
Liều mạng chiến hết sức căng thẳng, trước khi trùng sát, không ai để ý tới Hải Đại Kiềm còn đang tức giận bất bình quát mắng:
- Ta không phải xuẩn cua, ta là Đại Vương giải ô ô! Quái vật ngươi, lão tử sớm muộn gì cũng để cho ngươi biết Đại Vương giải lợi hại! Ô ô đau chết mất...
Âm ầm, ầm ầm...
Đang Hải Đại Kiềm không ngừng rơi lệ, tức giận bất bình, ngay lúc hết lần này tới lần khác không thể làm gì đám đầy đất quái vật, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện rung động cổ quái, một cái bóng mây đen thật lớn, từ đằng xa chớp nhoáng đánh tới.