Chương 1849: Ngoài ý muốn
Chương 1849: Ngoài ý muốnChương 1849: Ngoài ý muốn
Tiếng rống của Hải Đại Kiềm tùy tiện mà thê lương, từ Đại Yêu bị đánh thành đầu heo bên trong hỗn chiến, nhảy lên trở thành chí cường quản lý chiến trường, kinh lịch lần này trừ hắn ra không ai có thể trải nghiệm.
Không ai không phục, đối mặt trăm con Hóa Vũ Cua Vương, ngay cả cường giả Độ Kiếp đều muốn mất mạng tại chỗ.
Nhìn bộ dáng Hải Đại Kiềm tùy tiện, Từ Ngôn cười khổ lắc đầu, tự nói:
- Nếu ai có huynh đệ như thế, chiếm cứ một châu cũng không có vấn đề gì, ngươi nói đúng không, Đan Thánh đại nhân.
Ngữ khí Từ Ngôn hiện lạnh, nhìn về phía một thân ảnh khác trên quảng trường.
- May mắn, hắn là huynh đệ của ta, như vậy tiếp theo cũng nên tính toán nợ cũ, Mạc Hoa Đà ngươi chính là người thứ nhất!
Ngay khi Từ Ngôn tản ra sát ý quát lạnh, Mạc Hoa Đà ở trên quảng trường kinh hãi, vội vàng nói:
- Ta cùng ngươi không oán không cừu! Từ Ngôn, ngươi thế mà muốn hại ta.
- Không oán không cừu? Nguyên lai Đan Thánh thích khẩu thị tâm phi, ngươi nói không oán không cừu, trong lòng nhất định không phải nghĩ như vậy, không bằng móc ra nhìn kỹ một chút!
Từ Ngôn lạnh giọng quát.
Thù hận cùng Mạc Hoa Đà, sớm đã đến trình độ không chết không thôi, hôm nay vị Đan Thánh này nói thiên hoa loạn trụy, Từ Ngôn cũng sẽ không bỏ qua hắn.
- Người có thể hại ta, ở trên đời này còn không tồn tại, ngươi đã phải giải quyết ân oán, vậy thì giải quyết!
Kinh sợ trên mặt Mạc Hoa Đà đột nhiên biến mất, khóe miệng kéo lên nụ cười quỷ dị, chỉ thấy hai tay hắn điểm liên tiếp bốn phương tám hướng, sau đó có bốn cột sáng nổ vang bay lên trên quảng trường. Ngoài ý muốn không người dự liệu, phát sinh.
Cột sáng xuất hiện, dũng mãnh tràn ra từng đợt khí tức linh bảo ba động.
Bốn cột sáng hội tụ một chút ở trên không trung cao trăm trượng, đồng thời có màn sáng do cột sáng hội tụ rơi xuống, tạo thành một chén lớn móc ngược rơi xuống.
Tiếng vù vù nổ lớn, khí tức huyền ảo nổ lên trên quảng trường.
- Đây là... Truyền tống trận.
Từ Ngôn đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó hắn bỗng nhiên giật mình.
Bốn cột sáng bốn phía quảng trường xuất hiện, rõ ràng là bốn kiện linh bảo bị khảm xuống mặt đất, quảng trường này căn bản là một tòa đại trận truyên tống vượt vực.
Trong Kiếm Vương điện tồn tại vượt vực truyền tống trận, cần lấy bốn kiện linh bảo mở ra, Mạc Hoa Đà giảo hoạt vậy mà suy nghĩ loại phương pháp này đào mệnh, quả nhiên gừng càng già càng cay.
- Muốn chạy trốn? Ngươi trốn được sao.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, sau khi Từ Ngôn phân biệt ra được khí tức vượt vực truyền tống trận, cũng không bối rối, mà vững vàng đứng tại chỗ, cho dù Mạc Hoa Đà muốn trốn, Từ Ngôn cùng ở trong truyền tống trận cũng sẽ theo đối phương đồng thời truyền tống đến một địa điểm, đến lúc đó Đan Thánh vẫn trốn không thoát.
Đối mặt một Mạc Hoa Đà, Từ Ngôn có đầy đủ nắm chắc đánh giết hắn, hắn hiện tại cũng không phải Nguyên Anh năm đó, mà là cường giả Hóa Thần đỉnh phong.
Nhưng mà trong chốc lát, Từ Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lông mày vẩy một cái, bứt ra nhanh chóng thối lui, muốn chạy ra khỏi truyền tống trận sắp mở ra này.
Một Mạc Hoa Đà, Từ Ngôn không sợ, nhưng hắn nghĩ tới tông môn sau lưng Mạc Hoa Đà, mà Mạc Hoa Đà cử động quá mức khác thường, nhất là nụ cười quỷ dị của đối phương, biểu thị âm mưu đạt được.
- Muốn chạy trốn, ngươi trốn được a, hắc hắc hắc hắc, đan kinh! Khốn cho tallI
Tái diễn lời nói trước đó của Từ Ngôn, Đan Thánh cười lạnh bỗng nhiên thôi động ra pháp quyết quái dị, kinh quyển sớm đã mai phục ở bốn phía quảng trường bay lên, tạo thành một lồng giam do kỳ kinh tạo ra, gắt gao giam Từ Ngôn ở trong đó.
Đan kinh này có cảnh giới linh bảo, là chuẩn bị ở sau mà Đan Thánh Mạc Hoa Đà không muốn người biết.
Đan kinh không chỉ có vây chết Từ Ngôn, càng tản mát ra một cỗ hấp lực kỳ dị, phân bố mấy chục khỏa Yên Vũ Châu trên chiến trường hóa thành từng đạo ánh sáng lung linh bị hút tới.
Bị phong kín ở bên trong kinh thư, thân hình Từ Ngôn biến mất tung tích, lúc này truyền tống trận đã vận chuyển, sắp bắt đầu truyền tống, trong bốn cột sáng bốn phía quảng trường, phía bắc là sáng ngời nhất.
Có thể thấy được truyền tống trận một khi bắt đầu truyền tống, sẽ thẳng đến Bắc Châu vực.
- Từ Ngôn!
Nơi xa, Đạo tử kinh hô tràn đầy bất an, hắn đã không kịp tới cứu trợ, đưa tay tế ra bảy mươi hai trang Đạo Quyển.
Đạo Quyển chớp mắt đã tới, từng trang sách cổ nhao nhao dán ở phía trên đan kinh, hai loại kinh quyển phân biệt bộc phát khí tức chống lại nhau.
- Từ trưởng lão thế nào đây? Vòng sáng trên đỉnh núi là đồ chơi gì?
Hải Đại Kiềm đứng tại lưng một đầu Đại Vương giải, không hiểu thấu nhìn truyền tống trận trong Kiếm Vương điện, căn bản không có kịp phản ứng Từ Ngôn gặp nguy cơ.
- Từ Ngôn!
Vương Khải cùng Hà Điền đang dìu Sở Bạch, hai vị này đã nhìn ra điểm không thích hợp.
Bọn hắn không biết vượt vực truyền tống trận, nhưng bọn hắn cũng không lạ lãm khí tức truyền tống trận, chỉ là khoảng cách quá xa, muốn tiến đến hiệp trợ đã không còn kịp.
Đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn, để các lộ Hóa Thần nhao nhao chấn kinh. Rất nhiều người không nghĩ ra vì sao Đan Thánh vào giờ phút như thế này vận dụng loại thủ đoạn như truyền tống trận, Từ Ngôn kia rõ ràng không phải Nguyên Anh như trước, đã tương xứng cùng Đan Thánh, cho dù hai người đều truyền tống đến địa phương không người quyết đấu, Mạc Hoa Đà cũng chưa chắc có thể thắng.
Bất quá nghĩ lại cũng thoải mái, bởi vì nếu như Đan Thánh không trốn, cũng phải bị bây Cua Vương xé nát, ai bảo gia hỏa khống chế bọn Hóa Vũ này có quen biết với Từ Ngôn.
Lưu lại Kiếm Vương sơn chỉ có một con đường chết, nếu như đào tẩu còn có sinh cơ, cử động của Đan Thánh cũng rất bình thường.
Trong mắt người khác thì bình thường, đổi lại trong mắt Hiên Viên Tuyết lại thành nguy cơ trí mạng.
Chẳng biết tại sao, ngay một khắc truyền tống trận trên đỉnh núi sáng lên, Hiên Viên Tuyết lại cảm nhận được một cỗ cảm giác kinh dị xuất hiện ở trong lòng.
Giống như một khi Từ Ngôn bị truyền tống đi, liền rốt cuộc không về được.
- Từ Ngôn!
Bên trong tiếng quát nhẹ mang theo kiên quyết, Hiên Viên Tuyết cũng không kịp đuổi tới đỉnh núi, truyền tống trận mở ra quá nhanh, Đan Thánh cùng Từ Ngôn trên đó sắp biến mất.
Võ thiên linh, Nguyên Anh xuất khiếu, Đấu Vương kiếm bay lên không trung.
Hiên Viên Tuyết lại thi triển ra Nguyên Anh ngự kiếm, Nguyên Anh tiểu xảo cùng Đấu Vương kiếm hòa làm một thể, như thiểm điện vọt vào ở trong màn sáng truyền tống trận.
- Nha đầu! Ngươi điên rồi!
Hiên Viên Hạo Thiên lên tiếng gầm thét, đáng tiếc thân xác Hiên Viên Tuyết đã ngã vê phía sau.
Một tay đỡ lấy Hiên Viên Tuyết đã mất đi Nguyên Anh cùng nguyên thần, Hiên Viên Hạo Thiên sững sờ tại đương trường, tâm tình đầy phức tạp. Bộ thân xác này là của con gái hắn, nguyên thần rời khỏi thân thể lại không phải nguyên thần con gái hắn.
Càng ở chỗ xa xôi, Kiếm Vương điện một phương, có một người khi nhìn thấy truyền tống trận mở ra, nhanh chóng võ một chưởng xuống đài sen bên dưới, vận dụng bí pháp của Không Thiền phái.
- Sen nát, sen nở.
Ngay thời khắc đài sen bên dươi Phật Tử Ninh Ngữ vỡ vụn, một đài sen kỳ dị lại mở ra truyền tống trận ở chỗ quảng trường.
Hoa sen mở ra cũng không phải hương hoa, mà là na di bản nhân Phật Tử đi tới.
Gặp Phật Tử na di đến truyền tống trận, hai mắt Thân Đồ Băng Yểm một phương Ma tộc tỏa sáng, bất kể cái giá thi triển ra lực lượng thiên phú, thế là Phật Tử Ninh Ngữ mới vừa từ trong đài sen ngưng tụ mà ra, không đợi mở hai mắt ra liền bị tâng một sương lạnh bao phủ.
Sau một khắc mở ra hai mắt, trong mắt nổi lên không phải an hòa của Phật Tử, mà là dữ tợn cùng đắc ý của Thân Đồ Băng Yểm.
Vị Thống Soái Tây chinh này rốt cục có cơ hội thoát đi Tây Châu sau khi Ma Đế bị diệt sát.
Nếu như hắn không đi, kết cục sẽ giống như Ma Đế.
Thân Đồ Băng Yểm liều mạng, lấy thể xác Phật Tử trốn vào truyền tống trận, cùng lúc đó, một thân ảnh khác từ sương tuyết trên người Phật Tử cũng đặt chân xuất hiện trong quảng trường, chính là Phi Thiên La Sát Tuyết Cô Tình bất phân thắng bại với Rồng Trắng.
Ngay thời khắc Hiên Viên Tuyết lấy Nguyên Anh khống chế Đấu Vương kiếm cùng Phật Tử và Phi Thiên La Sát gần như đồng thời rơi vào màn sáng, truyền tống trận vang lên từng tiếng vù vù, ánh sáng chói mắt qua đi, trên quảng trường đã không còn một người.